***
Bọn họ rời đi từ lúc trời còn chưa sáng vì muốn thật lặng lẽ mà không gây chú ý. Nhưng mọi chuyện lại đột ngột chệch hướng, vượt qua cả dự tính ban đầu.
Trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng bánh xe ma sát với đường, nghe qua cực kỳ chói tai khiến người khác lạnh cả sống lưng. Chỉ thấy một chiếc xe lao vào ven đường, không lâu sau liền có người từ trong mở cửa bước ra.
Trần Hạo liên tục vỗ vai Triệu Hoài An, muốn giúp cô thở dễ dàng hơn.
Cũng may xử lý kịp thời nên xe chỉ lao vào bụi cây, nếu không e rằng bọn họ đã sớm mất mạng. Những người kia quả thực ra tay tàn nhẫn, cho dù ban đầu không cố ý dồn hai người vào tử lộ nhưng sự việc vừa rồi cũng không phải để diễn kịch. Đây là công khai uy hiếp. Quả nhiên rất nhanh đã có người đi đến. Người đầu tiên khiến cô không thể không cười. Thật đúng là có duyên hội ngộ.
"Thật trùng hợp, không biết việc gì khiến cho Tiểu Vũ cậu phải lặn lội đến tận đây?"
Tiểu Vũ khẽ nhíu mày nhìn cô gái phía đối diện. Trên mặt không hề sợ hãi mà còn có tâm trạng đá xéo như vậy, e rằng chỉ có chị dâu mà thôi. Nhưng cho dù có quen biết thế nào thì cậu cũng nhất định hoàn thành nhiệm vụ được giao. Việc tốt mà cậu làm được chính là cố gắng không để cô ấy bị thương.
"Thất lễ rồi."
Lời vừa dứt đã thấy Tiểu Vũ tiến lên trước. Động tác của cậu rất linh hạt, quả nhiên là đã được bồi dưỡng bài bản. Cậu ta không dùng súng chính vì sợ sẽ làm Triệu Hoài An bị thương. Nhưng người đấu cùng Tiểu Vũ vốn không phải cô mà là Trần Hạo. Nhìn cách anh ấy ra tay lúc ban đầu có khiến Triệu Hoài An kinh ngạc. Chiêu pháp của Trần Hạo sử dụng nhanh mà dứt khoát, không hề thua kém đối phương, rất nhanh liền chiếm thế thượng phong. Mà bên này Triệu Hoài An cũng chật vật đấu với thuộc hạ của Tiểu Vũ, tất cả bọn họ đều không dùng vũ khí, nhưng hiển hiên không hề có ý nhường, mục đích chính là cướp được chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ cô. Thấy tình hình đang dần mất kiểm soát, rốt cuộc Trần Hạo đấm thật mạnh vào mặt Tiểu Vũ.
"Khốn nạn, để cho một đám bắt nạt con gái. Chẳng lẽ phong cách làm việc của Đại Minh hội trước giờ đều bỉ ổi vậy hả?"
Tiểu Vũ lau vệt máu bên miệng rồi lại đứng nhanh dậy cản không cho Trần Hạo bước qua chỗ cô. Dù hôm nay có liều chết cậu cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó.
Triệu Hoài An vừa tránh khỏi cánh tay của người đối diện vừa hét:
"Tiểu Vũ, cậu khốn kiếp."
Có đùa không vậy? Để một mình cô đấu với hai kẻ lực lưỡng trước mặt chính là muốn ép người. Thật quá đáng. Cho dù cô có võ, cũng không phải là được đào tạo bài bản mà chỉ coi là công phu mèo cào. Đánh trộm cắp, dâm tặc thì được, chứ hiện tại chỉ có thể phòng khống thể tấn công. Cô nhanh chân lùi ra sau rồi rút súng bên người bắn xuống trước mũi giầy của đối phương. Người đó đột nhiên bị bắn thì giật mình. Kể cả hai người Tiểu Vũ cùng Trần Hạo nghe thấy tiếng súng cũng giật mình dừng động tác quay sang bên này. Triệu Hoài bước lên trước nhanh tay bắn vào đầu gối một người rồi lấy hắn làm con tim, sự việc xảy ra trong chớp nhoáng làm mọi người vẫn chưa hoàn hồn. Nhưng hiển nhiên bọn họ là những kẻ được huấn luyện nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Tất cả đều mang ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Chị dâu... À không, Triệu tiểu thư, có gì cũng đều từ từ nói. Cô động thủ làm thuộc hạ của tôi bị thương như vậy e rằng không hợp lý lắm."
