Không Thể Thành Người Yêu

Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…




Chuyện này phải giải thích cho rõ ràng!

“Thầy Lâm, anh nói thế, cò phải vì nhìn thấy gì không ạ?” Trịnh Bảo Châu châm chước hỏi.

Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, ra vẻ biết nhưng không nói toạc.

Trịnh Bảo Châu vỗ ghế của mình một cái: “Không phải, mọi người thật sự hiểu lầm, hôm qua bạn học của em tới thăm, cậu ấy biết em đóng phim bị chút thương, nên mang cho em không ít cao dán với rượu thuốc……”

Ánh mắt Lâm Tử Khâm khẽ nhúc nhích: “Bạn học của em? Anh thấy cậu ta kéo hành lý vào phòng em, anh còn tưởng là bạn trai em chứ.”

“Hả?” Đầu Trịnh Bảo Châu lag một chút, rồi mới nhận ra Lâm Tử Khâm không phải nói chuyện tối qua cô ngủ ở phòng Khúc Trực, “À, là sáng nay anh thấy cậu ấy ạ?”

“Ừ, cậu ta quẹt thẻ vào phòng.”

“Thế đúng rồi, sáng em đi gấp quá, nên kêu cậu ấy để giúp đồ vào phòng.”

Lâm Tử Khâm nhìn cô, ánh mắt có phần kinh ngạc: “Trong cái vali to đấy toàn là đồ mang cho em?”

“Vâng, cậu ấy còn chuẩn bị cho em cả thùng ngâm chân, sao không nhiều được?”

Lâm Tử Khâm cười một tiếng: “Cậu ta nghĩ chu đáo thật.” Anh nhìn Trịnh Bảo Châu mấy cái: “Bạn học này đang theo đuổi em hả?”

“…… Hở?” Trịnh Bảo Châu lần này còn lag lâu hơn, Khúc Trực theo đuổi cô? Sao có thể!

“Không ạ, cậu ấy dùng mấy cái này để bù tiền phòng thôi.”

“Tiền phòng?” Lâm Tử Khâm có nghe Cao Bác Vân nói, Trịnh Bảo Châu có sản nghiệp riêng, hình như là nhà hàng, khách sạn này nọ. Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi gì thêm, nhưng vẫn giải thích với Trịnh Bảo Châu: “Anh nói em cái này, chỉ muốn nhắc em đừng rêu rao quá. Em biết mấy tay paparazzi thích đào móc loại tin này nhất mà.”

“Vâng, vâng em biết ạ.” Trịnh Bảo Châu cười với anh ta, không có ý trách anh, “Cơ mà bọn họ muốn đào cũng đào anh chứ, vô danh tiểu tốt như em chắc họ chả có hứng thú.”

“Cái này thì khó nói.” Lâm Tử Khâm nói, “Điều kiện ngoại hình của em rất xuất sắc, bọn họ nhìn thấy em không chừng sẽ tiện tay chụp mấy pô.”

“……” Nói rất có lý, quả nhiên cô vẫn phải khổ vì xinh đẹp!

Hai người đang trò chuyện, một diễn viên khách mời mới đi qua. Cảnh quay của mấy ngày kế đều nằm xung quanh căn nhà gỗ nhỏ của Diệp Linh, chủ yếu là tình tiết khi nàng vừa nhặt được nam chính. Gần nhà gỗ có một thôn trang, trong thôn có một cô gái sẽ thường thường đến đưa đồ ăn đồ uống cho Diệp Linh, bà tám chuyện trong thôn, cũng theo nàng học chút y thuật. Trong thôn nếu ai bị chút đau đầu nhức óc, cô gái có thể giải quyết thì tự giải quyết, không giải quyết được, mới đến tìm Diệp Linh.

Khách mời mà đoàn làm phim tìm đến, là để diễn cô gái này.

“Bảo Châu! Chúng ta rốt cuộc được ở cùng đoàn rồi!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Trịnh Bảo Châu theo tiếng nhìn lại, thấy Vương Tĩnh Nghệ đã lâu chưa gặp. Cô vui mừng đứng lên: “Vương Tĩnh Nghệ, thôn dân là cậu diễn hả?”

