Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 21




“…À, không.”

Sau một khoảng im lặng, có ai đó lên tiếng phản bác bằng giọng run rẩy.

“Chuyện này không ai có thể chấp nhận được!”

Khi Reinhardt định nhíu mày thì một giọng bực tức phát ra từ đám đông.

Một pháp sư trong chiếc áo choàng xám đứng ra từ đám đông trong hội trường nơi các pháp sư đang tụ tập.

“Tuy Chúa quân không vui, nhưng chúng tôi có vài lời muốn nói.”

Người đàn ông mặc áo choàng xám xuất hiện và nói thêm.

Reinhardt không biết rằng, người đàn ông vừa lên tiếng là một trong những người đã nói xấu Reinhardt trong thư viện nơi Valletta đi ngang qua.

“Lời muốn nói?”

“Thành thật mà nói, rất nhiều người đã đặt ra câu hỏi liệu Chúa quân có đủ tư cách để trở thành Chủ nhân của Ma tháp hay không. Chúng tôi nghe tin đồn rằng ngài đã bán thân làm nô lệ cho một Sokor.”

Caspelius chỉ đứng yên, mặc cho chủ nhân của mình bị nhục mạ.

Hắn chỉ là người ngoài cuộc và quản lí tòa tháp.

Tuy hắn chỉ phục vụ cho Chủ nhân tòa tháp, nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn trung thành đến mức tự ý hành động mà không có lệnh của chủ nhân. Thứ hắn yêu quý là Ma tháp do hắn cùng 11 người bạn của mình dựng nên, chứ không phải Chủ nhân Ma tháp.

“Ta bán thân? Cho ai?”

Reinhardt nhếch mép và nói.

“Ai thèm quan tâm chứ. Điều quan trọng là câu chuyện đó có thật hay không? Nếu ngài muốn trở thành Vua của chúng tôi thì chúng tôi muốn ngài chứng minh năng lực của mình.”

Reinhardt bật cười trước lời đáp trả đầy trắng trợn và thiếu chân thành này.

Tiếng cười sảng khoái khiến mọi người trong phòng ngây ra trong giây lát.

“Vua của ngươi? Ta không có ý định trở thành vua của côn trùng.”

“Côn trùng gì cơ…”

“Ta chỉ không muốn cô ấy trông thấy ta yếu ớt nên ta mới cần sức mạnh. Và còn gì tuyệt vời hơn khi trở thành vua của một nơi toàn lũ côn trùng?”

“Ngươi dám coi thường các pháp sư…”

Khoảnh khắc người đàn ông mặc áo choàng xám hung hăng trừng mắt nhìn Reinhardt, cơ thể gã ngay lập tức cứng đờ.

Đó là vì gã cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ từ đâu đó đang đè lên mình.

Reinhardt cười toe toét.

Cùng lúc đó, người đàn ông mặc áo choàng xám vốn ngừng thở cuối cùng cũng thở ra.

‘Đó có phải… ảo ảnh không?’

Gã ngây người ngẩng đầu lên.

“Thật đáng tiếc, đó là cơ hội để ngươi trả lời đúng.”

Reinhardt đã nói rất rõ ràng.

Tuy khóe miệng khẽ cong lên nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng.

Không ai chú ý đến cảnh tượng kỳ lạ rằng đôi mắt của anh ấy không thực sự không hề có ý cười. Mọi người đều bị che mắt bởi nụ cười của Reinhardt.

“A, để ta sửa lại.”

Lời của Reinhardt đã gợi nhắc họ về tình hình xung quanh.

“Đó là cơ hội sống sót cuối cùng của ngươi! Nói như vậy thì chính xác hơn.”

Họ không hiểu ý anh nói là gì. Reinhardt búng tay. Người đàn ông mặc áo choàng thậm chí còn chưa hiểu hết cuộc trò chuyện, nhưng gã không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ gã và bắt đầu tạo ra những tiếng động nghẹt thở.

“Ư! Khụ~! Aaa…!”

Vị pháp sư mặc áo choàng xám, trước đó đã bước lên một cách hào nhoáng, giờ vừa lăn lộn trên sàn vừa ôm cổ mình vì gã ta đang dần chết ngạt.

