Trần Oánh Oánh
tiếp tục nói: “Buổi tối năm đó Tằng Tuấn chỉ gặp cô gái đó một lần, vậy
mà cô ấy đã khiến cho anh ấy nhớ mãi không quên, trong tay chỉ có duy
nhất một bức ảnh chụp mờ nhạt, vậy mà anh ấy vẫn đi khắp nơi tìm người,
hận không thể lật tung cả Bắc Kinh lên, song cuối cùng vẫn không tìm
được.Cho nên khi tôi gặp cô lần đầu, tôi đã có thể biết ngay được là vì
sao anh ấy lại đối tốt với cô như vậy, bởi vì dung mạo và vóc dáng của
cô quả thật là có hơi giống với cô gái kia…”
Lâm Uyển nghe xong, chỉ biết ngây ngốc đứng im một chỗ.
Trần Oánh Oánh đắc ý liếc nhìn cô một cái, bộ dạng kia có thể coi là vui sướng cực độ khi thấy người khác gặp họa.
Lâm Uyển phản ứng rất nhanh, mặc kệ trong lời nói của Trần Oánh Oánh có bao nhiêu ác ý thì cô vẫn làm bộ không sao cả, nói: “Cám ơn cô đã nói cho
tôi biết, nhưng thật ngại quá, chuyện này tôi đã sớm biết rồi, tôi chỉ
chưa muốn nói ra thôi, hơn nữa…”
Lâm Uyển khinh bỉ liếc Trần Oánh Oánh một cái, cười nhạo cô ta: “Xem chừng có người dù muốn mà vẫn không có phúc khí để được làm thế thân.”
Nói xong cô lại đắc ý nói
tiếp: “Dù sao có thể được một người như Tằng Tuấn đối tốt như vậy, tôi
cũng tự nhiên mà đối tốt lại với anh ấy thôi, chỉ cần anh ấy yêu thương
chiều chuộng tôi là đủ, những chuyện khác tôi không quan tâm.”
Quả nhiên nghe cô nói xong, Trần Oánh Oánh liền tức đến nỗi mặt trắng bệch.
Chờ sau khi Trần Oánh Oánh thở hổn hển rời đi, Lâm Uyển cuối cùng mới thể
hiện ra dáng vẻ ngoài ý muốn.Vừa rồi cô cố ý tỏ ra kiên cường, nhưng khi cô ta đi khỏi, cô cảm thấy cả người mình sắp mềm nhũn ra rồi.
Lâm Uyển vội tựa vào một thân cây để chống đỡ, cô cố gắng bình tâm lại,
trong đầu không ngừng nghĩ tới câu nói kia của Trần Oánh Oánh, cô ta
không phải là người tốt đẹp gì, Lâm Uyển tự nhủ mình không được quá tin
lời cô ta, đây có thể là một chiêu để châm ngòi ly gián giữa hai người…
Nhưng mà…
Lâm Uyển lại nhớ đến những hành động kỳ lạ của Tằng Tuấn, dáng vẻ anh khi
sờ tóc cô, còn bảo cô thay đổi lại kiểu tóc theo ý anh muốn.Anh đối với
cô rất tốt, phàm có mắt đều có thể nhìn ra được điều đó, nhưng…
Tình huống quen biết và thái độ của anh hoàn toàn không ăn khớp với nhau!
Nếu anh thật sự để ý đến cô, vậy thì không nên vừa mới gặp mà đã làm
những chuyện khiến cô tức giận như vậy! Những hành động đó không hề có
một chút tôn trọng nào!
Càng không nói đến chuyện có ý tốt! Bởi
vì phàm là có ý tốt, nếu muốn theo đuổi cô thì không nên có phản ứng như vậy, cho dù anh là đang muốn theo đuổi hay lừa gạt tình cảm của cô, thì cô đều đã mắc mưu rồi…
Nhưng chuyện anh sảng khoái nói muốn bỏ
tiền bao dưỡng cô là như thế nào?! Anh vốn không hề quan tâm đến suy
nghĩ của cô, thật giống như lời anh nói hôm qua, anh muốn em!
Có điều cô cũng không phải dạng quốc sắc thiên hương, cũng không phải là một đại mỹ nhân!