“Ừ, cuối cùng tớ cũng qua sát hạch khách mời, hu hu hu!” Vương Tĩnh Nghệ vui vẻ ôm chầm lấy Trịnh Bảo Châu, “Cọ vận may của cậu quả nhiên có tác dụng!”

“Là cậu đủ thực lực ý!”

Cao Bác Vân thấy các hai người các cô có vẻ rất quen, hỏi Trịnh Bảo Châu: “Quen à?”

“Đúng vậy, là chị em cùng nhóm tiền cảnh lúc trước của tôi, bây giờ đã là khách mờ!”

Vương Tĩnh Nghệ bị cô nói đến phát ngượng, đặc biệt là khi phát hiện Lâm Tử Khâm còn đang nhìn hai cô.

A a a a cô lại được diễn cùng Lâm Tử Khâm rồi, lần này cô còn có lời thoại nữa!!

Nỗ lực quả nhiên có hồi báo! T^T

Hai người ôn chuyện mấy câu xong, Cao Bác Vân lại hô bắt đầu quay. Hôm nay Trịnh Bảo Châu phải diễn một cảnh cõng Lâm Tử Khâm, là cái kiểu cõng thật trăm phần trăm ấy.

Lâm Tử Khâm tuy gầy, nhưng người lại cao, cõng lên vẫn có chút lao lực. Trịnh Bảo Châu và Lâm Tử Khâm đứng một bên thương lượng với Cao Bác Vân hồi lâu, cuối cùng xác định lát nữa phải cõng thế nào đi thế nào. Vương Tĩnh Nghệ chờ đến khi Trịnh Bảo Châu quay lại, sáp lại nói với cô: “Ngươi cậu không cõng được, tớ có thể làm thế thân cho cậu, tớ là đại lực sĩ sức cực lớn đó!”

“…… Khỏi đi.” Trịnh Bảo Châu nghi ngờ nhìn cô nàng, “Cậu vừa thấy Lâm Tử Khâm là nhũn cả chân, còn có sức cõng anh ấy?”

Vương Tĩnh Nghệ: “……”

Bảo cậu nói gì mà bạo quá zậy?

Khi bắt đầu quay chính thức, Trịnh Bảo Châu làm Vương Tĩnh Nghệ biết cái gì là đại lực sĩ chân chính, một anh chàng cao như Lâm Tử Khâm, vậy mà bị cô nhẹ nhàng cõng lên, phát huy tốt hơn hẳn mấy lần cõng thử trước.

Tuy cốt truyện là Diệp Linh cõng nam chính trọng thương một đường từ dưới vách núi trở về nhà gỗ nhỏ của nàng, nhưng đóng phim chắc chắn không cần cõng thật đi xa đến thế, Cao Bác Vân chỉ lấy mấy điểm tiêu chí, kêu Trịnh Bảo Châu cõng đi, lúc sau cắt nối biên tập lại là được.

Vương Tĩnh Nghệ diễn cô thôn nữ nhỏ thì chờ trước nhà gỗ, hôm nay cô gái đưa đồ ăn cho Diệp Linh, phát hiện người không ở, bèn chờ bên ngoài, kết quả thấy nàng ấy cõng một người đàn ông người đầy máu về, vội vàng chạy lại hỗ trợ.

“Cắt, lại lần nữa!” Cao Bác Vân kêu dừng, bảo Trịnh Bảo Châu làm lại lần nữa.

Trịnh Bảo Châu đã cõng Lâm Tử Khâm đi mấy lượt: “……”

Có là đại lực sĩ cũng không chịu nổi giày vò như vậy á! Tối qua Khúc Trực ấn cái eo xem như công cốc, hôm nay về còn bị nặng hơn!

Nhưng ở đoàn phim lời của đạo diễn là lớn nhất, cho dù Trịnh Bảo Châu lúc này đã cõng đến eo đau lưng đau, vẫn phải chịu thương chịu khó trở về cõng lại lần nữa.

