Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 26




Triệu Hoài An càng đi càng nhanh. Bước chân dồn dập như chạy trốn khỏi gì đó. Quần áo trên người rách rưới, dáng đi xiêu vẹo. Đột nhiên cô lao vào người phía trước rồi ngã ra sau. Trên khuôn mặt gầy gò vàng vọt của cô kèm theo ánh mắt sợ hãi nhìn về vị phu nhân kia. Rất nhanh chóng cô đã lao tới ôm lấy chân bà làm vị phu nhân đó giật mình kinh sợ.

"Phu nhân, người là bồ tát cứu khổ cứu nạn, làm ơn hãy giúp con. Chỉ cần người mở lòng thương xót, con nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."

Nguyệt Tần ban đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra còn tưởng cướp. Mất một lúc mới hoàn hồn nhanh tay đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi.

"Cô gái, trước hãy cùng ta trở về rồi sau đó từ từ kể ta nghe mọi chuyện được không?"

Triệu Hoài An gật đầu lia lịa, đôi vai run rẩy vì quần áo rách chà sát vào vết thương gây đau đớn. Nhìn cô như vậy làm Nguyệt Tần không khỏi xót xa. Trong một giây phút không ai thấy, ánh mắt cô gái kia chợt lóe sáng, đôi môi cong nhẹ, cả gương mặt ánh lên vẻ xảo quyệt lạnh lùng.

Thông tin về Nguyệt Tần cô đã được Trần Hạo phổ biến, anh thu thập mọi thông tin cần thiết về người này, quả thật giúp cô không ít. Nguyệt Tần hay còn gọi Phó phu nhân. Bà là vợ của Phó Văn, em trai Phó Cẩm Sinh. Nghe nói Phó Văn cực kỳ sùng bái chị mình, bà ta nói một thì người này tuyệt không bảo hai. Mọi thứ đều cho rằng chị làm đúng. Rất nhiều lần Nguyệt Tần biết Phó Cẩm Sinh sai Phó Văn làm việc sai trái, bà hết lòng khuyên nhủ chồng nhưng bất thành. Nguyệt Tần là người tốt bụng, bà đặt việc đi làm từ thiện lên đầu, có công không nhỏ trong sự nghiệp của Phó Văn. Người đàn ông này cũng may còn biết trân trọng Nguyệt Tần, nếu không thì chắc ông ta là kẻ mất não. Theo như người làm trong nhà họ kể lại thì Phó Văn tuy trước mặt nghe lời, hứa hẹn với vợ không giúp chị làm việc xấu nữa để Nguyệt Tần yên tâm nhưng sau lưng lại vẫn ra tay như thường.

Cũng phải công nhận vị phu nhân này thực quá tốt như lời đồn. Căn phòng cô đang ngồi là nơi không quá rộng nhưng lại mang màu sắc ấm áp, rất sạch sẽ, còn có cửa sổ, thực khiến người khác thoải mái. Nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng mỗi thứ ở đây đều đến từ những thương hiệu nổi tiếng, rất biết dùng đồ nha. Đang mải mê suy nghĩ, Phó phu nhân không biết từ lúc nào đã đi vào phòng, bà đặt tách trà xuống trước mặt cô.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Chỉ là lần đầu thấy nhiều đồ sang trọng như vậy nên con có chút tò mò, thất lễ rồi."

"Không sao, phòng này con thích chứ."

Cô gật đầu cười tươi nói vâng, giống như vui đến từng tế bào làm cho Nguyệt Tần càng yêu quý. Bà chợt nghĩ, cô gái này thật đơn thuần.

"Quên mất, cô gái con tên gì?"

"Con họ Trần, tên Hoài Lam."

Bà gọi cô lại gần rồi nói sẽ giúp cô bôi thuốc mỡ lên vết thương. Cô có chút ngại ngùng nhưng rồi vẫn đồng ý.

Nhìn lưng cô gái mà bà không khỏi hít khí lạnh. Sao một người nhỏ bé như này lại có thể chịu đau đớn từ những vết thương chi chít như vậy. Nhìn chúng tuy mảnh như cây kim nhưng chỉ một vết thì không sao, đây là rất nhiều, có chỗ còn chồng chất lên nhau ứa máu. Chỉ cần bà chạm nhẹ cô cũng cảm thấy đau đớn, cả người run run, cắn chặt môi đến mức rớm máu, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra. Triệu Hoài An, nhất định phải nhẫn nhịn, chết không được cho nên cố gắng, chỉ cần một chút là ổn rồi. Mẹ kiếp, sớm biết thì đã lăn vào bụi ít gai. Những vết thương này Trần Hạo không hề biết, anh ấy chỉ nghĩ cô giả đói để đánh lừa Nguyệt Tần. Nếu Trần Hạo phát hiện thì chắc sẽ kéo cô về, cho nên tất cả đều bí mật hành động.