Lúc Lâm Uyển quay về phòng, cảm xúc của cô đã dao động rất mạnh.Cô thậm chí còn muốn gặp Tằng Tuấn rồi hỏi cho rõ ràng.Nhưng lúc cô đi vào, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tằng Tuấn vẫn đang nằm trên giường.
Lâm Uyển kinh ngạc, bởi vì suốt thời gian ở cùng anh, cô chưa một lần thấy Tằng Tuấn nằm ngủ nướng lâu như vậy.
Lâm Uyển chần chừ đi qua sờ vào tay anh, cô lập tức hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Tằng Tuấn sốt rồi!
Trách không được buổi sáng anh lại như vậy, hiện tại Lâm Uyển mới hiểu được,
lúc sáng khi Tằng Tuấn ôm cô, cơ thể anh rất nóng, hóa ra là vì anh phát sốt.Nhất định là do hôm qua hai người ở bên ngoài làm chuyện kia nên
bây giờ Tằng Tuấn mới bị cảm lạnh!
Lâm Uyển trong lúc nhất thời
không biết phải nói gì.Cô nhanh chóng gạt bỏ tâm tình sang một bên, chạy ra ngoài tìm quản lý của Tằng Tuấn.
Người đi theo Tằng Tuấn ai
nấy đều rất thông minh, Lâm Uyển vừa mới thông báo với bọn họ thì chỉ
chốc lát bác sĩ đã tới nơi, lập tức đo nhiệt độ cơ thể và kiểm tra bệnh
tình, một giây cũng không nghỉ.
Bận rộn một hồi sau, tất cả bọn họ lại mau chóng lui ra ngoài.
Điều này khiến cho Lâm Uyển rất ngạc nhiên, nhân viên bên cạnh anh thoạt
nhìn rất có trách nhiệm, vậy mà lúc này khi anh sinh bệnh, bọn họ lại
chỉ làm đúng bổn phận của mình, một chút ý tứ muốn chăm sóc anh cũng
không có sao?
Bất quá rất nhanh Lâm Uyển đã hiểu được vấn đề này, Tằng Tuấn dù bình thường có khỏe mạnh hay đau ốm đều không thích có
người bên cạnh đứng trông nom.Cho dù thỉnh thoảng có tỉnh dậy, anh lại
cau có đuổi cô ra ngoài.
Song có điều Lâm Uyển thật sự không biết phải đi đâu, cô và Tằng Tuấn ở chung một phòng, cũng không thể chỉ vì
anh sinh bệnh mà cô lại đi bảo với trợ lý sắp xếp một phòng khác được.
Dù sao lời của Trần Oánh Oánh vẫn khiến cho cô rất buồn bực.Nghĩ vậy cô
liền cầm khăn mặt đắp lên trán anh, mất hứng nói: “Em đi đâu bây giờ hả, anh sốt đến hồ đồ rồi sao, em và anh ở chung phòng đó.”
Cũng
không biết sao sau đó Tằng Tuấn lại yên tĩnh trở lại.Cô thở dài, nhìn
Tằng Tuấn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm tình vô cùng khó chịu.Rất nhiều
cảm xúc đang ở trong lòng cô mà quay cuồng, cơ thể cũng nóng bừng, làm
cô hoài nghi không biết có phải là mình bị lây bệnh từ anh hay không.
Cô canh giữ bên cạnh Tằng Tuấn, bất an nghĩ đến lời nói của Trần Oánh Oánh.
Con người tuy có thể nói dối để đánh lừa người khác, nhưng ánh mắt thì không thể dối gạt bất cứ ai…
Chẳng lẽ ánh mắt của Tằng Tuấn dành cho cô đều là giả hết ư?
Lúc anh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu, ánh mắt đó hoàn toàn không phải dành cho thế thân…
Anh cũng đối với cô rất tốt, không phải là hành động cho có lệ, mà là thật lòng thương yêu cô.
Tằng Tuấn nhanh sốt mà cũng nhanh khỏi, vừa rồi bác sĩ đã tiêm cho anh một
liều hạ sốt, lúc này anh đã bắt đầu toát mồ hôi.Lâm Uyển thấy vậy, vội
đi tới rót cho anh ly nước.