Hôm nay quay xong, Trịnh Bảo Châu phát biểu cảm nghĩ nhân sinh vào nhóm.

Trịnh Bảo Châu: Trai đẹp có đẹp đi nữa, cũng chỉ là một đống xương đống thịt nặng cân mà thôi [ mỉm cười ]

Mạnh Nhã Hâm:??? Đây là cảm nghĩ của mày sau khi cõng Lâm Tử Khâm hôm nay à! Mày không được thì bỏ ra cho tao tới!

Trịnh Bảo Châu: Tao thì muốn buông thật đấy, nhưng đạo diễn không cho á [ mỉm cười ]

Sầm Đồng Đồng: Mày thế là không đúng rồi, mày cõng là Lâm Tử Khâm cơ mà, không phải một con lợn rừng! Chẳng lẽ mày không có cảm giác mặt đỏ tim đập, nai con chạy loạn tí nào à!

Trịnh Bảo Châu: Cõng lâu rồi, là trai đẹp hay lợn rừng cũng chả khác gì nhau [ mỉm cười ] trong lòng chỉ còn lại bản năng cầu sinh, không có những d.ục vọng trần tục kia đâu

Trịnh Bảo Châu: [ Tay bưng hoa sen.jpg]

Mạnh Nhã Hâm:…… Lâm Tử Khâm đã gầy vậy rồi! Mày nhìn cái eo nhỏ của anh ấy đi, mày nói lại lần nữa mày không có dụ.c vọng trần tục xem!

Lâm Tử Khâm chủ yếu đóng phim cổ trang, đồ diễn khá nhiều lớp lại còn thường xuyên treo dây cáp, cứ thế trong ba lớp ngoài ba lớp, hơi béo một chút nhìn trên màn hình sẽ khá to, cho nên anh ta càng chú ý quản lý cân nặng hơn các sao nam khác.

Trịnh Bảo Châu: Eo anh áy trông gợi cảm thật, nhưng tao cõng anh ấy, cảm giác xương còn nhiều hơn thịt =. =

Mạnh Nhã Hâm:??? Mày còn chê anh ấy sờ không ngon đúng không!

Mạnh Nhã Hâm: Mày thử xem @ Khúc Trực sờ có ngon không, eo cậu ta cũng nhỏ đấy

Sầm Đồng Đồng:?? Không cần, chúng ta tiếp tục vui vẻ thảo luận Lâm Tử Khâm đê

Khúc Trực im lặng bao lâu bỗng chat lên nhóm một câu: “Tôi hẳn là tốt hơn anh ta một chút, anh ta ngoài đời còn gầy hơn trên TV.”

Mạnh Nhã Hâm:?? Cậu thấy anh ấy ngoài đời khi nào??

Khúc Trực ngoi lên một cái, rồi lại im.

Mạnh Nhã Hâm: @ Khúc Trực, không phải cậu đi thăm ban đấy chứ?? @ Trịnh Bảo Châu

“……” Trịnh Bảo Châu cũng im.

Mạnh Nhã Hâm: Giỏi lắm, không đứa nào nói gì. Đồng Đồng, mày xem mày thích ăn bàn phím 87 nút, hay 104 nút?

Sầm Đồng Đồng:…… Cảm ơn, tao thích không ăn bàn phím [ mỉm cười ]

Trịnh Bảo Châu: “……”

Khúc Trực nhắn tin riêng với cô: “Eo cậu thế nào?”

Trịnh Bảo Châu cảm nhận một chút, rồi đáp: “Cảm giác hôm qua mát-xa coi như bỏ, hay là lần sau cậu gửi cho tôi cái ghế mát xa luôn đi.”

Khúc Trực:……

Trịnh Bảo Châu lúc này đang ngâm chân bằng cái thùng Khúc Trực đưa cho cô, cô chụp ảnh cái thùng ngâm chân, gửi Khúc Trực: “Thùng ngâm chân dùng rất tốt, buổi tối tôi lại thử cao dán cậu cho.”

