Không Thể Từ Bỏ Anh

Chương 15: Nước mắt hạnh phúc và những nụ cười của những câu chuyện




-Sao vậy? Em được anh ôm rồi mà đừng khóc nữa

-Em nhớ anh quá chị ơi -Cô ôm bé đó vào lòng an ủi

-Thôi nín đi nào,chúng ta đi về thôi,em đi một mình hay đi với ai

-Em đi một mình ạ

-Vậy đi ra bến xe xem có xe nào về Hải Dương không?

-Vâng

Cô kéo Quỳnh với chị Thủy đi theo nữa,đứng mãi không thấy xe bus nào về bến xe cả hỏi thì mọi người chỉ một đoạn xa.Đang đi đột nhiên có một anh ra chỗ cô

-Tụi em ở FC Chi Dân à?

" Anh có ngốc không vậy? Tụi em đang đeo trên đầu cái gì đây? " trong suy nghĩ của cô là vậy nhưng mồm cô lại tươi cười nói với anh

-Vâng ạ

-Vậy vào đây ăn chút gì đó rồi về,anh cũng ở trong FC này

Cô cũng định từ chối nhưng anh cứ nói rồi cuối cùng cô cũng kéo mọi người vào theo

-Ơ anh lúc nãy hát nè -Cô hét lên

-Trời anh hát dở lắm đúng không? -Anh đó lên tiếng

-Không hay lắm ạ,à lúc nãy anh này lên tặng hoa cho anh đúng không?

Cô nói mà hai anh ấy cười không ngớt luôn,cô không hiểu chuyện gì xảy ra nữa

-Anh chỉ định chứng tỏ cho mọi người biết nó là gay thôi -Anh mời tụi cô vào lên tiếng nói

Cô là đứa gây ra tiếng cười cho mọi người,cứ lời cô nói ra là mọi người không ngớt luôn

-Chị mà ở đây thêm lúc nữa chắc cười vỡ bụng với em quá My à -Chị Thủy lên tiếng nói

-Ơ chị không biết à,em là trung tâm của những tiếng cười đó

Nói chuyện được một lúc mọi người cười nói vui vẻ,cô nhìn đồng hồ cũng đã muộn rồi nên xin phép về trước

Anh ngồi trên xe nhìn hộp quà cô tặng

-Cá bé nãy đưa em hộp quà này rất là hay luôn đó anh

-Sao thế? -Anh Trí khó hiểu lên tiếng

-Mọi người đều ra chụp ảnh mỗi mình bé này không ra chỉ đứng ở sau cánh gà thôi,em chưa thấy ai như vậy luôn anh

-Vậy hả? Thế em thử mở quà của bé đó ra xem là cái gì?

-Thôi để tối về em mở cũng được,giờ em phải đăng status để cảm ơn Fan của em đã

4 người bọn cô đứng đó một lúc rồi cuối cùng xe cũng đến,cô ngồi trên xe nhưng không tháo băng gôn trên đầu ra,anh tài xế thu vé nhìn thấy vậy nên hỏi

-Fc Chi Dân à?

" Sao kì vậy trời,ai cũng nhìn thấy rồi mà sao còn hỏi chứ,hai người rồi đấy"

-Hôm nay Chi Dân diễn ở đâu đó? -Anh lên tiếng hỏi tiếp

-Ở Hoa học trò đó anh -Cô lại là người lên tiếng trước

-Ủa bạn kia hình như cũng là Fan Chi Dân kìa? -Chị Thủy chỉ về phía người bên cạnh cô

-Hello chào Sâu -Bạn đó lên tiếng

-Ủa sao chị biết hay vậy? -Cô thắc mắc hỏi

-Nãy chị có gặp cô bé này rồi

-À à,mà hôm nay FC mình đông nhỉ -cô quay xuống người bên cạnh mình ngạc nhiên hỏi -Cậu cũng là sâu

-Còn tụi tui nữa này có muốn làm quen không

Cô ngạc nhiên vì trên xe có rất nhiều sâu,mọi người lại nói chuyện với nhau đến cuối bến

