Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 45




Reinhardt nheo mắt, liếc nhìn bàn tay đã hóa cục băng của mình, nhanh chóng búng bên tay còn lại.

Rắc. Băng vỡ ra và nhanh chóng vỡ vụn thành bột rơi vãi trên sàn.

Carlon Delphine mở to mắt.

Đôi mắt Reinhardt lấp lánh và ngay sau đó mỉm cười.

“Hóa ra ngươi là một nhà giả kim. Cấp bậc cũng rất cao. Tất nhiên không bằng Chủ nhân.”

“Công tước, ngài cũng là một nhà giả kim?”

“Ừ, như con thấy đó.”

“Tôi cứ nghĩ ngài chỉ là một người hỗ trợ…”

Đôi mắt lạnh lùng của Carlon Delphine nhìn Reinhardt. Sau đó ông mở miệng.

“Không thể để một người không phải nhà giả kim trở thành người đứng đầu Hiệp hội Nhà giả kim được. Đương nhiên đây cũng là bí mật mà bên ngoài không biết, nên ta có thể nhờ con cùng hợp tác không?”

Valletta gật đầu trước giọng nói nhẹ nhàng của Carlon Delphine.

“Ta hiểu rồi. Ta đang thắc mắc không biết Chủ nhân đang trốn ở đâu, hóa ra là trốn dưới chân một con chuột khổng lồ.”

“Ăn nói thô tục.”

Nhìn Carlon Delphine đang mở miệng không hài lòng, Reinhardt nhẹ nhàng bước xuống giường.

Anh liếc nhìn Valletta và thấy cô thở dài.

“Chủ nhân sao lại có khả năng thu thập những thứ thú vị thế này?”

“Ta muốn đi tắm, anh ra ngoài được không?”

Valletta chỉ về hướng cửa sổ. Lần nào đến gặp anh cũng vào bằng đường cửa sổ, nên Valletta mới không mời anh ta đi bằng đường cửa.

Khi Reinhardt phá lên cười, khuôn mặt của những người hầu gần như đỏ bừng.

“Đã lâu không gặp, tôi muốn dùng bữa với Chủ nhân.”

“Xin phép chủ nhà đi.”

“…Người thật lạnh lùng, Chủ nhân.”

Tuy vậy, anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Reinhardt mỉm cười và nhìn Carlon Delphine.

“Cứ từ từ tắm rửa. Ta sẽ đợi.”

“Vâng”, cô trả lời.

Những lời Carlon Delphine nói với Valletta nghe nhẹ nhàng hơn. Đôi mắt của Reinhardt nheo lại.

Cuối cùng hai người cùng người hầu đóng cửa rời khỏi phòng.

Reinhardt vừa bước ra khỏi phòng Valletta thì dừng lại.

“Tại sao ta không thể cùng dùng bữa?”

“Không một tên thô lỗ nào có thể ngồi vào bàn của ta.”

Reinhardt cau mày trước lời từ chối dứt khoát của Carlon Delphine.

Reinhardt nhún vai, thở dài thườn thượt và nắm lấy cổ Carlon Delphine.

“Sao ông lại nói lời gây tổn thương như vậy, ta không nhớ là mình đã làm gì thô lỗ. Ngược lại ta vẫn còn đang nhân từ với ông đấy.”

“Nếu ngươi gọi cách đối xử này là nhân từ thì nên học lại phép tắc cơ bản đi.”

“Nếu ta thao túng tâm trí ông và khiến ông tuân theo thì dễ thôi.”

“Vậy thì cứ làm đi.”

Biểu cảm của Reinhardt trở nên kỳ lạ trước lời nói của Carlon Delphine. Ông ấy dường như không sợ hãi.

Reinhardt tự hỏi liệu ông ấy có đang che giấu một con át chủ bài nào đó hay không, nhưng anh không cảm nhận được nguồn năng lượng đặc biệt nào.

“Ý ta là, luôn có những người kỳ lạ giống Chủ nhân vây quanh cô ấy.”

Bọn họ không bằng cô, nhưng luôn đặc biệt và độc đáo.

Reinhardt rất không hài lòng với những con côn trùng nhỏ bé tụ tập quanh Valletta, nhưng anh không dám chạm vào chúng.

Có lẽ vì Valletta không mở lòng với người khác nên dù họ có chết trước mắt cô thì cô cũng không chớp mắt lấy một cái.

Đúng là không dễ gì chăm sóc cô vì anh đã tận mắt nhìn thấy cô bóp nát trái tim mình.

“Mình ghét bị đối xử ngang hàng với mấy con lợn đó.”

Reinhardt hạ tay xuống và suy ngẫm.

“Được rồi, ta phải làm gì mới có thể ngồi vào cái bàn danh giá đó? Cúi đầu quỳ xuống có đủ không?”

Carlon Delphine nhíu mày trước lời của Reinhardt.

Nếu ông nói có, hắn có thể sẽ quỳ xuống ngay lập tức. Người đàn ông trước mặt là như vậy, và Valletta cũng vậy.

Họ đã quen với điều này.