“Ừ, chắc sẽ đỡ hơn.” Khúc Trực gửi câu này xong, lại thêm câu nữa, “Đoàn làm phim của cậu diễn cảnh cõng như này không có thế thân à? Còn bắt cậu cõng thật?”

Trịnh Bảo Châu gửi cho anh một dấu chấm hỏi: “Cậu cũng dùng thái độ này để nghiên cứu khoa học à?”

Khúc Trực: “……”

Biết trả treo đấy, anh thấy cô nàng này thích cõng Lâm Tử Khâm thì có.:)

Khúc Trực khóa màn hình điện thoại.

Trịnh Bảo Châu ở đoàn phim quay được một nửa, thì đúng dịp Lâm Tử Khâm sinh nhật. Hôm nay có fans của Lâm Tử Khâm tới thăm ban, tặng cho anh một cái bánh sinh nhật đặt riêng siêu to, còn mua rất nhiều đồ ăn, mời toàn bộ người trong đoàn ăn cơm.

Trịnh Bảo Châu hứng thú bừng bừng phát sóng trực tiếp trong nhóm: “Mau xem này, tao tưởng chỉ trong tiểu thuyết mới có bánh kem lớn như vậy!”

Mạnh Nhã Hâm: Đỉnh vậy, cái này phải 10 mét mất? Fans có tiền thật đấy!

Trịnh Bảo Châu: Nói quá, nhưng cũng lớn hơn giường của tao

Trịnh Bảo Châu: Đoàn phim hôm nay nhiều đồ ăn lắm! Nhiều cực! Tất cả đều là fans của Lâm Tử Khâm đưa a a a a! Đây là đãi ngộ của đỉnh lưu sao!

Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu cố lên, về sau kêu Mạnh Nhã Hâm tặng mày cái bánh kem 10 mét [ đầu chó ]

Mạnh Nhã Hâm: Chờ Bảo Châu nổi tiếng, thì không tới lượt tao!

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn, có tư liệu nằm mơ đêm nay rồi. Bọn họ kêu tao qua chụp ảnh, không tám nữa nha!

Trịnh Bảo Châu nhắn xong liền cầm di động đi qua, bên kia đạo diễn và nhà sản xuất đang chụp ảnh cùng Lâm Tử Khâm, Trịnh Bảo Châu cũng được kêu tới. Có không ít fans vây xung quanh, cầm đủ các trang bị chụp ảnh, sau khi Trịnh Bảo Châu đi qua, mọi người đều chú ý tới cô.

“Chị gái xinh quá! Chị đóng Diệp Linh ạ!”

Trịnh Bảo Châu cười gật đầu với các cô ấy: “Phải phải!”

Lâm Tử Khâm ở bên cạnh nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Diệp Linh của đoàn phim chúng tôi, dạo này tôi đang đóng phim cùng cô ấy. Cô ấy còn là người mới, mong mọi người chú ý nhiều hơn.”

Anh vừa nói như vậyi, fans khen Trịnh Bảo Châu càng hăng say, Trịnh Bảo Châu được cảm thụ sớm đại ngộ của đỉnh lưu.

Để không bị trễ tiến độ quay, đoàn phim hạn chế thời gian chúc mừng, sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, nhân viên công tác bắt đầu thanh tràng. Trịnh Bảo Châu tới đoàn phim lâu như vậy, hôm nay lần được ăn no nhất, fans của Lâm Tử Khâm thật sự quan tâm anh, đặt bánh kem không chỉ to mà còn ăn cực kỳ ngon, hôm nay mình cô chén ba miếng.

Sau khi cô về khách sạn, bên ngâm chân, bên xem Weibo hôm nay. Lâm Tử Khâm sinh nhật quả nhiên nằm trên hot search, hôm nay sinh nhật anh, không chỉ có fans tới đoàn phim chúc mừng, còn chính thức tuyên bố mấy đại ngôn mới, tưng bừng như mừng năm mới.

Super topic của Lâm Tử Khâm toàn là hôm nay ảnh chụp hiện trường hôm nay do fans đăng lên, Trịnh Bảo Châu lướt mộc lát, thế mà lại nhìn thấy ảnh chụp của mình.

