Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 76




Valletta nhắm mắt trên giường và thở ra một hơi dài. Sau đó cơn đau biến mất, có lẽ do người nào đó đã ngừng bóp hạt châu.

“Đã qua rồi.”

“Tên khốn nhà anh…”

Rainhard cười khúc khích khi nhìn Valletta thản nhiên thốt ra những lời cay nghiệt. Cô thường không chửi thề như vậy.

Anh từ từ vuốt tóc mái rối bù của cô.

“Mau xóa bỏ phong ấn ngay lập tức.”

“Tôi xin lỗi, chỉ là… phong ấn được khắc bởi người mạnh hơn tôi.”

Valletta tròn mắt trước lời nói của Reinhardt. Trên thế giới này còn có sự tồn tại mạnh mẽ hơn cả Ma tháp chủ? Tùy tùng của anh, Ceylon, dường như cũng ngạc nhiên vì điều này.

“Chủ nhân, không thể tin được còn có người mạnh hơn ngài…”

Valletta bật dậy. Cô nắm lấy cổ áo Reinhardt. Lần đầu tiên cô nhận nỗi đau khủng khiếp như thế này. Đây là có lẽ cũng chính là cảm giác của Reinhardt khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Valletta rùng mình vì sợ hãi. Cô thà bị một nhát kiếm đâm và chết ngay tức khắc còn hơn. Nhưng cô không muốn run rẩy vì nỗi đau có thể ập đến bất cứ lúc nào.

“Anh…!”

Reinhardt đặt tay lên mu bàn tay Valletta Bàn tay nắm cổ áo anh do dùng lực quá mạnh khiến nó trở nên trắng bệch.

“Tôi sẽ sớm giải quyết vấn đề này.”

“Anh đặt tim của ta vào tay người lạ và bảo ta phải làm gì đây?”

Lông mày của Reinhardt nhíu lại. Nếu nơi khắc phong ấn không phải là trái tim, anh sẽ dùng các phương pháp khác, nhưng đó là trái tim, nơi bắt nguồn mọi thứ. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến cô ngừng thở. Trái tim là một bộ phận nhạy cảm và quan trọng của cơ thể. Đó là lý do tại sao anh không thể bất cẩn tác động đến nó.

Reinhardt từ từ đứng dậy. Có lẽ anh cần nghiên cứu vòng tròn ma thuật kia trước.

“Giờ không phải là lúc dại dột.”

Sát khí tỏa ra từ đôi mắt đỏ của Reinhardt.

“Dám gây rối với người mà ngươi không nên dính vào.”

Hoàng thất chắc chắn là phe đối nghịch, nhưng sau lưng chúng lại có vài con người kì lạ. Về cơ bản, không có pháp sư nào mạnh hơn Ma tháp chủ. Tuy nhiên, vì đó là loại ma pháp đã phát triển trong thời gian dài, nên có thể sau lưng chúng đã dùng vài thủ đoạn không đứng đắn.

“Từ ngày đi theo anh ta toàn gặp phải những chuyện không tốt đẹp.”

Valletta nghiến răng, vùi mặt vào lòng bàn tay và lầm bầm. Reinhardt không trả lời mà chỉ kéo mũ áo choàng lên trùm đầu.

“Tôi sẽ bảo vệ người. Tôi chưa bao giờ làm tổn thương người.”

“Nực cười. Còn ngày xảy ra vụ thảm sát?”

“Đó chỉ là ngoại lệ. Người cũng rất ngạc nhiên còn gì.”

Valletta thở dài trước tiếng cười của Reinhardt. Khi Reinhardt chạm nhẹ xuống sàn, vòng tròn ma thuật trải rộng.

“Giờ anh có thể về nhà được rồi. Anh đã từ chức ở Ma tháp, nhưng anh không nhất thiết phải ở lại đây với ta. Ta đã chuyển một nửa số đồ đạc của mình đến đó, nên…”

Cô định giải quyết qua loa chuyện của anh. Cô không hề biết mình đã làm mất sợi dây chuyền. Lúc ấy cô bị phân tâm nên không để ý tới sợi dây chuyền.

“Nhà của tôi…”

Trên đường rời khỏi dinh thự, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Valletta và quay lại nhìn dáng vẻ đang cúi đầu của cô. Vẻ mặt của Reinhardt tối sầm lại.

“Anh… anh nhớ tất cả những gì ta đã nói khi đó?”

“Tôi nhớ tất cả câu từ ngài nói ra. Một ngày nào đó, tôi và Chủ nhân sẽ tìm được một nơi để nghỉ ngơi.”

Sẽ có một nơi mà họ có thể yên bình thư giãn. Họ chưa bao giờ được nghỉ ngơi vì phải đối mặt với quá nhiều điều ngay từ khi họ được sinh ra. Luôn có rất nhiều bàn tay vươn ra muốn bóp nghẹt họ.

“Còn Lost thì sao?”

“À, cái đó.”

Valletta đặt chân trần lên sàn đá cẩm thạch. Cô với tay qua bàn, lôi một thứ gì đó ra khỏi túi xách, mở trang giữa ra và đưa cho Reinhardt.

“Thứ này có thể liên quan đến thuật giả kim, hoặc có thể không.”

