Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 9




“Váy của người bị lệch rồi, thưa Chủ nhân.”

Reinhardt xem xét chiếc váy của cô, tiến lại gần và nắm nhẹ gấu váy. Anh nới lỏng chiếc nơ và thắt lại gọn gàng.

“Dù cho tôi có chỉ cho người bao nhiêu lần thì người cũng không chịu ghi nhớ.”

“…Giờ chẳng phải là lúc đi chơi sao?”

Reinhardt nở nụ cười rạng rỡ trên môi, đeo sợi dây chuyền đỏ vào cổ cô. Anh thậm chí còn quấn một cái khăn choàng dày lên nó.

“Một câu nói đáng thất vọng khác.”

Valletta thở dài.

Hai năm đã trôi qua kể từ khi Reinhardt tuyệt vọng bám lấy cô với cơ thể bầm dập.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau ngày hôm đó, Valletta đã ngừng cố gắng chống lại mệnh lệnh của Bá tước một cách vô ích. Cô đã điều chỉnh lại và tuân theo.

Lỗi của cô ấy sau đó được đổ lên đầu Reinhardt thông qua bạo lực. Đương nhiên, đó là lời cảnh báo cuối cùng của Bá tước Delight.

Thời gian còn lại 4 năm, nhưng người đó vẫn chưa nghĩ đến việc rời đi.

“Để tôi sửa lại tóc cho người.”

“Ổn rồi.”

“Nếu người thấy ổn với mái tóc bị rối tung này thì cứ ra ngoài đi.”

Cho dù đó có là những lời giảo biện hay đe dọa, Valletta đều ngậm miệng, và giờ cô đã quen với việc được anh phục vụ.

Bề ngoài mối quan hệ của họ vẫn chỉ là mối quan hệ chủ tớ. Khi cô ngồi xuống, Reinhardt khéo léo chạm vào tóc cô bằng những ngón tay dài của anh.

Anh đeo một cái bông tai, một vòng tay có thiết kế tương tự nhưng kém phần hào nhoáng, cánh tay còn lại không bị trói buộc bởi một chiếc vòng tay được đeo vào như bộ định vị, và một cái vòng chứa ma thuật trên cổ.

Chúng có thiết kế đơn giản chỉ được làm theo sở thích của Valletta.

Anh chưa bao giờ nói về sở thích của mình, vì vậy làm sao Valletta biết được?

“Nhưng người ra chợ để làm gì?”

“Để tìm kiếm các loại dược liệu.”

“Hmm…”

Reinhardt khoác lên vai cô một chiếc áo choàng.

“Tôi có thể đi cùng không?”

“Không.”

“….ồ.”

Reinhardt lặng lẽ ngậm miệng trước lời từ chối thẳng thừng.

Anh biết rằng gần đây cô đang cố gắng bỏ anh lại hoặc đuổi anh đi đâu đó. Nếu nói điều đó không khiến anh cảm thấy tồi tệ thì đó là lời nói dối.

“Có điều gì khiến người không thích tôi đến vậy, Chủ nhân?”

Miệng Valletta ngậm lại trước giọng nói thì thầm của anh, như thể họ đang dán chặt vào nhau.

Cô lúng túng nhìn Reinhardt khi thấy anh nhướng mày.

‘Nếu mình vặn cổ cô ấy thì cô ấy sẽ chết ngay.’

Anh từ từ đưa tay ra và đặt đầu ngón tay vào cổ Valletta.

Valletta ngẩng đầu lên và nhìn Reinhardt với một cái cau mày hơi cứng nhắc.

“Có bụi dính ở đây.”

Reinhardt xoa nhẹ cổ cô bằng ngón tay cái rồi lùi lại. Nếu cô ấy chết, anh sẽ không thể nhìn và nghe thấy biểu cảm cùng giọng nói của cô nữa.

Suy nghĩ này không được dễ chịu cho lắm.

Cô xoa xoa vùng cổ đang nổi da gà vì cái chạm của Reinhardt.