Trịnh Bảo Châu thấy rất sợ, cô sẽ không bị fans của Lâm Tử Khâm nói thành ké fame đó chứ!

Cô cẩn thận lướt xuống xem bình luận dưới ảnh, những cái nhắc tới cô thì đều khen cô đẹp, cô rốt cuộc yên tâm chút chút.

Độ nóng về sinh nhật của Lâm Tử Khâm liên tục tới ngày hôm sau mới dần giảm đi, Trịnh Bảo Châu tuần tự từng bước quay phim, hoàn thành toàn bộ cảnh quay trước một ngày. Hôm đóng máy đoàn làm phim chuẩn bị cho cô một bó hoa và một cái bánh kem nhỏ, Cao Bác Vân còn phát thêm cho cô một bao lì xì.

“Vừa lúc giáp tết, cái này coi như quà tôi tặng trước cho cô nhân dịp Tết Âm nhé.” Cao Bác Vân nói lúc đưa bao lì xì cho Trịnh Bảo Châu, “Chúc cô năm mới rực rỡ, sự nghiệp phát triển thêm một bước.”

“Cảm ơn đạo diễn Cao!” Trịnh Bảo Châu vui vẻ cầm bao lì xì.

Lúc rời khỏi đoàn làm phim, trong lòng Trịnh Bảo Châu hẵng còn chút luyến tiếc, tuy chỉ ở trong đoàn hai mươi ngày, nhưng cái cảm giác này chẳng kém khi tốt nghiệp là bao. Đất diễn của vai Diệp Linh không nhiều, cũng không có gì khó khăn…… Ặc, trừ mấy cảnh đánh võ! Những cảnh khác đối với Trịnh Bảo Châu mà nói là dễ như trở bàn tay, nhưng dù sao cũng vai có tên có họ đầu tiên của cô, lại còn là IP võ hiệp lớn thế này, nói kiểu gì cũng là đáng kỷ niệm.

Khi cô về tới nông trường Tinh Quang thì sắc trời đã không còn sớm, phòng cô có một thời gian không ai ở, nhưng có người quét tước hàng ngày, gần hồ không khác gì lúc cô đi. Cô đặt hai cái vali sang một bên, tính ngày mai lại dọn, sau đó lấy nước ngâm bồn tắm, cả người nhẹ đi không ít.

Lúc ngồi trên sô pha sấy tóc, Trịnh Bảo Châu thử nhắn tin cho Khúc Trực: “Khúc Trực, cậu ngủ chưa?”

Khúc Trực lúc này không làm việc, nên gần như trả lời Trịnh Bảo Châu ngay: “Chưa, sao vậy?”

Trịnh Bảo Châu: Tôi về rồi, cậu có tiện qua đây mát xa eo giúp tôi không? [ đầu chó ]

Khúc Trực thoáng sửng sốt, lúc sáng Trịnh Bảo Châu đã gửi một đống ảnh đóng máy trong nhóm, kêu ngày mai cô mới về, anh còn đang định đi đón cô.

Khúc Trực: Không phải nói mai mới về à?

Trịnh Bảo Châu: Tôi nghĩ vẫn nên đi luôn hôm nay, mai có thể ngủ đẫy một giấc!

Khúc Trực: Ừ…… Bây giờ tôi qua.

Trịnh Bảo Châu: Ok!

Khúc Trực thu dọn qua một chút, rồi đi cách vách tìm Trịnh Bảo Châu. Khi anh đi qua mới phát hiện cửa phòng cô đã mở, anh đẩy cửa nhìn vào trong, Trịnh Bảo Châu đã nằm sấp đâu ra đó trên sô pha.

Khúc Trực: “……”

“Khúc Trực?” Trịnh Bảo Châu nghe tiếng người tới, quay đầu nhìn thoáng qua, “Cậu vào luôn đi, tiện đóng cửa cái.”

“……” Khúc Trực đóng cửa, đến ngồi bên cạnh Trịnh Bảo Châu. Trên bàn trà đã đặt rượu thuốc anh cho cô, Trịnh Bảo Châu tự vén một đoạn áo ngủ lên, úp mặt trên sô pha nói: “Tôi chuẩn bị xong, cậu bắt đầu đươc rồi.”

