Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 2




Khoảng mười năm trước, Valletta Delight gặp Reinhardt. Cô bé chín tuổi ấy là con gái duy nhất của Bá tước Delight, nên cô bé rất được trân trọng. Ít nhất thì đó là những điều mà thế giới này biết.

Một ngày nọ, sau khi tham gia vào một cuộc chiến với những kẻ man di, cha cô đã ném một cậu bé gầy yếu, bẩn thỉu trước mặt Valletta.

“Cha?”

“Ta thấy thằng nhóc này nằm ở ngoài chiến trường nên nhặt về. Nó có khuôn mặt đẹp, và ta nghĩ nếu nó trở thành một nô lệ thì sẽ rất hoàn hảo.”

Bá tước Delight nói, cởi bỏ áo giáp một cách bất cẩn. Nghe giọng nói khô khốc của người cha tóc bạc, mắt tím, Valletta cúi đầu với vẻ mặt lo lắng.

Bờ vai cậu bé biến dạng như thể đã bị kiếm đâm. Tình trạng của cậu không tốt chút nào. Cậu ấy trông xộc xệch, máu chảy đầm đìa và sốt cao.

“Con không có nhu cầu cần một nô lệ…”

“Không, nữ hoàng tương lai thì cần phải có. Cứ coi đây như một tấm khiên chắn sẽ bảo vệ con bằng chính mạng sống của nó trong những lúc cần thiết.”

“Nhưng…”

Đó không phải là một gợi ý mà giống như mệnh lệnh hơn. Môi Valletta run lên khi thấy ông ta cau mày. Cô không thích ý tưởng có một nô lệ. Cô sinh ra và lớn lên ở thế giới này, nhưng lại bị trói buộc bởi ký ức của kiếp trước. Vì thế, các giá trị đạo đức của cô ấy rất khác so với những người dân ở đây.

Hơn tất cả, Valletta cảm thấy bất an trước chàng trai đẹp với mái tóc bạch kim đang rên rỉ vì đau đớn. Thậm chí cô còn có cảm giác déjà vu, như thể cô đã nhìn thấy anh ở đâu đó. 

“Valletta Delight, bây giờ con đang cãi lại lời ta sao?”

Ánh mắt của Bá tước Delight khiến cô sợ hãi. Valletta giữ im lặng. Nỗi ám ảnh về đứa con gái của mình khiến ông ta trở nên tàn nhẫn. Đó là bởi vì cô ấy sở hữu những đặc điểm của một nhà giả kim. Các nhà giả kim ở đế quốc rất hiếm, và cũng rất ít người được sinh ra đã có những đặc điểm ấy.

Người ta rất cần các nhà giả kim để tạo ra thuốc ma thuật. Ngay cả khi nhà giả kim sinh ra là một thường dân, ngay lập tức họ sẽ được hứa hẹn cho một vị trí.

Valletta được sinh ra với những đặc điểm của một nhà giả kim và là một quý tộc. Và không như những nhà giả kim khác, cô ấy có khả năng trở thành một nhà giả kim cấp cao. Đó là một công việc kinh doanh sinh lời, có thể mang lại cho gia đình cô cơ hội kết thân với hoàng gia. Thực ra, cha Valletta đã thưa chuyện với hoàng đế về tài năng của cô.

Bá tước Delight là một thương gia thực thụ, và khi ông thấy Valletta có giá trị như thế nào, ông đã không tiếc công sức để khiến cho tài năng của cô được biết đến. 

“Trong một tuần, nhất định phải kết thân với Hoàng thái tử tại yến tiệc, còn hơn là trở thành một người xa lạ.”

“…”

“Và để chắc chắn hơn, hãy kết thân với các quý tộc khác. Vì chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra và ai sẽ là tân hoàng đế.”

“…”

“Valletta, tại sao con không trả lời cha?”

“Vâng, thưa cha.”

Valletta gật đầu, trả lời bằng những câu từ quen thuộc.

Ngay từ đầu, Bá tước Delight đã có ý tưởng để Valletta kết hôn với Hoàng tộc. Tất nhiên, ông đang cố gắng lập một kế hoạch tinh tế nhưng ý định của ông quá rõ ràng.

Đương nhiên, suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với phản ứng của cô. Về phần mình, cô thực lòng không đánh giá cao việc bị lợi dụng theo cách này. Tuy nhiên, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ không quyền thế, không tiền bạc và quyền thế. Một cô bé chín tuổi.

Cho dù đi đâu hay ở đâu, cô sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tầm tay của ông ta. Ít nhất là không trong hoàn cảnh hiện tại. 

“Ta đã đặt một sợi dây phù hợp với thằng nhóc, vì vậy nó sẽ không thể không vâng lời.”

“Vâng.” Valletta đáp lại một cách yếu ớt.

Cậu bé, người đang vật lộn với cái chết trên sàn nhà, cuối cùng cũng mở mắt. Đôi mắt hồng ngọc tuyệt đẹp nhìn xung quanh một cách ngây ngô và sau cùng là nhìn cô.

Bất chấp tiếng thở nặng nhọc của cậu bé, Bá tước Delight vẫn liếc nhìn cậu và tiếp tục cất giọng đều đều như thể ông đang giải thích cho Valletta cách sử dụng một món đồ chơi.

“Nếu nó không nghe lời, con hãy bóp chết nó.”

Ông ta đeo một chiếc vòng cổ có hạt châu màu đỏ lên cổ Valletta. Valletta nhìn xuống hạt châu có màu đỏ kinh khủng như được làm từ máu đông đặc.