“Tôi không thể làm gì khác nếu chủ nhân của tôi nói không. Vậy nên, người đi đường cẩn thận.”

Reinhardt nhẹ nhàng lùi lại. Valletta lặng lẽ liếc nhìn anh ta và gật đầu. Anh thực sự không đi theo cô sau khi tiễn cô xong.

***

“Xin lỗi vì đã đến muộn. Lẽ ra tôi phải đến sớm hơn.”

”Quên đi. Dù sao thì ngươi cũng không thể gửi tín hiệu đến đây và ngươi sẽ không tìm thấy nó nếu chỉ đơn giản là tìm kiếm. ” 

“Đây là phép thuật của một cá nhân nào đó đang ràng buộc ngài. Việc phá bỏ nó không khó. Chúng tôi sẽ phá bỏ nó, vì vậy hãy đến tháp cùng chúng tôi. Ngài có thể ở đó cho đến khi trưởng thành.”

Valletta, người đã chìm vào giấc ngủ sâu, từ từ thức dậy với một giọng nói nhỏ xuyên qua tâm trí mơ hồ của cô.

’Giọng nói đó đến từ đâu?’

Ít nhất thì nó không đến từ phòng riêng của cô ấy.

Khi Valletta quay đầu lại, cô nhìn thấy tấm rèm cửa sổ trong phòng cô đang tung bay.

‘Căn phòng kế bên?’

Ai nghe thấy cũng biết đó là giọng của Reinhardt.

Không ai sử dụng phòng bên cạnh, và nó không khóa nên mọi người có thể ra vào bất cứ lúc nào, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ ở đó.

Valletta nghiền ngẫm cuộc trò chuyện ban nãy, lấy tay che miệng và nín thở.

‘…… Họ gặp nhau sớm như vậy sao? Trước một năm? ’

Bây giờ Reinhardt 21 tuổi và Valletta 19 tuổi.

Cô đã đính hôn với Thái tử 5 năm trước, và vào ngày cô 20 tuổi, cô được hứa hẹn sẽ kết hôn và trở thành một cặp với Thái tử.

Đây là sự sắp xếp của Hoàng tộc và Bá tước Delight, trái với ý muốn của cô.

”Tay sai…”

Valletta lẩm bẩm.

Trong tiểu thuyết, Reinhardt có hai tay sai. Những tên tay sai trung thành và sẵn sàng chết theo lệnh của anh.

’Câu chuyện của Valletta không được viết đến nhiều lắm …….’

Có thể đã có người liên lạc với anh ta vì đã đến thời điểm thích hợp.

Cô không thể loại trừ khả năng Reinhardt đã liên lạc với tòa tháp và thông báo cho họ về vị trí của anh ta.

‘…Ngày mai thử hỏi lại xem sao.’

Kể từ cái ngày Reinhardt dựa vào cổ cô với anh mắt điên dại, cô không thể chịu đựng được khi thời gian đang dần trôi.

Vì vậy, hầu như mỗi tuần một lần, cô ấy sẽ cầu xin Bá tước Delight từ bỏ Reinhardt.

Bá tước Delight đã không chịu đựng được Valletta, và cuối cùng, một năm rưỡi trước, ông đã giao cho cô một nô lệ khác thay thế Reinhardt.

Đó không phải là những gì cô muốn.

Valletta rón rén kiễng chân lên trong im lặng, cẩn thận đóng cửa sổ, kéo rèm và ngồi xuống mép giường.

Cô thấy hơi khó chịu.

‘Khi nào thì cha sẽ tháo cái vòng này?’

Cô vừa nghĩ vừa giơ tay lên không trung.

Cô nghĩ Bá tước Delight sẽ tháo nó ra khi cô trưởng thành, nhưng ông vẫn đeo chiếc vòng cho Valletta. Hay nó sẽ được tháo bỏ khi cô ấy kết hôn?

Cô cau mày.

Cuối cùng Valletta đã thức cả đêm.

Reinhardt đã không còn có thể phục vụ Valletta trong khoảng một năm rưỡi trước.

