Không Thể Thành Người Yêu

Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn




Trịnh Bảo Châu nhún một cái, nhảy lên lưng Khúc Trực. Tay cô vòng quanh cổ Khúc Trực, trong tay còn cầm cành hoa không biết lấy từ đâu.

Khúc Trực cõng cô đứng lên, nhìn hoa trên tay cô: “Hoa ở đâu ra thế?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Lấy trong phòng ăn á.”

“…… Em nhảy của người ta vậy à?”

Người phục vụ bên cạnh nghe thấy họ nói chuyện, cười khanh khách nói: “Không sao, sếp Trịnh thích hoa thì tặng luôn ạ.”

“Nghe thấy chưa, người ta nói tặng em.” Trịnh Bảo Châu đắc ý cầm hoa quơ quơ trước mặt Khúc Trực. Tay Khúc Trực lại nắm chặt chân cô một chút, cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống đấy.”

Trịnh Bảo Châu nghe lời vắt lên vai anh bất động, cô hái đóa hoa xuống, nhẹ nhàng cắ.m vào tóc của Khúc Trực, Khúc Trực không phát hiện. Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy, không nhịn  được bật cười, Trịnh Bảo Châu nghiêng đầu, ra hiệu “Suỵt” với cô nàng.

Người phục vụ gật =đầu, không nói gì, Khúc Trực cõng Trịnh Bảo Châu một đường ra ngoài Thiên Hạ Cư, chờ xe tới. Trợ lý lái xe của Trịnh Bảo Châu tới, rồi ló đầu ra cùng Khúc Trực nói: “Khúc……”

Hai từ anh Khúc còn chưa nói xong, ánh mắt cô nàng đã bị đóa hoa trên đầu Khúc Trực hấp dẫn. Trịnh Bảo Châu nháy mắt với cô nàng, trợ lý ngầm hiểu, coi như không nhìn thấy bông hoa nhỏ trên đầu Khúc Trực: “Anh Khúc, để em đưa hai người về, hay anh lái xe đưa cô Bảo Châu về?”

Cô thấy lúc tối Khúc Trực không uống rượu, chắc là muốn đưa Trịnh Bảo Châu về nhà.

Khúc Trực quả nhiên chọn cái sau: “Em về với mọi người đi, để anh lái xe.”

“Được ạ.” Trợ lý mở cửa, bước xuống xe. Cô nàng lại liếc đóa hoa trên đầu Khúc Trực một cái, cười bảo anh: “Vậy em về trước, anh với cô Bảo Châu chú ý an toàn.”

“Ừ.” Khúc Trực khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu vẫn đang ăn vạ trên người mình, “Tỉnh rượu chưa? Tỉnh thì xuống đi.”

“Ờm.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, nhảy khỏi lưng Khúc Trực. Cô tự giác đi sang ghế phụ, kéo cửa xe ngồi vào. Khúc Trực ngồi vào ghế điều khiển, thuận tay đóng cửa phía mình vào.

Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh cài dây an toàn, cài nửa ngày cũng không được, Khúc Trực xem đến nhíu mày: “Bỏ tay ra, để anh.”

“Ờm.” Trịnh Bảo Châu nghe lời buông tay, Khúc Trực lại gần, giúp cô cài dây an toàn, đang định ngồi thẳng người, vừa nhấc đầu liền thấy bông hoa trên đầu mình qua gương chiếu hậu trong xe.

“……” Anh im lặng một hồi lâu, mới nhìn về đầu sỏ bên cạnh, “Trịnh Bảo Châu, cái này có phải em làm không?”

“Cái gì ạ?” Trịnh Bảo Châu ngây thơ vô tội nhìn anh, như lúc này mới phát hiện trên đầu anh có một đóa hoa, “Ớ, sao trên đầu anh lại cài hoa thế này? Đẹp phết nhỉ.”

“Ha.” Khúc Trực nhàn nhạt mà ha một tiếng, nhìn sang tay Trịnh Bảo Châu, “Cành hoa lúc nãy em lấy đâu? Sao giờ chỉ còn cành cây thế?”

Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn cành cây trên tay, cũng thốt lên cảm thán kinh ngạc như anh: “Đúng nhỉ, hoa của em đâu?”

“…… Trẻ con.” Khúc Trực nói xong túm bông hoa trên đầu xuống, thuận tay cài lên đầu Trịnh Bảo Châu, “Vẫn là em cài đẹp hơn.”

