Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 22




Reinhardt đủ khả năng để thi triển một loại ma thuật mạnh mẽ mà ba pháp sư đang sử dụng Dispel cũng không thể xua đuổi được, thậm chí anh chỉ cần búng tay mà không cần niệm chú.

Không lâu sau đó, họ mới nhận ra rằng họ đã chọn chống lại một người mà họ không nên chống lại.

Reinhardt liếc nhìn họ.

“Không trả lời? Nếu không muốn dùng lưỡi của mình thì để ta rút lưỡi từng người một nhé?”

“A, không!”

Các pháp sư vội vàng trả lời.

Tuổi tác và thời gian thức tỉnh của Chủ nhân Ma tháp không còn quan trọng nữa. Tất cả những pháp sư đứng đó đều có thể thấy được sự nóng nảy và điên cuồng mà anh đang thể hiện.

Họ không còn đủ tự tin để chống lại anh nữa. Trừ khi họ muốn bị giáo băng đâm xuyên và bị treo trên tường như vật trang trí.

“Tốt. Vậy các ngươi sẽ làm gì khi có người đang dùng bữa?”

“Những con chó, các ngươi còn không dám làm phiền chúng?”

Vị pháp sư trẻ tuổi vội vàng trả lời với mong muốn được sống.

“Ta có phải chó không?”

“Chúng tôi sẽ không làm phiền Chúa quân!”

Khi Reinhardt mỉm cười và chuẩn bị giơ ngón tay của mình lên, vị pháp sư trẻ tuổi vội vàng quỳ xuống và hét lớn.

Ngay lập tức, Reinhardt cười toe toét và bật ra tiếng cười nhỏ trước phản ứng nhanh nhạy của vị pháp sư trẻ, người đã thoáng nhận ra cơn điên của anh ta.

“Ngươi hiểu rõ đấy. Các ngươi có thể quấy rầy một con chó, nhưng đừng có làm phiền ta.”

“Tôi đã hiểu.”

“Tốt.”

Reinhardt gật đầu hài lòng, sau đó anh nắm chặt tay lại và mở ra.

Có âm thanh vỡ vụn vang lên trong không khí, và ngay sau đó, các mảnh vỡ như những tác phẩm điêu khắc bị vỡ bắt đầu rơi từ trên cao xuống như mưa.

“…Đó có phải là thịt từ xác người không?”

Trong số các pháp sư đang nghiêng đầu nhìn, pháp sư trẻ tuổi nhất đưa ra câu hỏi.

Các pháp sư ngây người nhìn từng mảnh kì lạ rơi xuống.

Họ quay đầu lại. Cơ thể pháp sư mặc áo choàng xám đã biến mất, trừ tay và chân của gã vẫn còn mắc kẹt trên ngọn giáo băng.

“Một lời đã định.”

Reinhardt, đối mặt với các pháp sư đang có vẻ kinh ngạc, cười nhẹ và nói. Tuy nhiên, trên người anh bê bết máu nên trông không giống như đang cười.

Sau đó anh lại khua tay làm sạch máu trên người mình.

“Ta có thể xem qua trước, sau đó đi dùng bữa rồi quay lại không?”

“Vâng? Được…được ạ…”

Pháp sư hoàng gia Melial gật đầu, ngồi xuống và đáp lại với vẻ tuyệt vọng.

Reinhardt mỉm cười.

“À.”

Anh thở dài và búng ngón tay ba lần trong không trung.

Đống da thịt vốn đã nổ như bom, giờ lại lơ lửng trong không khí và bắt đầu tụ lại ở chỗ tay chân. Một lúc sau, người đàn ông mặc áo choàng xám xuất hiện trong hình dạng con người hoàn chỉnh.

Các pháp sư ngây người nhìn gã.

“Phép Đảo ngược thời gian?”

“Ôi trời ơi…”

Khi các pháp sư nhìn thấy loại phép thuật vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết bày ra trước mắt, sự kinh hãi bao trùm lên đôi mắt vẫn còn đầy nỗi sợ hãi của họ.

Chủ nhân Ma tháp đời này rất khác biệt. Mọi người trong phòng đều nhận ra điều này.

“Không có lần thứ hai đâu, vậy nên nhớ hành xử cho cẩn thận, có hiểu không?”

Reinhardt, và Caspelius đồng thời biến mất, để lại cho họ những lời đó.

“…Tên ngốc nào dám nói Chủ nhân của Ma tháp lần này là một thằng nhóc tầm thường không hiểu sự đời?”

Một lúc sau khi Reinhardt biến mất, vị pháp sư trẻ tuổi ngẩng đầu lên và lắc đầu trước câu hỏi mà vị pháp sư trung niên đưa ra.

“Hắn, người kia…”

Vị pháp sư trẻ tuổi vừa đáp vừa đưa ra một miếng thịt mà anh ta đang nắm trong tay.