Khúc Trực: “……”

Vì Trịnh Bảo Châu biểu hiện quá thản nhiên, lúc này nếu anh nghĩ thêm gì đó, liền có vẻ bản thân suy nghĩ bẩn thỉu.:)

Khúc Trực xắn cổ tay áo sơ mi, bắt đầu mát xa cho Trịnh Bảo Châu như lão tăng nhập định, lần này Trịnh Bảo Châu ngược lại là không ngủ, còn bắt đầu tán phét với anh: “Đúng rồi, hai ngày nữa là Tết còn gì, mẹ tôi bảo kêu cậu đến nhà ăn cơm.”

Động tác của Khúc Trực khẽ dừng một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừ, tôi nghe dì Tô nói rồi.”

“A, quả nhiên bà ấy báo cậu trước, rồi mới báo cho tôi.” Trịnh Bảo Châu nói mát một câu, “Bố mẹ cậu năm nay lại không về nhà ăn tết hả?”

“Hai người họ không sao cả.” Khúc Trực nói với giọng bình thản, “Chỉ cần hai người họ ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà.”

“……” Trịnh Bảo Châu lặng đi một chút, “Nói như vậy, hình như cậu hơi bị thừa?”

“Đúng vậy.”

“……” Đáp dứt khoát lưu loát vậy sao, nhiều năm qua cậu đã trải qua những gì.

“Có điều đối với tôi thì ăn hay không ăn Tết chẳng có gì khác biệt, nhưng bọn họ cứ thích phiền dì Tô mãi.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Mẹ tôi thì thích náo nhiệt, cậu cũng đâu phải không biết từ nhỏ bà ấy đã thích cậu, bà ấy còn ước đượ ăn tết cùng cậu ấy.”

Khúc Trực vừa giúp cô mát xa, vừa nói: “Dì Tô đúng là rất nhiệt tình.”

Anh mới nói tới đó, cửa phòng đã bị gõ vang hai tiếng: “Cô Bảo Châu, tôi nghe lễ tân bảo cô đã về?”

Giọng Ngụy Trân vang lên ngoài cửa, Trịnh Bảo Châu sửng sốt, theo bản năng chống người dậy, nhìn về phía cửa.

“Cậu đừng nhúc nhích, tôi đi mở cửa.” Khúc Trực bảo cô nằm lại, còn mình đứng dậy ra mở cửa cho Ngụy Trân.

Ngụy Trân thấy cửa mở, đang định nói chuyện, lại thấy là Khúc Trực đang mặc độc cái sơ mi đứng trong phòng. Cô hơi kinh ngạc, lời đến bên miệng đã quên khuấy hết.

Đầu óc cô bây giờ chỉ có một ý tưởng, có phải cô đã phá hoại chuyện tối của họ không?

So với cô, Khúc Trực biểu hiện rất thản nhiên: “Giám đốc Ngụy, có chuyện gì sao?”

Ngụy Trân lấy lại tinh thần, nhìn anh cười hai tiếng xấu hổ nhưng không mất lễ phép: “Không, tôi nghe nói cô Bảo Châu đã về, vốn định bàn công chuyện với cô ấy một tí.”

Sắp đến tết, đúng vào lúc khách sạn bận rộn, dạo này Trịnh Bảo Châu không ở nhà, có rất nhiều việc là cô tự quyết định.

“Là tôi suy xét đến không chu đáo, cô Bảo Châu vừa về chắc là rất mệt, tôi ngày mai hẵng đến bàn chuyện công việc với cô ấy.” Ngụy Trân nói xong, chủ động đóng cửa giúp Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu ở trong phòng: “……”

Có một dự cảm không lành, đêm nay trong nhóm phải chăng lại sẽ 999+?

Khúc Trực quay lại gần sô pha mà mặt không đổi sắc, ngồi xuống cạnh Trịnh Bảo Châu: “Mình tiếp tục.”