“Ai nói, em thấy anh cài đẹp.” Trịnh Bảo Châu nói có cứ có lý, “Anh xem đàn ông thời cổ đó, không phải đều thích cài một đóa hoa trên đầu sao?”

“Họ là họ, anh là anh.” Khúc Trực cũng cài dây an toàn của mình vào, khởi động xe, “Ngồi tử tế.”

“Ờm.” Trịnh Bảo Châu ngồi thẳng lại, lấy di động ra nghiêng đầu, nhìn màn hình selfie mấy kiểu, “Em cũng đẹp ghê.”

Khúc Trực cười một tiếng, đáp lại một câu “Ừ”.

Trịnh Bảo Châu lại chụp một bức Khúc Trực lái xe, xong đó liền cất di động tựa lưng vào ghế nhắm mắt: “Em mệt em muốn ngủ một lát.”

“Ừ, tới anh gọi em.”

Khúc Trực mở định vị, xe từ từ lướt đi trong cảnh đêm của thành phố. Khúc Trực lái xe rất ổn, Trịnh Bảo Châu bất giác liền ngủ mất, lúc mở mắt, xe đã dừng ở gara.

“Tới rồi?” Trịnh Bảo Châu xoa mắt, ngồi thẳng dậy.

“Ừ.” Khúc Trực cởi dây an toàn, lên tiếng, “Tỉnh rượu rồi?”

Trịnh Bảo Châu nhướng mày không phục: “Em chỉ uống một chút, vốn đâu có say!”

“À, vậy chơi xấu đòi anh cõng, là em cố ý?”

“Chơi xấu gì, rõ ràng là anh chủ động muốn cõng em.”

“À thế à?” Khúc Trực dí sát cô, con ngươi đen thẫm nhìn lại đây, “Vậy có cần anh cõng em lên khách sạn không?”

Trịnh Bảo Châu sợ anh xằng bậy, theo bản năng chống lên ngực anh: “Em đã bảo anh ở đây có camera mà.”

Khúc Trực cười một tiếng, kéo khoảng cách với cô: “Em khẩn trương thế làm gì? Có phải đang nghĩ bậy bạ gì không?”

“……” Ngài đúng là biết trả đũa!

Trịnh Bảo Châu mở cửa xe, cùng Khúc Trực xuống xe, Khúc Trực xem cô đi đường còn ổn, rượu đã tỉnh đến bảy tám phần: “Trở về ngủ sớm chút.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chị Hiểu Nam còn bảo em vận động rồi mới được ngủ! Anh không thấy hôm nay em ăn gì trên bàn cơm, là chị ấy nhìn chằm chằm em à!”

Trịnh Bảo Châu vừa nói vậy, Khúc Trực liền bật cười, lúc tối Chu Hiểu Nam quả thật nhìn chằm chằm Trịnh Bảo Châu, sợ cô ăn nhiều hai miếng.

“Nhưng qua thời gian nữa em phải vào đoàn rồi, đúng là không được mập.” Trịnh Bảo Châu vừa đi vừa nhéo nhéo bụng mình, cô phát hiện chỉ cần da mặt đủ dày, thì dù người đại diện luôn nhìn bạn, cũng không ảnh hưởng bạn ăn cơm, “Em vẫn về rèn luyện hai mươi phút vậy.”

Khúc Trực khẽ cười nói: “Giờ xem ra, cái phòng tập thể thao của anh làm chuẩn rồi, không chừng sau này em còn dùng nhiều hơn anh.”

Nhà Khúc Trực đã sửa sang gần xong, chờ trang hoàng xong lại để đó nửa năm, Tết Âm Lịch sang năm hẳn có thể chính thức dọn vào ở.

“Chờ khi  nào em rảnh, chúng ta cùng đi chọn nội thất mềm.” Khúc Trực bảo Trịnh Bảo Châu, “Có ít đồ cần đặt làm, phải chờ một thời gian, nên có thể đi chọn trước.”

“Được!” Trịnh Bảo Châu vốn rất thích chuyện trang hoàng nhà cửa này, huống chi là nhà tân hôn của cô và Khúc Trực, “Dạo siêu thị nội thất thích cực, em có thể ở đó cả ngày.”

Khúc Trực nhìn cô cong môi: “Nói vậy anh lo lắm, dẫu sao em bây giờ đã là nữ minh tinh gần mười triệu fans, đến lúc đó ở siêu thị nội thất sẽ không bị nhận ra chứ?”