Hai người không biết vẫn còn cách khác. Rằng họ chỉ cần hỏi chứ không cần cúi đầu.

“Ngươi chỉ cần hỏi ‘Chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa không?’”

“…Khi ta đang quỳ gối?”

Reinhardt chỉ xuống sàn bằng ngón tay dài của mình, cho thấy rằng anh ta không hiểu.

“Cứ đứng như vậy mà hỏi thôi.”

“…”

Vẻ mặt anh để lộ ra biểu cảm kì lạ. Anh dường như không thể hiểu được.

Reinhardt im lặng một lúc với vẻ mặt hoang mang, vẽ một vòng tròn khổng lồ trên không trung và lôi ra một thứ gì đó.

“Hãy để ta dùng bữa cùng Chủ nhân.”

“…Đây là gì?”

“Tiền thanh toán cho bữa ăn? Đây là một loại đá giả kim chất lượng cao. Nếu đã là nhà giả kim thì không thể không cần viên đá này nhỉ?”

Viên đá mana của Reinhardt còn lớn hơn nắm đấm của anh. Với chất lượng đó, rõ ràng không chỉ nhà giả kim mà cả pháp sư cũng thèm muốn. Giá cả của nó sẽ do người bán quyết định.

“Ngươi không thể tham gia cùng, nhưng ta cũng không cần thứ như vậy, nên thu về đi.”

“…Tại sao? Không đắt theo tiêu chuẩn của ông à?”

“Đặt thêm một con dao nữa trên bàn cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.”

Carlon Delphine thở dài. 

Reinhardt quay người lại và nhìn ông với ánh mắt trống rỗng. Trán Reinhardt nhăn lại.

“Đúng là con người khó hiểu.”

“Ngoài ra, đừng tùy tiện vào phòng của Valletta nữa.”

“Tại sao?”

“Nếu đàn ông và phụ nữ trưởng thành ngủ chung và cùng thức dậy trên giường, sẽ không ai nghĩ đó là chuyện hay ho gì đâu. Cô bé sẽ phải chịu những tin đồn xấu.”

Reinhardt chỉ nhún vai trước lời nhận xét như cằn nhằn của Carlon Delphine.

Chỉ toàn là những điều vô nghĩa. Anh không muốn nghe nhưng anh phải làm theo.

Reinhardt chậm rãi đi về phía phòng ăn.

Rồi anh khoanh tay và ngả người ra ghế nhìn bữa ăn đang được chuẩn bị.

Anh không dám mở miệng tranh luận với những người khác. Đó là vì anh cảm thấy ấm cúng lạ thường khi nhìn thấy ánh nắng xuyên qua tấm kính cửa sổ rộng.

“Ngươi và cô bé có quan hệ gì?”

“Cô bé? Biệt danh thú vị đấy. Mối quan hệ gì nhỉ… Ta không biết phải định nghĩa như thế nào, và ta cũng từ bỏ rồi nên không biết nữa.”

Reinhardt chậm rãi nhún vai.

Thay vì xác định mối quan hệ của họ, anh quyết định giữ lại người duy nhất mang lại cho mình những cảm xúc và màu sắc ngoài việc tàn sát.

“Ngươi đã từ bỏ?”

“Đúng vậy, nếu phải định nghĩa mối quan hệ này… ông không thể ngược đãi cô ấy. Chủ nhân cũng khổ sở và bị ghẻ lạnh như ta.”

Reinhardt mỉm cười thanh thản.

Nụ cười không mang chút bóng tối nào, nhưng Carlon Delphine không khó để nhận ra nội tâm anh là một màu đen sâu thẳm.

“…”

“Ta là người duy nhất có thể hoàn toàn chấp nhận và chăm sóc Valletta. Vậy nên, dù là sự thương hại ngu ngốc, hay sự cảm thông nhỏ nhặt… Nếu ông có ý định từ bỏ thì nên từ bỏ ngay đi.”

Carlon Delphine nuốt nước bọt trước sự thù địch và tính chiếm hữu sâu sắc mà ông cảm nhận được từ Reinhardt đang mỉm cười ngọt ngào kia. Sự thù địch của anh ngoài sức tưởng tượng của ông.

Cuộc đối đầu không kéo dài lâu và kết thúc khi cánh cửa phòng ăn mở ra.

Tai của Reinhardt vểnh lên và anh tự nhiên quay đầu lại. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt vô cảm của anh.

Carlon Delphine lơ đãng liếc nhìn.

“Chủ nhân có muốn tôi giúp làm khô người không?”

“Không sao.”

Valletta nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của anh, ngồi xuống chỗ trống trên bàn.

Mặc dù Reinhardt lắc đầu với vẻ mặt hối tiếc tột độ, nhưng anh không dám nói thêm một lời nào nữa.

“Sao ngươi biết được cô bé đang ở trong dinh thự của ta?”

Trước câu hỏi của Carlon Delphine, Reinhardt từ từ hướng ánh mắt về phía ông.

Sau đó, cảm nhận được ánh mắt của Valletta đang nhìn mình, anh tháo thứ mình đang đeo trên cổ, nắm lấy nó và lắc nó.

