Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 72




“Chúa quân!”

Quilt vội vã chặn trước mặt Reinhardt.

Reinhardt nhún vai khi nhìn vào đôi mắt run rẩy giật mình của Quilt. Chính anh đang can thiệp vào một cuộc họp vốn đang được tiến hành, anh chỉ cần rời đi.

“Mình hiểu rồi…”

Hóa ra đó là lý do cái tên được gọi là Công tước kia lại lo lắng về việc cô giữ khoảng cách với ông ta. Công tước muốn đặt cô vào một vị trí đã được sắp xếp sẵn, và đương nhiên cô sẽ từ chối.

“Nếu bên kia tìm ra điểm yếu từ chuyện này, cứ báo Ma tháp chủ đã trục xuất ta ra khỏi Ma tháp.”

“…Chúa quân.”

“Chó con, từ giờ ta không phải chủ nhân của ngươi nữa.”

“Chủ nhân duy nhất của tôi chính là Ma tháp chủ do Ma tháp lựa chọn.”

“Vậy thì khoảng thời gian này ngươi sẽ không có chủ nhân.”

Bartio Balloxis nhíu mày, thất vọng trước thái độ nhẹ nhàng đến phi lý của Reinhardt. Anh nói mình muốn lắng nghe suy nghĩ của họ, vậy mà anh lại đưa ra một quyết định bất thường như vậy.

“Vẫn còn non trẻ và thiếu kinh nghiệm.”

Bartio Balloxis khẽ thở dài và lắc đầu.

Những tiếng xì xào càng lúc càng lớn. Đó là âm thanh của sự kích động. Các pháp sư hẳn không thực sự muốn Reinhardt rời đi.

Đó chỉ đơn giản là những lời nói liều lĩnh xuất phát từ sự không hài lòng và thất vọng của họ. Biết được điều đó, Bartio Balloxis tự nhiên mở lời.

Ông nghĩ sẽ có một thứ gì đó giống như manh mối để giải quyết.

“Đó có phải là điều mà Chúa quân đã quyết sau khi lắng nghe suy nghĩ của chúng tôi?”

Reinhardt sau khi nghe câu hỏi thì liếc nhìn Bartio Balloxis, sau đó dùng mũi giày gõ nhẹ xuống sàn. Một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện dưới chân anh và bắt đầu lớn dần.

“Ngươi đã bao giờ chết đuối và không thở được chưa?”

“…Gì cơ?”

Mọi thứ đều là vì cô ấy.

“Hay ngươi đã bao giờ nghĩ đến một sinh vật có mang cá bị buộc đưa lên mặt đất?”

Vậy nên, nơi nào không có cô, nơi đó cũng không cần có anh.

Vòng tròn ma thuật dưới chân Reinhardt ngày càng lớn, đủ để lấp đầy một nửa hội trường.

Anh nở một nụ cười và từ từ ngước mắt lên khỏi sàn nhà. Đôi mắt đỏ của anh phản chiếu những ngọn nến trong hội trường và tỏa sáng một cách kỳ lạ.

“Nếu ngươi tước đi oxy của sinh vật sống trên Trái đất, chúng sẽ bị ngạt thở và chết.”

Trước lời nói xanh rờn và sâu sắc của Reinhardt, các pháp sư ngậm miệng lại.

Bartio Balloxis đứng dậy, tay cầm cây quyền trượng và lắng nghe anh nói.

“Nếu các ngươi cứ yêu cầu ta tuyệt đường hô hấp của mình, ta đành phải rời đi thôi.”

Các pháp sư sững sờ trước những gì Reinhardt vừa nói.

Các Ma tháp chủ thường rất bạo lực để thần trí của bản thân không bị điên loạn.

Rất nhiều thông tin sẽ ập vào đầu họ và trước đó đã có rất nhiều Ma tháp chủ đã làm họ chết ngạt và tước đi mạng sống của họ. Anh có thể cảm nhận được hàng tá cuộc đời và cảm giác buồn chán in sâu trong đầu.

Con người sẽ không còn là con người nữa. Lòng căm thù của các pháp sư đối với con người được Ma tháp chủ cảm nhận sâu sắc hơn.

Cuộc đời và kí ức của các Ma tháp chủ đời trước, cũng như tri thức của bọn họ đang tồn tại trong đầu anh.

Chẳng có gì mới lạ. Loại ma pháp này ma pháp nọ, anh đã biết hết tất cả. Anh biết cách đối nhân xử thế và không có gì mới mẻ.