“Em có thể ngụy trang mà!” Trịnh Bảo Châu nói, rồi lên xuống đánh giá Khúc Trực vài lần, “Cơ mà anh cũng phải ngụy trang cùng em mới được, rất nhiều dân mạng nhận ra anh đó.”

Trịnh Bảo Châu nói liền nhớ ra, Khúc Trực đã từng dựa vào nửa khuôn mặt, bước lên top 1 bình luận nóng của hotsearch “Điểm nhan sắc của người bình thường có thể cao đến mức nào”.

Hai người trò chuyện trò chuyện, liền tới cửa phòng. Sau lần Khúc Trực ngủ ở phòng cô, anh không tới phòng cô nữa. Trịnh Bảo Châu dừng ngoài cửa, nhìn anh nói: “Em tới rồi.”

Khúc Trực cũng dừng lại theo, anh nhìn Trịnh Bảo Châu một lúc, nhẹ gật đầu: “Ừ, vậy anh về trước?”

Trịnh Bảo Châu trầm ngâm một lát, cũng gật đầu theo: “Vâng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Khúc Trực chúc cô ngủ ngon, liền đi về phòng mình. Trịnh Bảo Châu vào phòng, đóng cửa lại, đứng tại chỗ dậm chân!

A a a, vừa nãy có phải nên mời Khúc Trực vào ngồi? Mọi người đều trưởng thành cả rồi, hơn nữa đều có ý ấy với nhau, sao lại phải khách sáo vậy chứ!

Khúc Trực có lẽ có băn khoăn, không chừng sẽ nhịn đến tận ngày kết hôn luôn.

…… Không được, cô phải nghĩ cách bắt lấy anh chàng này.

Nhìn biểu hiện của Khúc Trực, chỉ cần cô chủ động một chút, anh khẳng định không cầm giữ được!

Trịnh Bảo Châu đang suy nghĩ tới đó, Chu Hiểu Nam đã nhắn tới một tin: “Về chưa? Nhớ vận động xong mới ngủ nhé.”

“……” Trịnh Bảo Châu trả lời chị, “Kiểu vận động của người trưởng thành cũng được tính chứ?”

Chu Hiểu Nam:???

Chu Hiểu Nam: Có phải chị quấy rầy gì không?

Trịnh Bảo Châu: Kể cũng không. [ 🙂 ]

Chu Hiểu Nam:? Là em không được hay là Khúc Trực không được?

Trịnh Bảo Châu: [ 🙂 ] chị không có chuyện gì khác thì em tập kỵ khí đây

Chu Hiểu Nam: Hôm bữa em chụp ảnh trong tạp chí còn gì, ngày kia tạp chí mở dự bán, sẽ cho em một link riêng

Trịnh Bảo Châu:…… Thời gian chọn chuẩn đấy

Chu Hiểu Nam: Ai nói không phải đâu, hai ngày này lưu lượng của em lớn, bọn họ cũng muốn  bán nhiều một chút. Mai em nhớ share cái Weibo

Trịnh Bảo Châu: Vâng

Kỳ tạp chí mà Trịnh Bảo Châu chụp kia chỉ là trang bên trong thêm một phỏng vấn nhỏ, nói về chủ lực doanh số thì cũng không ở chỗ cô. Nhưng vì ảnh chụp đến cực kỳ đẹp, đối fans mà nói vẫn rất có lực hấp dẫn. Tạp chí cốn không có kế hoạch tặng poster Trịnh Bảo Châu, nhưng nhân khí của Trịnh Bảo Châu tăng quá nhanh, tạp chí để hấp dẫn nhiều fans tới mua, còn lâm thời thêm một tấm poster làm tặng phẩm.

Dự bán bắt đầu vào 12 giờ trưa, không đến nửa phút lượng tồn kho thiết đặt đã bị mua sạch. Fans không cướp được fans chạy đến dưới weibo chính thức của tạp chí, bắt đầu chất vấn tạp chí có phải bán hạn lượng không, sao hạn lượng lại không nói sớm.

Phía tạp chí cũng quá oan, lượng tồn kho của họ là tham khảo doanh số tạp chí của nữ minh tinh mấy năm gần đây, thiết lập số lượng cho là fans Trịnh Bảo Châu sẽ không mua hết, ngờ đâu thoáng cái đã hết. Nhận thấy tình hình phản ứng, tạp chí khẩn cấp sửa lượng tồn kho, lần này trực tiếp thiết lập thành 99 vạn, số này đố fans hốt hết.:)

Thấy tạp chí lại mua được, fans hùng hổ dưới weibo mới dời trận địa, tạp chí vì đoái công chuộc tội, còn làm riêng poster doanh số cho Trịnh Bảo Châu, đặt trên Weibo tuyên truyền.