Khuôn mặt vốn đã bị nhuộm đỏ của hắn, chẳng mấy chốc đã trở nên xanh xao và bắt đầu trắng bệch.

Chắc chắn gã rất đau đớn khi tự cào vào cổ mình.

Tiếng cười vang lên trong sự kinh ngạc của mọi người, và ánh mắt của các pháp sư hướng về nơi phát ra tiếng cười ấy.

Các pháp sư khác kéo đến chỗ pháp sư mặc áo choàng xám và thi triển phép Vô hiệu hóa để giải trừ ma thuật, nhưng ngay từ đầu họ đã không thể phân tán được ma thuật của Reinhardt.

“N-Ngài đang làm gì vậy! Chúa quân!”

Một pháp sư trẻ tuổi khác đứng trước Reinhardt.

“Hừm.”

Reinhardt mỉm cười với vẻ mặt sảng khoái và búng tay trong không trung.

Cùng lúc đó, pháp sư áo choàng xám lại bắt đầu thở hồng hộc.

Reinhardt nhìn thấy gã thở hổn hển thì lại búng tay.

“Aaaa!”

Lần này, một ngọn giáo băng khổng lồ xuyên qua vai của vị pháp sư đã đặt câu hỏi cho Reinhardt, và xuyên qua cả bức tường.

Vị pháp sư kia va vào bức tường trong sảnh, bị treo lơ lửng trên tường và hai vai bị xuyên thủng.

“Aaaa! Hự! Đau quá!”

Hắn la hét trong khi bị những ngọn giáo băng treo lên.

Reinhardt bật cười nhìn máu nhỏ xuống sàn, tạo thành vũng máu trong tích tắc.

Anh bước chậm rãi và đứng trước vị pháp sư mặc áo choàng xám.

“Đứng dậy.”

Reinhardt luôn hạ mình trước Valletta, nhưng lúc này, lưng anh vẫn thẳng, chứng tỏ sự kính trọng của anh chỉ dành cho cô.

Pháp sư mặc áo choàng xám run lên. Đó là bởi vì anh ta đã nhận ra ma thuật của Reinhardt hơi muộn.

“Ngươi không chịu đứng dậy?”

“Ha, ư, tôi đứng ngay…”

Tuy cổ họng đau đớn vì bị chính móng tay của mình cào cấu, nhưng người đàn ông mặc áo choàng xám vội vàng đứng dậy và đứng trước mặt Reinhardt.

Gương mặt của Reinhardt mang vẻ dịu dàng khi anh nhìn thấy người đàn ông đang thở một cách nặng nhọc.

“Đúng như ta đoán, cho một cơ hội thì có chút nghiêm khắc nhỉ.”

Khóe môi Reinhardt nhếch lên khi anh đến gần người đàn ông cho đến khi anh tiến gần đến mũi hắn ta. 

Nhưng lần này, hắn không bị lừa. Reinhardt không thực sự mỉm cười. Miệng thì cười nhưng mắt thì không.

Bây giờ người đàn ông mới nhận ra sự thật này.

“Vậy, ngươi nói ta đã bán thân mình cho ai?”

“Hự, t-tôi đã phạm… tôi đã phạm sai lầm…”

Đôi mắt của Reinhardt nheo lại.

Khóe môi nhếch lên từ từ hạ xuống, cuối cùng trở nên nghiêm túc.

Khi anh ta khua tay, một ngọn giáo băng xuất hiện trong không khí và cùng lúc xuyên qua tay và chân người đàn ông.

“Sai.”

Người đàn ông mặc áo choàng xám không còn cơ hội để hét lên bởi hắn đã bị quăng lên tường. 

Nhìn thấy tứ chi của họ bị treo lơ lửng bởi những ngọn giáo băng, các pháp sư đang tập trung tại hội trường đều run sợ. Reinhardt mỉm cười.

“D-Dù họ có nói gì đi nữa thì, Chúa quân, chuyện này quá…! Khụ!”