“Thằng nhóc có phong ấn khắc trong trái tim của nó, vì vậy nó sẽ không dám không nghe lời dù chỉ là một câu. Con có thể ra lệnh cho nó làm bất cứ thứ gì mình muốn.”

“Gì cơ ạ? Không, có lẽ sau này…”

Bá tước Delight lạnh lùng nhìn Valletta khi cô lắc đầu, cảm thấy choáng váng trước mệnh lệnh đột ngột này. “Ông ta muốn mình ra lệnh cho một đứa trẻ ốm yếu như vậy để làm cái quái gì chứ?” Rõ ràng là bất kể cô ấy ra mệnh lệnh gì, cậu bé cũng còn quá yếu để có thể đứng dậy.

“Hình như gần đây con nói hơi nhiều nhỉ?”

Bá tước Delight nhìn Valletta với ánh mắt sắc bén. Cô không muốn phạm lỗi trước mặt ông ta. Ông hiếm khi đánh đập cô, nhưng lại trừng phạt bằng những hình thức khiến cô không thể chịu được về mặt tinh thần. Những việc như giết thú cưng của cô, nhốt cô trong phòng tối mà không có lấy một ngụm nước trong vài ngày, và thậm chí treo ngược cô một lần. Ông không muốn để lại những vết tích do đánh đập vì nó sẽ làm giảm giá trị của cô, nhưng ông đã làm những điều khác cho đến khi Valletta đầu hàng và vâng lời ông vô điều kiện.

Bá tước Delight là một kẻ điên. Ông ta gặp một người phụ nữ điên khác, có một đứa con với cô ta, và đứa trẻ đó là Valletta.

Valletta biết rõ Bá tước Delight.

Ông ta sẽ làm những công việc bẩn thỉu như mua bán nô lệ một cách bí mật, trong khi bên ngoài thì cung cấp hàng cứu trợ và thực phẩm cho dân thường và các làng tị nạn, giành được trái tim của người dân.  Nhìn bề ngoài, mọi người nghĩ rằng ông coi Valletta như đứa con gái cưng của mình, nhưng trong dinh thự, cô chẳng là gì cả.

“Đó là lý do tại sao ông ta sẽ chết.”

Trong cuốn tiểu thuyết, cô đã từng đọc được một câu, “Chủ nhân tương lai của ma tháp đã được Bá tước mang về và bị đem làm nô lệ nhưng Bá tước đã không thể kiểm soát được anh ta.”

Ngoài ra, dường như nó còn nói thêm gì đó về một chàng trai rất đẹp, nhưng cô không nhớ nổi.

“Nhanh lên!”

“A… Ngồi xuống!”

Trước sự thúc giục của Bá tước Delight, Valletta vội vàng nói những lời ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Sau khi phun ra những lời đó, Valletta đơ người.

“Ngồi xuống là điều duy nhất xuất hiện trong đầu khi cô ấy cố gắng đưa ra mệnh lệnh.

Chàng trai tóc bạch kim nhìn Valletta đầy chán ghét.

“Mình vừa ra lệnh cho cậu ấy như đang ra lệnh cho một con chó?”

Ngay khi Valletta đang băn khoăn không biết có nên thay đổi câu lệnh của mình không, Bá tước Delight với lấy hạt châu mà cô đang cầm. Ngay khi bàn tay to lớn đầy nhẫn tâm của ông chạm vào hạt châu, cậu bé rên rỉ như đã nhận ra điều gì đó và quỳ xuống dưới chân cô.

“Chủ nhân.”

Cậu bé cười rạng rỡ trong khi thở dốc và máu chảy xuống vai. Đôi mắt đỏ hoe của cậu lộ ra vẻ ghê tởm, và cậu mỉm cười như thể mình là một đứa trẻ biết vâng lời. Miệng thì cười, nhưng mắt thì không.

[Cậu bé rất đẹp trai. Valletta ngay lập tức rơi vào lưới tình với đôi mắt đỏ đầy rực rỡ, làn da trắng và mái tóc bạch kim tuyệt đẹp mà dường như lấp lánh dưới ánh mặt trời.]

Ngay khi Valletta chuẩn bị trả lời với nụ cười gượng gạo, một đoạn trong cuốn tiểu thuyết đột nhiên hiện ra trong đầu cô, và cơ thể cô đông cứng lại.

“Cậu ta có phải là một con chó không?”

Ngay cả nhân vật chính của thế giới này cũng đã từng ăn bằng một tay mà.

“À, ừm, vâng. Hừm, xin chào…”

Valletta cuối cùng cũng lắp bắp trả lời.

“T-tên cậu là gì?”

“Reinhardt, thưa chủ nhân.”

Trong tương lai anh ta là pháp sư vĩ đại và là Chủ nhân của Ma tháp… Nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết đã mang đến cho nhân vật chính một thử thách vô nghĩa rồi giết họ sau khi anh ta mất hứng thú.

“….”

Rõ ràng tên cậu ta là Reinhardt.

“Đó là món quà sinh nhật dành cho con. Hãy sử dụng nó thật tốt.” Bá tước Delight nói.

“Vâng, thưa cha.”

“Mình nên làm gì đây khi cha tặng cho mình một quả bom hẹn giờ vào ngày sinh nhật?”

Valletta thực sự rất muốn hỏi những nhà trí thức, ngay cả khi cô thừa biết ở đây không có công nghệ tiên tiến nào gọi là Internet.