Lúc giúp Tằng Tuấn đỡ đầu lên, Lâm
Uyển đụng vào tóc của anh.Chất tóc của anh không giống với cô, hơi cứng, sờ vào cảm thấy hơi đau đau.Lâm Uyển ngơ ngác ngồi trên giường, đưa tay cuốn lấy tóc anh…
Sau một hồi, Lâm Uyển nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không nhầm em với người khác chứ?”
Cô buông tóc anh ra, sờ tay lên trán anh để thử kiểm tra nhiệt độ, nhưng
dường như Tằng Tuấn cảm thấy không được thoải mái, đột ngột nắm lấy tay
cô.
Sau đó Lâm Uyển chợt nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Đừng đi…”
Lâm Uyển cúi người xuống, lo lắng nhìn khuôn mặt anh.
“Anh sẽ tìm được em…” Tằng Tuấn tiếp tục nói.
Lâm Uyển hồ đồ vài giây mới hiểu được lời anh nói, lập tức sững sờ, hô hấp
giống như muốn ngừng lại, sau một lúc, cô mới cố gắng kìm nén tức giận
mà hít sâu một hơi.
Cuối cùng, cô cẩn thận hỏi anh: “Anh đang tìm ai…”
Lần này Tằng Tuấn không nói gì, tay vẫn như cũ nắm lấy tay cô.
Lâm Uyển cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao nhau, ngừng lại một chút rồi
dứt khoát rút tay ra, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là cô sẽ nhớ lại lời của Trần Oánh Oánh, nói năm đó Tằng Tuấn chỉ gặp cô gái kia một lần là
đã nhớ mãi không quên…
Mọi chuyện đều rõ như ban ngày, Lâm Uyển
không chỉ một lần cảm thấy khó hiểu với thái độ thân thiết của anh.Kỳ
thật ngày đó lúc anh bảo cô cắt tóc, cô nên nhận ra rằng anh chỉ là muốn cô phải giống với người con gái mà anh nhớ nhung kia thôi!
Lâm
Uyển nhìn gương mặt anh, đôi môi khẽ run lên, qua một lúc lâu, cô mới
nghẹn ngào nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy…”
Cô không
muốn nói thêm gì nữa, bởi vì nói gì cũng vô ích, hiện giờ cô chỉ muốn
hung hăng đánh cho mình một trận, đánh vì mình có mắt như mù, ngu ngốc
không biết suy nghĩ!
Tằng Tuấn cơ thể khỏe mạnh, hôm qua còn phát sốt, hôm sau đã trở nên khỏe hơn rất nhiều.Nhưng lúc ngồi dậy vẫn còn
thấy hơi mệt, cánh tay đau nhức.
Lâm Uyển vẫn ở bên cạnh anh, hai quầng mắt đã thâm đen.Thấy anh ngồi dậy, cô đứng lên cầm khăn lau mặt
cho anh, dáng vẻ vô cùng quan tâm chăm sóc.Hơn nữa lúc phục vụ đưa cơm
tới, cô còn ngăn anh lại, nói: “Đừng ăn cá, anh vừa mới khỏi bệnh, nên
ăn nhẹ thôi.” Nói xong liền đem món cá đặt sang một bên.
Chỉ có
Lâm Uyển mới biết, lòng cô giống như bị kim đâm, đau đến nỗi cô không
thể làm được gì.Cô cố gắng bình tĩnh xử lý mọi chuyện, ngay cả bản thân
cô cũng không nhận ra là mình có thể khống chế tinh thần tốt đến vậy,
tối hôm qua, cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Cảm giác này thật giống như mấy năm trước, khi ba cô đưa Lâm Hiểu Huy về nhà.Hết thảy ảo
tưởng về một gia đình tốt đẹp đều tan biến, ba giận dữ, mẹ khóc lóc, còn có một đứa nhỏ xa lạ đứng ở giữa nhà…
Lâm Uyển nhớ lại, kể từ ngày đó, suốt hai mươi năm sau, cô không bao giờ là một đứa trẻ suốt ngày chỉ biết khóc lóc nữa.
Cô biết lúc này mình phải bình tĩnh, phải làm như không có chuyện gì, chờ sau khi về nước, cô sẽ lập tức rời khỏi Tằng Tuấn!