"Do các người ép thôi."
Đột nhiên cô thấy Trần Hạo nắm chặt tay, nhíu chặt lông mày, trong mắt dần hiện lên lạnh lẽo đề phòng. Chỉ thấy từ đằng sau có người bước ra. Trên tay hắn cầm súng, nòng nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Trần Hạo. Nếu kẻ đó muốn giết người thì quả là dễ như trở bàn tay. Trái tim cô giống như ngừng đập, nỗi sợ bắt đầu bao trùm toàn thân không cách nào không chế được. Trong khoảnh khắc đó cô thực sự sợ hãi. Rất lâu rồi, cảm giác này cứ ngỡ sẽ không xuất hiện, vậy mà bây giờ cô có thể cảm nhận nó một cách sâu sắc, chân thực nhất. Có lẽ hiểu được tâm trạng của cô nên Trần Hạo khẽ dùng ánh mắt khích lệ cô. Anh muốn trấn an để cô không cần quá lo lắng.
Tiểu Vũ gật đầu chào kẻ kia một tiếng. Mà cô lại nghe rất rõ cậu ta gọi một tiếng thiếu gia. Người kia bỏ mũ xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khuôn mặt này, quả nhiên lúc cười luôn đẹp đến mức khiến người khác thấy tự ti. Nó mang theo ba phần ngông cuồng, bảy phần nhiêm nghị. Trong người luôn ẩn chứa khí thế khiến người khác thấy áp bức khó chịu. Tất cả những từ này đều được mọi người truyền nhau đồn đại. Mà cô mới chỉ nghe qua, ở bên hắn lâu như vậy vẫn chứ từng nhìn ra sự áp bức nào, chỉ cảm nhận được một mặt dịu dàng thuần khiết nhất. Trong sạch đến mức khiến cô có chút không dám chạm tới sợ làm tổn thương hắn. Nhưng đến hôm nay, rốt cuộc cũng có dịp chiêm ngưỡng một phần mà người ta hay nói tới. Chính cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Mọi cảm xúc lẫn lộn thi nhau trực tiếp kéo đến dồn ép Triệu Hoài An. Trái tim run lên, thực sự là đau từ tâm, triệt để thống khổ. Đến cùng vẫn là muốn nhân duyên kiếp này đứt đoạn, có phải hay không? Tô Minh Tuấn, coi như anh cao tay.
"Hoài An."
"Đừng có gọi tên tôi. Đừng gọi."
Giọng cô nhỏ dần. Hai chữ đừng gọi kia không biết cô phải cố gắng như thế nào mới thốt ra được. Bởi hiện tại với cô mà nói. Mỗi một chữ để có thể thối ra đột nhiên sao lại thật khó khăn. Triệu Hoài An hít một hơi sâu bình ổn tâm trạng rồi cười khẽ.
"Tô thiếu gia. Không ngờ chúng tôi chỉ có hai người mà lại khiến anh phải đích thân ra tay. Hay là anh lo Tiểu Vũ nể tình mà thả người?"
Tô Minh Tuấn nhìn cô nói mà không khỏi chua xót. Hóa ra, trong lòng cô ấy, bản thân anh lại khốn nạn như vậy. Đây là do ông trời đang muốn trừng phạt anh phải không? Vì chuyện đó mà bây giờ phải trả giá. Nếu chuyện năm đó để cô biết được, có lẽ cô sẽ không ngần ngại mà cầm súng giết anh cũng nên. Mọi người nói anh ra sao đều mặc, duy chỉ có cô là không được, chỉ vì anh sợ bản thân chịu không nổi. Cô ấy rất biết cách làm tổn thương người khác. Đã nói thì sẽ rất tàn nhẫn, chỉ là từ trước tới giờ cô chưa từng phát hiện mà thôi.