Ác quỷ tàn bạo, chàng pháp sư trẻ tuổi nhún vai trước giọng nói mà anh ta đã nghe thấy từ đâu đó.

Tuy tình huống vừa rồi thật khủng khiếp và ghê rợn nhưng không có ai mất mạng. Người duy nhất đã chết kia cũng đã sống lại. Các pháp sư đã phải vật lộn để mang những người bạn bị treo trên tường xuống và bắt đầu làm sạch hội trường bằng cách sử dụng thuật hồi phục.

Tất cả đều có đôi mắt đờ đẫn như bị mất trí.

Người đàn ông mặc áo choàng xám còn không hét lên câu nào khi nhớ lại nỗi đau đớn khủng khiếp in sâu trong cơ thể mình.

“Tôi vẫn còn sống…”

Người đàn ông mặc áo choàng xám vẫn chưa tỉnh lại. Đây là ký ức khủng khiếp nhất mà cả đời này gã sẽ không bao giờ quên.

***

Khi Reinhardt biến mất, Valletta dùng bữa với vẻ mặt thoải mái.

Sau đó cô nhíu mày khi nghe tiếng gió mạnh đập vào tường kính.

“Tòa tháp này tuy cao nhưng cách xây nên thật cẩu thả.”

Thình thịch thình thịch, lần này lại vang lên một âm thanh lớn hơn do gió lớn.

Valletta vừa thò tay cầm chân dê nướng tẩm bơ đầy thơm ngon và kích thích khứu giác của cô, quay đầu lại.

“À…”

Valletta thốt lên. Cô đã vô tình quên mất sự tồn tại của tinh linh. Cô vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô triệu hồi Jin khi đang căng thẳng với Reinhardt, và hoàn toàn quên mất Jin.

“A, tôi xin lỗi.”

Valletta bước đến gần tường kính với vẻ mặt hoang mang.

Dường như những cơn gió kia do Jin tạo ra. Cô mím môi ân hận. 

Cô định nói lời xin lỗi một lần nữa, nhưng con diều hâu giận dữ đã vỗ cánh và một lần nữa tạo ra cơn gió xoáy

Trong không trung, ba cơn lốc xoáy cao gần gấp đôi Valletta xuất hiện và đánh vào bức tường kính của Phòng Bầu trời.

Cho dù cơn gió có mạnh đến nỗi có thể thổi bay hoàn toàn một ngôi nhà bình thường thì nó cũng chỉ khiến những bức tường kính của Phòng Bầu trời rung chuyển nhẹ.

‘…Ma tháp thật vững chắc.’

Cô đã thay đổi quyết định sau khi suy nghĩ một cách tùy tiện. Cô gọi Jin và hoàn toàn quên mất nó, sau đó cô còn bắt đầu dùng bữa nên tinh linh có nổi giận thì không có gì đáng ngạc nhiên.

“Xin lỗi.”

<Đùa ta à?! Lần trước ngươi cũng triệu hồi ta rồi sau đó lại biến đi đâu mất! Còn lần này thì ngươi dám làm lơ ta! Tuy ngươi chưa kí khế ước nhưng ta vẫn trả lời lệnh triệu hồi của ngươi đấy! Sao ngươi có thể nhẫn tâm và vô ơn đến vậy!>

Cơn giận của Jin không dễ giải quyết.

Valletta lúng túng mỉm cười trước tiếng gầm như sấm trong đầu. 

‘Dường như đúng là mình không thể triệu hồi bọn họ trừ khi mình là người đã kí khế ước.’

Thực lòng cô ấy không nghĩ nhiều về điều đó. Khi cô gọi tên tinh linh, nó đã được triệu hồi, và vì thế nên cô chỉ cần trả giá và đưa ra yêu cầu của mình. Valletta mỉm cười cố gắng xoa dịu Jin – người giờ thậm chí còn trông rất buồn.

“Jin, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Cơn giận của Jin lắng xuống khi Valletta không ngẩng đầu lên và thành thật xin lỗi.

Con người thường rất kiêu ngạo và luôn ngẩng cao đầu, vì thế nó nghĩ rằng tình thế lúc này cũng vậy, nhưng người phụ nữ này thì không.

Đôi mắt diều hâu khẽ rơi lệ khi nó chăm chú nhìn Valletta rồi khịt mũi.

<Được rồi, tại sao ngươi lại triệu hồi ta đến nơi kì quái này?>

“Tôi muốn ra khỏi đây. Người có vào được không?”

<Đây chẳng phải tòa tháp nơi lũ pháp sư sinh sống sao? Một loại phép đã được yểm lên tòa tháp để ngăn chặn các tinh linh xâm nhập. Ma tháp còn là nơi tàn ác đã cưỡng ép và lấy đi sức mạnh từ tự nhiên rồi hấp thụ nó. Hừm, rõ ràng là không thể.>

Cô không biết điều này vì mối quan hệ của họ chỉ đơn giản là cô nhận được sự giúp đỡ bằng cách trả cái giá là một ít máu, nhưng Jin hung dữ hơn cô nghĩ.