Sống một cuộc đời mà mình tưởng như đã từng trải qua chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Không có gì mới lạ và thú vị.

“Con ả Sokor đó là cái thá gì chứ?! Ý ngài là cô ta còn quan trọng hơn chúng tôi?!”

Một trong những pháp sư nghiến răng và hét lên.

Vòng tròn ma thuật của Reinhardt không dừng lại mà lan rộng khắp Đảo Bầu trời, bao phủ toàn bộ Ma tháp.

Reinhardt nghiêng đầu, từ từ nhìn xuống.

“Ngươi có nhớ lần đầu tiên ngươi biết hít thở không?”

“…Sao tôi có thể nhớ được?”

“Ta nhớ. Đối với một con quái vật được sinh ra trong tình trạng toàn bộ cơ thể và khí quản bị bịt kín, chân tay bị trói và thậm chí còn không biết mình đang dần chết ngạt, khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ quên được.”

Anh không thể nào quên được hơi ấm của con người tốt bụng ấy. Mặc dù cô nói cô không thích anh, tránh mặt anh và bảo anh mau trốn đi, nhưng trong những thời khắc quan trọng, cô vẫn sẽ bảo vệ anh.

Một nô lệ không ai để tâm tới, chỉ có cô quan tâm đến sự an toàn của anh.

Anh đã nghĩ gì khi nhìn thấy con người tốt bụng đến nỗi không thể phớt lờ những con vật bị thương, lại bị Bá tước Delight hành hạ, đến nỗi trái tim cũng vỡ vụn?

“Chủ nhân, nếu một trong những điều ước của ngài có thể thành hiện thực, ngài muốn ước gì?”

Câu hỏi anh từng hỏi vẫn còn in đậm trong tâm trí anh. Đó là một cuộc trò chuyện giữa họ vào một đêm muộn qua một cánh cửa. Khi ấy anh đang chăm sóc cho cô, người bị mắc kẹt trong bóng tối suốt đêm dài.

Chỉ cần chớp mắt một cái, anh vẫn có thể thấy cảnh vật ngày đó, bầu không khí và cả sự rung động. Mọi thứ vẫn in sâu trong đôi mắt anh.

Cô không đáp lại câu hỏi của anh ngay lập tức.

Người nọ bị kẹt sau cánh cửa thật lâu không lên tiếng. Khi chuẩn bị cúi xuống trước mặt cô, anh không thể nào quên được giọng nói nhỏ bé mà anh đã nghe thấy.

“Một ngôi nhà để trở về…”

Mặc dù là lời thì thầm trong cơn buồn ngủ…

“An toàn và bình thường… Ta ước có một nơi mình có thể gọi là nhà, nơi tâm hồn ta có thể yên bình nghỉ ngơi.”

Câu nói đó vẫn còn đọng trong tâm trí anh. Sau khi biết về Phòng Bầu trời, anh nghĩ rằng nó là nơi hoàn hảo phù hợp với điều không tưởng mà cô nói đến. Tuy nhiên, nếu chủ nhân đã không thích thì làm sao cô có thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Ta không biết các ngươi mong đợi những gì ở ta, ta cũng chẳng có nghĩa vụ lớn lao gì. Ta chỉ cần một ngôi nhà để trở về.”

Nếu không, anh sẽ đi đâu đó với cô. Anh đủ tự tin rằng mình có thể đánh lừa được con mắt của Hoàng đế, và sẽ không thành vấn đề nếu anh phải vượt biển và đi đến nơi khác.

Cuối cùng, vòng tròn ma thuật lan ra từ chân anh đã bao phủ toàn bộ Đảo Bầu trời.

Reinhardt thở ra một hơi dài. Ngay sau đó, vòng tròn ma thuật bắt đầu từ từ phát sáng.

“Có vẻ thật sai lầm khi tham gia vào tập thể đã được tạo ra từ trước. Thảo nào Chủ nhân cũng như vậy.”

Cho dù cô có bước vào, cô cũng biết rõ mình sẽ không thể hòa nhập, vậy nên cô đã bước đi trước. Cô luôn nhạy cảm và đề phòng mọi thứ nên đó cũng là điều dễ hiểu.

“Tuy không thể quản lý Ma tháp nhưng ta có thể sửa lại những nơi cũ nát.”

Reinhardt cười toe toét và búng ngón tay. Mọi người cau mày trước ánh đèn rực rỡ. Ánh sáng ngay lập tức lan tỏa khắp Đảo Bầu trời và từ từ bắt đầu xâm nhập vào tòa tháp. Những nơi cũ nát trở lại như mới, và vòng tròn ma thuật mới được khắc lên.