Nhìn thấy tạp chí của Trịnh Bảo Châu bán chạy, đám anti-fan lại ngồi không yên, chốc chốc khịa Trịnh Bảo Châu vắt tiền của fans còn dám yêu đương, chốc chốc lại khịa fans ngốc nghếch lắm tiền cam nguyện bị vắt.

Fans giữa lúc mua tạp chí, còn bớt thời giờ battle với bọn họ hai câu.

Trịnh Bảo Châu thật ra không quá để ý chuyện này, cô vẫn luôn định vị rất rõ bản thân, cô phải làm một diễn viên, tạp chí bán chạy là dệt hoa trên gấm, cô cũng sẽ không dựa cái này kiếm cơm. Cô lên Weibo cảm ơn mọi người ủng hộ, sau đó dời lực chú ý lên kịch bản.

Đợt này cô vẫn luôn tự nghiên cứu kịch bản, có vấn đề gì sẽ hỏi ý kiến thầy Cát lúc đi học, cô còn add cả WeChat của biên kịch, thường thường sẽ đi quấy rối anh ta.

Biên kịch tuy có kêu ca với Cao Bác Vân về Trịnh Bảo Châu, nhưng trong lòng vẫn rất thưởng thức diễn viên nghiêm túc như cô.

Thoáng cái buổi đọc kịch bản lần hai đã đúng hạn gõ cửa, lần này diễn viên tới rất nhiều, còn có cả người bên đầu tư tham gia. Lâm Tử Khâm làm nam chính vẫn tới tham gia buổi đọc kịch bản một cách chuyên nghiệp, Trịnh Bảo Châu thấy mọi người đều nghiêm túc, trong lòng cũng chắc chắn, dẫu sao phim truyền hình không chỉ dựa vào một người mà hoàn thành, cần mọi người cùng nỗ lực mới có thể làm tốt.

Trong buổi đọc kịch bản tuy mọi người đều có lý giải khác nhau về kịch bản, nhưng bầu không khí chỉnh thể vẫn còn tốt, sau khi kết thúc Cao Bác Vân còn mời mấy diễn viên chủ chốt và phụ trách sáng tạo đi ăn cơm. Tư bản hôm nay tới dự cũng đi, địa điểm vẫn là  Thiên Hạ Cục.

Nhà đầu tư chính của《 Nơi trái tim hướng về 》 là Ảnh nghiệp Hoàn Vũ, bọn họ trước giờ luôn làm phim chất lượng, danh tiếng trong nghề không phải dạng vừa. Nhà tư bản hôm nay tới chính là người của Hoàn Vũ, họ Du, là một người đàn ông trẻ tuổi. Chuyện của Hoàn Vũ Trịnh Bảo Châu cũng có biết một hai, người sáng lập họ Du, cho nên vị này xem như là người trong gia đình, nhưng làm một công ty niêm yết hiện đại, hình thức quản lý gia đình đã chậm rãi bị đào thải, một ít cổ đông mới gia nhập, rót máu mới cho công ty, cũng thay đổi cơ cấu của Hoàn Vũ.

“Bảo Châu, tôi thấy Du Thành Uy cứ nhìn cô mãi.” Trên bàn cơm, Cao Bác Vân lặng lẽ nói với Trịnh Bảo Châu một câu, “Cô phải cẩn thận một chút, tôi sợ anh ta coi trọng cô.”

Trịnh Bảo Châu cũng phát hiện vị sếp họ Du kia luôn nhìn cô, vừa nãy còn uống riêng với cô, liền lặng lẽ trả lời Cao Bác Vân: “Người này có lai lịch gì á?”

“Người nhà họ Du thôi.” Cao Bác Vân lấy tay che miệng, thấp giọng nói chuyện với Trịnh Bảo Châu, “Nhưng cô cũng không phải sợ, người nhà họ Du bây giờ cũng không nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối ở công ty, đại cổ đông Tống Nam Xuyên của họ, rất lợi hại.”

“À…… Tôi hình như có nghe qua người này, có phải là chồng của nữ minh tinh nào không??”

“Đúng vậy.”

Cao Bác Vân vừa lên tiếng, Du Thành Uy đã ở bên kia ‘cue’ anh: “Đạo diễn Cao, anh thì thầm gì với nữ chính của chúng ta thế? Có gì bọn tôi không thể nghe à?”