Bởi vì Bá tước Delight đã ra lệnh và cô ấy đã từ chối. Anh ta để lộ ra một khuôn mặt khá đau buồn, nhưng Valletta biết rằng ngay cả đó cũng là dối trá. Hơn hết, giờ đây thật khó để cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đó vào mỗi buổi sáng.

Ngay khi bình minh ló dạng, cô đi thẳng đến văn phòng của Bá tước Delight.

Reinhardt lúc này đang phục vụ với tư cách là nô lệ của Bá tước.

May mắn thay, chỉ có Bá tước Delight trong văn phòng. Cô nhìn trái phải một lần nữa rồi mở miệng.

“Cha.”

“…Valletta? Mới sáng sớm đã đến đây làm gì?”

“Không có gì khác ạ…”

“Trang phục của con bị sao thế? Cho dù là đang ở trong nhà, ta đã nói con là phải ăn mặc giản dị rồi mà? Con sắp trở thành Thái tử phi và tương lai xa sẽ là Hoàng hậu đấy.”

Gương mặt Valletta trở nên méo mó trước những lời của Bá tước.

Cô đã nghe câu này gần 20 năm rồi. Chỉ nghe thôi đã khiến cô nổi da gà.

“Đó là… là về nô lệ đang phục vụ cho cha.”

“Nếu là về nô lệ thì đừng nói nữa.”

Ông mở lời như thể đã phát chán vì việc này.

“Con muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa! Nếu không muốn bị mắng thì mau quay về tập thêu đi.”

“Nhưng cha…”

“Chẳng phải ta đã nói sẽ đuổi tên nô lệ kia đi khi con trưởng thành à?”

Và cô phải nói bao nhiêu lần để ông hiểu rằng nếu đợi đến lúc đó thì đã quá muộn.

‘Mau đuổi anh ta đi trước khi con đến tuổi trưởng thành!’

Tại sao ông ta không nhận ra rằng tuổi trưởng thành mới là vấn đề chứ!

Cô gào thét trong lòng, lồng ngực đập thình thịch như muốn vỡ tung.

“Ta biết con đang cố làm phiền tên nô lệ kia. Nhưng bây giờ con cũng đã mười chín rồi. Chỉ còn một năm nữa thôi, vì vậy hãy kiên nhẫn đi.”

“…A.”

Một năm đó cũng là cả một vấn đề. Một năm.

Valletta cúi đầu, nắm chặt bàn tay đang run rẩy. Vì nói chuyện không có tác dụng, nên cô ấy có rất ít chỗ để bày tỏ ý kiến.

‘Mình không biết nữa.’

Giờ thì toang rồi.

Valletta gục đầu xuống. Đôi mắt cô nhìn vào chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo.

Cô ấy giơ cánh tay của mình lên và vẫy nó trước mặt Bá tước.

“Và khi nào thì con có thể tháo cái vòng này ra ạ? Nếu con bước vào Hoàng cung với một thứ như thế này thì chắc chắn con sẽ bị chế nhạo.”

“Đó là vì sự an toàn của chính con. Ta sẽ tháo nó ra sau khi lễ cưới kết thúc trong an toàn.”

Có vẻ như ông vẫn sẽ bắt cô đeo thêm một năm nữa.

An toàn cái gì chứ…

Rõ ràng là đang sợ điều gì đó sẽ xảy ra với cô, hoặc là bắt cóc, hoặc là cô bỏ trốn.

Tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng.

Rất khó để có thể chạy trốn, và khi cô ấy bảo họ vứt bỏ anh ta, họ lại theo cái suy nghĩ mù quáng là làm cách nào có thể bán con người đen tối đó với giá cao, và từ chối nghe theo lời cô ấy.

’Kìm hay thứ gì đó có thể bẻ gãy cái này không?’

Khi cô mở cửa rời khỏi phòng làm việc, cô gặp Reinhardt đang đứng ở cửa.

‘…Anh ta có nghe thấy gì không?’

Thắt lưng cô cứng lại ngay khi mắt cô bắt gặp đôi mắt băng giá trước mặt.