Sự cộc cằn của nó có thể so sánh với giấy nhám. Valletta gật đầu. Cô thực sự không nghĩ rằng nó có thể vào được.

<Và ngươi nữa, sao ngươi lại nghĩ đến việc triệu hồi ta ở một không gian tách biệt như thế này? Chậc, chuyện ngươi triệu hồi được ta đã là bất thường rồi.>

“Việc triệu hồi một tinh linh có phức tạp không?”

<Đương nhiên. Cách duy nhất để triệu hồi một tinh linh bằng nguyên danh của nó chỉ có khi người triệu hồi gọi tinh linh đã kí khế ước. Nhân tiện, khi cả hai cùng kí khế ước đầu tiên, họ phải làm một nghi lễ triệu hồi trong khi vẽ vòng tròn triệu hồi và cảm nhận bản chất.> 

“Vậy để triệu hồi một thủy tinh linh thì tôi cần phải xuống nước à?”

Khi thấy Valletta nói thẳng về sự thật hiển nhiên trong bối cảnh kì lạ này, Jin nhìn Valletta với ánh mắt dò xét, như thể nó đã phát hiện ra một khía cạnh mới của cô.

<Đúng vậy! Để triệu hồi một tinh linh giống như ta, có rất nhiều người đã phải leo lên đỉnh núi hoặc đến những khu vực có bão lớn và vẽ vòng tròn triệu hồi!>

Jin giải thích về sự vĩ đại của bản thân.

Valletta đã nghĩ nhiều như vậy. Thành thật mà nói, Valletta nghĩ rằng mọi thứ mà cô đang làm dường như không giống như thực tế. Nó vẫn giống như những khung cảnh trong tiểu thuyết.

Có lẽ đó là lý do tại sao trong suốt 10 năm, cô không nhớ nổi tên một ai và có thể nhìn mọi người chết ngay trước mặt mình mà không chút do dự.

‘Không phải là mình không muốn quay lại thế giới ban đầu của mình, nhưng..’

Bây giờ ký ức của cô đã phai mờ, nên cô không muốn quay trở lại nữa.

“Còn cách nào khác để triệu hồi người từ đây không?”

<Nếu ngươi lập khế ước với tinh linh thì chuyện này có thể làm được.>

“Nếu tôi không kí khế ước thì sao?”

<Hừm, vốn dĩ ngươi có thể triệu hồi tinh linh chỉ bằng cách gọi tên, vì vậy có lẽ ngươi có thể vẽ vòng tròn triệu hồi và chính thức triệu hồi tinh linh từ bên trong.>

Jin vừa nói vừa nghiêng đầu qua lại, sau đó nó phá lên cười và lại lắc đầu.

<Không, nhưng gần như là không thể. Vì chưa bao giờ xảy ra trường hợp có tinh linh được triệu hồi từ bên trong Ma tháp.>

“Nếu là một triệu hồi sư…”

Cô nhớ trước đây mình đã từng nhìn thấy tinh linh trong một cuốn sách.

Vì quá lười vẽ nên cô chỉ gọi tên nó một lần, nhưng cô vẫn nhớ mình đã rất ngạc nhiên khi có thể triệu hồi tinh linh.

‘Hãy thử xem.’

Valletta nhẹ nhàng nhìn quanh, tìm giấy bút.

“Chẳng có gì cả.”

Thứ duy nhất trong phòng là một chiếc giường và thức ăn mà Reinhardt để lại trên bàn.

Cô nhíu mày. Đây là cơ hội tốt để thử triệu hồi trước khi Reinhardt trở lại.

Khi đang bất động, Valletta đột nhiên liếc nhìn chiếc bàn. Sau đó cô ấy sải bước về phía nó.

Cô cầm con dao trên tay và lau nó bằng khăn ăn.

Sau đó, cô ấy dùng tay nắm lấy mép váy và dùng dao rọc theo chiều dọc.

Xoẹt! Chiếc váy làm bằng chất liệu vải quý bị xé toạc. Valletta đặt mép vải bị xé toạc xuống sàn, và lần này cô dùng dao cắt nhẹ ngón tay trỏ của mình.

<Ngươi đang làm gì vậy!>

Cô thậm chí còn không để tâm đến giọng nói mà mình nghe thấy.

Valletta ngồi phịch xuống sàn và bắt đầu dùng máu của mình vẽ những vòng tròn trên nền vải trắng của chiếc váy để tạo một vòng tròn triệu hồi.

“Tôi sẽ triệu hồi người một lần nữa theo như người nói.”

<Đồ ngu ngốc.>