“Nào có.” Cao Bác Vân cười nói, “Tôi đây sắp không được còn gì, nên đang hỏi Bảo Châu có thể giúp tôi uống hai ly không.”

“Anh thế là không được rồi, đàn ông đàn ang sao lại bảo phụ nữ chắn rượu cho.” Du Thành Uy lại bưng ly rượu lên, “Nào, mọi người lại cùng uống một ly.”

Người trên bàn lại uống cùng anh ta một ly, Cao Bác Vân cầm di động lặng lẽ nhắn tin cho Trịnh Bảo Châu: “Tiếng tăm trong vòng của Du Thành Uy không tốt lắm, thường chơi mờ ám với hot girl mạng, cô đề phòng anh ta chút.”

Trịnh Bảo Châu trả lời anh một câu “Đã biết”, ngay đó liền nhận được tin nhắn của Khúc Trực: “Vẫn đang ăn à?”

Trịnh Bảo Châu: Đúng vậy [ Che mặt ]

Khúc Trực: Uống rượu hử?

Trịnh Bảo Châu: Uống rùi [ Chạm ngón tay ]

Khúc Trực: Giờ anh qua đón em, chờ anh

Trịnh Bảo Châu cong cong môi, để điện thoại sang  một bên.Vì Lâm Tử Khâm hôm sau còn có lịch, nên anh lên tiếng phải đi trước. Trịnh Bảo Châu theo anh, đứng lên nói mình cũng đi trước.

Du Thành Uy nghe cô nói phải đi, đầu tiên là giữ lại mấy câu, thấy thái độ cô kiên quyết, bèn nói mình cũng đi.

Trịnh Bảo Châu không để ý đến anh ta, tự ra khỏi phòng, gọi điện thoại kêu trợ lý lái xe tới, chuẩn bị chờ Khúc Trực trên xe. Du Thành Uy đuổi kịp cô, gọi cô một tiếng: “Cô Trịnh, cô muốn đi đâu? Không bằng tôi đưa cô đi.”

“Không cần, tôi có trợ lý.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Du Thành Uy vẫn theo sát bên cô: “Cô đừng khách sáo như vậy, không thì chúng ta lại đi uống vài chén? Tôi gọi mấy người bạn ra, chúng ta đi KTV.”

“Thật không cần đâu sếp Du, ngày mai tôi còn có việc.” Trịnh Bảo Châu một đường ra tới bên ngoài Thiên Hạ Cục, vẫn chưa cắt đuôi được Du Thành Uy. Trợ lý của Trịnh Bảo Châu đã lái xe ra, thấy Trịnh Bảo Châu bị một người đàn ông quấn lấy, bèn mở cửa xe đi xuống: “Cô Bảo Châu, chị lên xe trước đi.”

“Ừ.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, chuẩn bị lên xe, cánh tay lại bị Du Thành Uy kéo lại: “Cô Trịnh, cô đừng không nể mặt như vậy, bây giờ cô còn chưa nổi đâu, đã lên mặt với nhà đầu tư?”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày, rút tay mình về, nhìn anh ta nói: “Sếp Du, tiền là đầu tư vào đoàn phim, không phải là đầu tư lên người tôi. Anh có yêu cầu gì, có thể đề nghị với đạo diễn Cao.”

Du Thành Uy cười khẩy một tiếng, dường như thấy cô không biết tốt xấu: “Cô đang ám chỉ tôi đầu tư tiền cho cô sao? Cũng không phải không được?”

Trịnh Bảo Châu cũng cười khẩy theo, đang muốn kêu anh ta cầm tiền đó đi khám đầu óc đi, tiếng Khúc Trực đã vang lên gần đó: “Bảo Châu.”

Vừa dứt lời, anh đã chạy tới cạnh Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu không ngờ anh tới nhanh như vậy, còn hơi kinh ngạc, Khúc Trực kéo cô ra sau mình, nhìn Du Thành Uy ở đối diện: “Vị này là?”

Trịnh Bảo Châu nói: “À, là sếp Du của Hoàn Vũ, một trong những nhà đầu tư của phim chúng em.”

“Sếp Du phải không?” Khúc Trực thần sắc lạnh lùng nói, “Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn anh tiễn cô ấy ra.”

Anh nói xong, cũng không chờ Du Thành Uy phản ứng, trực tiếp lôi Trịnh Bảo Châu đi. Trợ lý theo sau họ, cũng nhanh chóng lên xe, không dám trì hoãn giây nào lái xe rời đi.