Nơi mà Caspelius thường xuyên lui tới đã được khôi phục lại. Hắn nhìn Reinhardt với vẻ đầy sửng sốt.

Chưa có Ma tháp chủ nào hành động như thế này. Ma tháp chủ luôn đứng trên người khác với khả năng xuất chúng của mình, anh cũng không khác biệt là bao.

“Ta có nên đến nơi khác tìm một ngôi nhà không? Ta thấy rất hổ thẹn với Chủ nhân.”

Reinhardt mím môi khi cảm thấy khó khăn. Nếu anh nói mình rời đi để làm việc, cô chắc chắn sẽ biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Vì người đó là như vậy.

“Ngài định cứ thế rời khỏi Ma tháp sao?”

“Ngươi phải tự bảo vệ ngôi nhà của mình. Chẳng lẽ nhờ người khác bảo vệ là sai?”

“Ngài thậm chí còn không nói trước với chúng tôi việc này.”

Reinhardt mỉm cười trước những lời nói của Bartio Balloxis.

“Để ta tự giải quyết những gì mình đã làm sẽ tốt hơn chứ?”

Không phải anh hoàn toàn không thể tìm ra cách truy bắt hung thủ. Vòng tròn ma thuật ấy anh đã từng nhìn thấy ở đâu đó, vì vậy nếu anh ngồi trầm ngâm vài ngày là có thể nhớ ra. Nhưng nếu không thể nhớ ra, vẽ lại một vòng tròn ma thuật theo trí nhớ của mình cũng không thành vấn đề.

“Tại sao Chúa quân không nói ngài sẽ giết họ?”

“…”

Reinhardt nheo mắt lại trước lời của ông ta.

Tiếng xì xào của các pháp sư thậm chí còn lớn hơn khi quả bom mang tên Bartio đã phát nổ. Anh khẽ thở dài và nhìn Bartio Balloxis.

“Nói ra có ý nghĩa gì không?”

“Ý ngài là gì?”

“Bản chất của con người là chỉ tin vào những gì bản thân tận mắt chứng kiến, ý ta là nếu ta nói ra ý định của mình thì có gì thay đổi không?”

“Ngài đang hành động như một đứa trẻ hấp tấp thiếu suy nghĩ.”

“Khụ…”

Một nụ cười chế nhạo hiện lên môi Reinhardt. Giả vờ làm người lớn để chỉnh đốn suy nghĩ của anh sao.

Anh búng nhẹ ngón tay.

“Ặc!”

“Kh…! Khụ…!”

“Cho dù là trẻ con hay người lớn, ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất không?”

Từng pháp sư bắt đầu quỳ gối.

Trong phút chốc, không khí trở nên nặng nề. Như thể luồng không khí hiện có trong tháp đều được làm bằng chì nặng.

Đứng đó với hàm răng nghiến chặt là Bartio Balloxis, Caspelius vốn dĩ không có cơ thể và Quilt.

Viên đá mana của cây trượng ma pháp mà Bartio Balloxis cầm đang phát sáng. Nó không hoàn hảo, nhưng đó là bằng chứng cho thấy ông ta đang chặn ma pháp của Reinhardt.

“Là quyền lực. Chỉ cần ta có quyền lực, ngươi sẽ phải tuyệt vọng quỳ gối trước ta vô số lần.”

Tách!

Với âm thanh búng tay của anh, áp lực nặng nề trong không khí biến mất.

Các pháp sư nắm lấy lồng ngực của họ và thở một cách nặng nhọc. Reinhardt từ từ đưa mắt sang nhìn họ đang hít thở không khí với khuôn mặt đỏ bừng.

“Vậy nên, nếu ta đã nhân đạo nói với các ngươi rằng ta muốn từ chức, cứ đáp lại “Tôi đã hiểu”. Đó là đức tính tốt đẹp của Sokor mà các ngươi ghét cay ghét đắng đấy.”

“Chúa quân, ngài thực sự muốn rời đi?”

“Ngài đúng là người ích kỷ và liều lĩnh. Ngài đang từ bỏ quyền lực của mình đấy. Ma tháp là…”

“Đây không phải nhà của ta.”

Tách!

Khi Reinhardt búng ngón tay lần nữa, một vòng tròn ma thuật hình thành dưới chân anh. Vòng tròn ma thuật ngay lập tức được kích hoạt, và một luồng sáng chiếu vào hội trường một lần nữa. Khi họ nhắm chặt mắt do ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra, người đứng trước mặt họ đã không còn.