Một sợi dây chuyền đỏ tươi đáng sợ đẫm màu máu, lơ lửng trên tay anh.

Ngỡ ngàng, vai Valletta khẽ run lên. Cơn đau mà cô cảm nhận được khi ấy dường như lại quay trở lại.

Cơn đau khủng khiếp đến mức cô thậm chí không muốn nhớ lại một lần nữa.

“Đừng sợ, Chủ nhân. Tuy đây là công cụ để ràng buộc người nhưng… đồng thời cũng là công cụ bảo vệ cho người. ”

Reinhardt nói, đeo lại chiếc vòng vào cổ.

Ánh mắt run rẩy của Valletta hướng về anh.

“Ý anh là sao?”

“Nghĩa đen chính là. Bất kể Chủ nhân có ở đâu, hay có bị bắt cóc, tôi sẽ biết được vị trí của người và biết liệu người có còn sống hay không.”

Valletta nhìn anh với vẻ không tin, nhưng Reinhardt chỉ nhún vai và không giải thích chi tiết.

Carlon Delphine có một biểu cảm khác thường khi nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

“Tất nhiên là, có thể cưỡng ép triệu hoán.”

“…”

Có vẻ như anh ta giữ sợi dây chuyền đó như một món bảo hiểm.

Nếu anh có thứ đó trong tay, cô sẽ không hoàn toàn được tự do, nhưng đồng thời, cô sẽ không gặp nguy hiểm. Đó là ý Reinhardt muốn giải thích.

“Ta thực sự rất biết ơn.”

“Có thật không?”

Valletta không nói nên lời trước Reinhardt đang vui mừng và ngậm miệng lại.

Được rồi, cô không có gì để nói.

Đúng hơn là, chính Valletta đang phải đau đầu đối phó với tên đáng ghét này.

Valletta từ bỏ không nói chuyện tiếp nữa.

“…”

“Chủ nhân, đây chẳng phải lần đầu tiên chúng ta cùng dùng bữa như thế này sao?”

“…Ừm, cách đây không lâu anh vừa ăn trong phòng mình.”

“Chính xác hơn thì, tôi đã cố dùng bữa nhưng có mấy tên ngu đần cứ nói gì đó.”

Valletta ngẩng đầu, chống cằm và ngây người nhìn Reinhardt.

Cô nhìn anh không nói lời nào và quay đầu lại. Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ được ăn một bữa đúng nghĩa như thế này.

“Chủ nhân, tại sao người lại nghĩ nếu người bỏ trốn thì tôi sẽ không tìm được?”

“Anh muốn tiếp tục nói chuyện?”

Valletta vừa nói vừa đặt bát đĩa xuống.

“Nếu người trả lời tôi, tôi sẽ yên lặng dùng bữa.”

Reinhardt ngồi đối diện cô và mỉm cười. Nụ cười dịu dàng của anh dường như rất ngọt ngào.

Carlon Delphine theo dõi cuộc đối chất kỳ lạ này.

Nhìn hai đứa trẻ không thể lớn lên và trưởng thành đúng nghĩa, ông cảm thấy mình có trách nhiệm phải hướng dẫn chúng đi vào con đường đúng đắn.

Một bên cố gắng trói buộc đối phương bằng sự tàn nhẫn và ám ảnh không chút cản trở, trong khi bên kia sẽ cắt đứt quan hệ không chút do dự nếu có cơ hội mà không trao đi trái tim mình.

“Chắc anh đã nghĩ bản thân nên ban cho ta sự tự do giả tạo.”

“…Sao lại như vậy?”

Nụ cười của Reinhardt biến mất.

Chỉ sau khi biểu cảm giả tạo trên khuôn mặt anh biến mất, Valletta mới cảm thấy thanh thản.

Thật mỉa mai khi một người luôn không thấy thoải mái khi nhìn thấy anh cười, lại thấy thoải mái ngay khi nụ cười của anh biến mất.

“Anh thương hại ta, người vẫn bị bắt lại trong bóng tối mặc dù đã thoát khỏi lồng giam.”

Carlon Delphine càng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, dường như cả hai đều vướng vào nhau và suy sụp trong một thời gian dài.

Một nụ cười nhẹ nhàng mà cô chưa từng thấy trước đây nở trên môi Reinhardt. Valletta nín thở, lơ đãng nhìn anh và từ từ sửa lại biểu cảm của mình.

“Anh đừng có cư xử như thể chúng ta đang trên cùng một con thuyền được không? Anh không thèm rời đi ngay cả khi ta đã nói anh có thể trốn đi.”

“Tôi đã nói rồi. Dù sao tôi cũng sẽ bị cưỡng ép triệu hoán về. Sức mạnh của ma thuật ràng buộc đó, Chủ nhân.”

Valletta không đáp lại lời của Reinhardt.

Cô chỉ đưa thức ăn trước mặt vào miệng một cách máy móc.

Như đã hứa, Reinhardt không làm phiền cô nữa, và Carlon Delphine lại bắt đầu dọn phần ăn của mình.

Sau trận náo loạn là khoảng thời gian dùng bữa yên tĩnh.