-Bye bye có gì nhắn tin qua Facebook nhau nha

Nói xong cả bốn người chạy vào bên trong tìm xe cuối cùng cũng tìm được mệt dã rời cả chân luôn

Đến 10 giờ thì tất cả mọi người đã về đến nhà an toàn,cô kiểm tra chân mình thì thấy máu chảy ra nhưng cô không cảm thấy đau vì hôm nay rất vui và có ý nghĩa.Cô lên Facebook thấy mọi người đăng rất nhiều ảnh về ngày hôm nay,cô dừng lại ở dòng tâm sự đầy nước mắt mà anh gửi tới tất cả mọi người

" Dân phải làm gì để đáp lại tình cảm của các bạn đây?tình cảm của các bạn lớn quá Dân không biết phải làm gì để đáp trả ngoài lời cảm ơn chân thành này gửi đến các bạn.Nhìn các bạn khóc mà Dân thấy chạnh lòng,thấy xót xa quá,giá như Dân có thể lau hết những giọt nước mắt đó cho từng bạn thì hay biết mấy... Cuộc gặp mặt chỉ vẻn vẹn 30 phút mà để lại trong Dân nhiều cảm xúc khó tả lắm,cảm thấy vui vì bên Dân luôn có các bạn ủng hộ Dân hết mình và đó là động lực để bước tiếp trên chặng đường tiếp theo,yêu các bạn rất nhiều FC Sâu Róm ạ,mong rằng lần trở lại tới sẽ được bên các bạn nhiều hơn và trò chuyện nhiều hơn nhé,cảm ơn FC miền Bắc ( vì hôm nay nhiều bạn từ FC tỉnh lên không chỉ có riêng Hà Nội) và Fc Hà Nội hôm nay đã cổ vu nhiệt tình cho Dân nhé,yêu các bạn lắm,yêu gia đình sâu nhiều lắm "

Đọc những dòng anh viết không hiểu sao nước mắt cô cứ thế tự nhiên rơi,rơi nhiều lắm nhưng cô vẫn không quên viết một dòng tâm sự nào đó để làm kỉ niệm.Cô bắt đầu viết ra những dòng tâm sự của mình,nó buồn nhưng rất ý nghĩa,bài viết của cô được rất nhiều comment và like nhất từ trước đến giờ

Anh diễn ở Lạng Sơn xong về khách sạn ở,nhìn những món quà mà Fan tặng mình,anh thấy vui lắm,dù mệt nhưng anh vẫn cố gắng xem hết những món quà đó,anh dừng lại ở hộp quà của cô,hộp quà làm anh tò mò nhất,anh mở ra bên trong là bánh Nhãn -đặc sản Nam Định cùng một món đồ làm kỉ niệm và anh nhìn thấy một lá thư bên dưới anh dở ra đọc,cô không nói gì nhiều chỉ vẻn vẹn mấy chữ mà anh thâu tóm được hết tất cả " Lần gặp sau em nhất định sẽ dành cho anh một món quà đặc biệt ".Anh cười rồi nhìn thấy tên của cô cũng như nick Facebook của cô.Anh không còn thấy cái tên của cô xa lạ nữa,trước đây anh cũng đã từng nghe nói về cô rồi " Anh sẽ chờ xem em sẽ tặng anh món quà đặc biệt gì ".Anh mỉm cười rồi cất món quà đó đi chìm sâu vào bên trong giấc ngủ hôm nay anh mệt lắm rồi

Cô vẫn lướt facebook,đọc những cảm nhận của mọi người về ngày hôm nay,lời mời kết bạn của cô cũng nhiều hơn một cách lạ thường.Cô đọc mà thấy ai cũng nói câu " Dân Giày " mà không nhịn được cười.Ngày hôm nay cô khóc nhiều cũng cười nhiều và quen được nhiều bạn mới nữa,cô cảm thấy ngày hôm nay ý nghĩa vô cùng