Valletta ấn mạnh ngón cái lên thái dương. Cô đã làm một số thử nghiệm. Sau những thử nghiệm ấy, cô nhận ra mình có thể điều chế một loại ma dược tương tự, mặc dù không giống nhau hoàn toàn. Tuy nhiên, dù đã tính toán rất kĩ lưỡng, cô không tài nào làm cho nó giống hệt như bản gốc. Những thứ mơ hồ thường không có ích lợi gì.

“Bây giờ những gì ta biết là nếu Lost là một loại thuật giả kim, vậy công thức của nó sẽ dần dần tăng lên… Vì vậy, có thể nó chính là một công thức giả kim tổng hợp, được tạo ra từ kết hợp nhiều công thức giả kim khác nhau.”

“Hừm…”

“Và còn ít nhất bốn công thức nữa có thể sử dụng, và những gì ta biết cho đến hiện tại là đông cứng, ăn mòn, xói mòn và phong hóa.”

Reinhardt gật đầu, nhìn vào các công thức giả kim khác nhau trong cuốn sổ.

“Nhưng nếu nó khác đi thì sao?”

“Căn bệnh này rất phức tạp, nó có những triệu chứng khác nhau và chia thành nhiều phần. Nếu dùng ma pháp thì sẽ rất dễ dàng.”

“Chủ nhân thật thông minh. Chẳng trách nhiều người lại thèm muốn ngài đến vậy.”

“Anh đã bắt đầu từ hôm qua?”

“Không, tôi đã bắt đầu từ hai ngày trước. Tôi không có đủ thông tin chi tiết… Giá như ta có thể gặp được những người mắc bệnh.”

“Nếu như vậy thì tốt quá.”

Đôi mắt Bartio Balloxis nhuốm màu kinh ngạc khi ngồi nghe họ nói chuyện. Giờ ông đã hiểu một chút lý do Quilt và Ceylon nói hai người họ có thế giới của riêng hai người.

Sao một con người thông minh lại có khả năng thấu cảm thấp đến vậy? Cách hai người thản nhiên nhắc đến cái chết của người khác thật kì quái. Và đó không phải là tất cả. Cũng như vòng tròn ma thuật, “chế tạo” cũng là một nhiệm vụ khó khăn đối với các pháp sư. Tạo ra những công thức ma pháp mới hoặc một vòng tròn ma thuật mới không hề dễ dàng. Nhưng khó khăn hơn hết chính là theo dõi ngược lại tiến trình tạo ra những công thức hình thành vòng tròn ma thuật.

“Biết đâu đây cũng là vòng tròn ma thuật, nên anh hãy kiểm tra thử xem.”

“Tôi biết rồi.”

“Nếu đúng là vòng tròn ma thuật thì phải mất một thời gian mới giải quyết được, nhưng sau đó bọn ta sẽ biết cách phá giải. Còn anh?”

Trước câu hỏi của Valletta, Reinhardt cười khúc khích và nhún vai. Trong lúc nghe những câu chuyện nhàm chán vào ngày hôm qua, anh đã có thời gian lục lại trí nhớ và đã nhớ ra vòng tròn ma thuật cổ bị chôn vùi trong ký ức xưa cũ của mình.

“Trước đây tôi đã từng nhìn thấy vòng tròn ma thuật này, và sẽ phải mất một thời gian mới có thể khôi phục được… Nếu đây là ma pháp chuyên dùng để phong ấn ma lực, phạm vi điều tra sẽ nhỏ hơn và ta sẽ sớm tìm ra thủ phạm.”

“Còn vụ tấn công ngôi làng mà anh đang chú ý đến?”

“Chuyện đó… Tôi không chắc nữa, nên tôi sẽ đi kiểm tra trước.”

Reinhardt vuốt cằm nói. Những bóng đen lấp ló bên dưới chiếc mũ trùm đầu khiến đôi mắt anh ta trông càng trở nên u ám hơn. Valletta có thể nói rằng anh không được khỏe.

“Không biết kẻ nào to gan dám lấy đồ của tôi…”

Đôi mắt của Reinhardt cong lên rất đẹp. Đó là một nụ cười hoàn hảo, không một nếp nhăn.

“Nếu tôi tìm thấy kẻ đó, tôi sẽ xé xác hắn và đem cho chó ăn.”

“Và Ma tháp chủ là vị trí của anh. Hãy suy nghĩ lại đi.”

“…”

Reinhardt im lặng nhìn cô một hồi lâu, sau đó nhìn ba người đang yên lặng đứng một góc và nhún vai.

“Hãy tự chăm sóc cho bản thân. Bây giờ chúng đã lấy được dây chuyền nên sẽ sớm hành động.”

“Anh và ta đều có kinh nghiệm sống chung với mấy kẻ điên mà?”

Reinhardt khẽ cười khúc khích trước những lời dửng dưng của Valletta. Anh ta nhúc nhích vai một lúc như thể đang rất vui, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Anh nhanh chóng tiến lại gần và hôn lên trán Valletta.

“Tôi sẽ quay lại.”

“Anh không cần phải đến đây.”

“Lại một câu nói gây tổn thương khác.”

Vòng tròn ma thuật trên sàn sáng lên.

“Anh đi được rồi đấy.”

Reinhardt nhìn qua Quilt và Ceylon, ra lệnh rồi biến mất trong chớp mắt cùng với những luồng sáng. Nhìn những vết tích dần tan biến của vòng tròn ma thuật, Valletta thở dài.

“Tên khốn nhà anh là cái giống gì vậy…”