Sau đó, một vài pháp sư nữa tiến đến và oán trách Reinhardt, nhưng kết cục của họ đều là bị ngọn giáo băng treo trên tường. Cuối cùng, tất cả đều ngậm miệng và lùi lại.

Khi những người tập trung trong hội trường trở nên yên lặng, Reinhardt từ từ đảo mắt và nhìn xung quanh một lần nữa.

Máu chảy từ má Reinhardt và nhỏ xuống sàn.

“Không ai ngăn cản ta nữa à?”

Khi Reinhardt nghiêng đầu hỏi, các pháp sư nuốt nước bọt.

Anh ta làm như vậy chỉ vì nghĩ họ đang cản anh ta?

Có đến năm pháp sư bị dính chặt trên tường và chảy máu.

Dường như họ vẫn còn thở, nhưng họ đã tạo ra một vũng máu lớn.

“Tay.”

Reinhardt dang rộng lòng bàn tay ra và nói. Đôi mắt của các pháp sư đầy kinh ngạc. Từ đằng sau vọng lên câu trả lời.

“…Vâng, thưa Chúa quân.”

Một giây sau, Caspelius trả lời và đặt tay lên lòng bàn tay Reinhardt.

Các pháp sư há hốc mồm. dù họ chỉ coi hắn ta là người gác cổng, thì đây là lần đầu tiên họ thấy hắn hành động như vậy.

“Đúng rồi, ngoan lắm. Ngươi có biết đáp án cho câu trả lời của ta không?”

“…Chúa quân đang nói về người trong phòng Bầu trời?”

Ngay sau khi Caspelius trả lời xong, Reinhardt đưa tay ra và xoa đầu Caspelius đang trùm đầu.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con chó như đang khen ngợi rồi thu về.

Caspelius mở to mắt.

“Quả nhiên chó còn biết lắng nghe hơn lũ côn trùng. Ta cứ tưởng câu trả lời dễ lắm chứ, vậy mà chúng lại để mất đi cơ hội sống của mình.”

Các pháp sư nghe Reinhardt nói xong, họ như muốn giằng xé tâm can vì sự bất công.

Dễ dàng gì chứ. Họ biết có người đang ở trong phòng Bầu trời, nhưng họ không biết chủ nhân Ma tháp đã bán thân cho người đó!

“Ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đã tự giới thiệu mình là gì?”

Reinhardt hỏi Caspelius.

“Tôi đã giải thích mình là người trông coi Tháp và là người giám sát bảo vệ nơi này.”

“Đúng rồi. Chẳng phải ngươi là một con chó nhà sao? Ngươi phải quản lý nhà cho thật tốt để đám côn trùng nuôi ở nhà không làm loạn lên chứ.”

Đó là một cách giải thích ẩn dụ, nhưng Reinhardt hoàn toàn công nhận Caspelius là một con chó.

“Tôi xin lỗi.”

Caspelius xin lỗi bằng một giọng vô cảm.

“Tôi đã phạm sai lầm…”

Reinhardt hơi siết chặt tay. Ánh mắt anh từ từ lướt qua đám pháp sư.

“Chậc chậc, nếu chúng phát nổ…”

Reinhardt dang rộng bàn tay. Các pháp sư đều nổi da gà trước hành động và giọng điệu đó.

“Sẽ rất rắc rối. Ngươi có nghĩ vậy không? ”

Reinhardt dường như đang nói chuyện với Caspelius, nhưng ánh mắt của anh lại hướng vào những pháp sư đang tụ tập ở đó.

Không ai cảm thấy nhẹ nhõm trước khuôn mặt cười toe toét của Reinhardt. Mọi người rùng mình hồi hộp.

Họ không thể cảm nhận được mana của Reinhardt. Nếu anh ta là Chủ nhân của Ma Tháp, tất nhiên anh phải có một nguồn mana mạnh mẽ, nhưng anh không mang lại cho họ cảm giác gì. Có lý do tại sao các pháp sư lại phớt lờ anh ta.

Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà anh ta không có, mà là thứ mà anh ta đang che giấu. Giống như một con quái vật khổng lồ che giấu nanh vuốt của mình.