"Chúng ta làm một cuộc giao dịch, đồng ý không?"
"Cụ thể."
"Một đổi một." Tô Minh Tuấn cười nói.
"Được."
"Không được."
Cùng lúc cả Triệu Hoài An lẫn Trần Hạo cùng lên tiếng. Cô không hiểu nhìn anh. Trần Hạo biết rõ lòng của họ Tô kia. Hắn ta tuy trẻ tuổi nhưng suy cho cùng vẫn là lớn hơn anh, lại âm hiểm. Chắc chắn không dễ dàng mà bỏ qua cho hai người.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, Tô Minh Tuấn thở dài nói với cô.
"Xem ra mạng của người này không quan trọng. Bắt hai người không khó, giết lại càng dễ. Nhưng anh lại muốn cùng em trao đổi. Lợi và hại, em hẳn rất rõ."
Vừa nói, ngón trỏ của anh khẽ di chuyển, chỉ thêm một chút nữa liền có thể nổ súng, dứt khoát lấy đi mạng của Trần Hạo. Tâm trí bị hành động này của anh dọa sợ, côkhông do dự nữa, trực tiếp đồng ý.
"Tôi cùng anh thành giao."
Trong khoảnh khắc nhỏ Triệu Hoài An không hề để ý thấy khóe miệng khẽ nhếch nhưng trong mắt đồng thời cũng nổi lên bất đắc dĩ cùng thống khổ của người kia.
"Tôi trả thuộc hạ cho anh. Chúng ta đếm đến ba cùng thả người."
Cô thấy anh quay sang nói gì có với Tiểu Vũ. Sau đó chính là cậu ta thay thế chỗ Tô Minh Tuấn, còn anh bước từng bước sang bên này.
"Tô Minh Tuấn, anh đứng đó. Nếu còn bước thêm, tôi sẽ nổ súng."
Nhưng dường như anh ấy không nghe thấy mà vẫn bước tiếp, từng chút tiến đến, mang theo khí thế bức người. Đến khi cô nhìn rõ trong mắt anh là cô đơn và đau đớn cũng là lúc súng trong tay nổ đoàng một tiếng vang trời. Một tiếng này, khiến mọi thứ ngưng trệ, không khí xung quanh trong chốc lát nhanh chóng bao trùm nỗi bi thương. Mọi người đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Mùi máu tanh bắt đầu lan ra hòa vào không khí xộc vào mũi cô.
"Thiếu gia."
Tiếng hét của Tiểu Vũ cùng đám thuộc hạ cũng không thể khiến cô thoát khỏi ngây ngốc, mặc cho tên thuộc hạ còn lại đoạt lấy súng rồi cầm vai cô ép quỳ xuống. Trên vai truyền đến đau đớn nhưng cô giống như con rối gỗ không có hồn, chẳng biết đau là gì. Triệu Hoài An cứ như vậy nhìn người đang một thân toàn máu phía trước. Cô nổ súng, nhưng vì sao lại không vui nổi?
Tô Minh Tuấn nhìn vai trái bị viên đạn sượt qua, máu từ nơi đó túa ra, chảy qua kẽ năm ngón rồi đi dọc xuống theo cánh tay, từng giọt rơi xuống đất, nhuộm đỏ một mảng. Đôi môi dần tái nhợt vì mất máu nhưng vẫn cố duy trì nụ cười. Anh đi đến, dùng bàn tay còn lại khẽ vuốt khuôn mặt cô.
"Đừng sợ. Anh không sao."
Một câu an ủi này khiến trái tim cô đập thật mạnh. Triệu Hoài An run rẩy hỏi anh.
"Anh thấy mình sống lâu quá rồi à?"
Rõ ràng chỉ cần anh dừng lại, không bước tiếp, mọi chuyện sẽ không như thế này. Tô Minh Tuấn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khẽ thở dài.
"Kỹ thuật bắn súng của em vẫn chưa đủ để giết được anh đâu. Ngoan, đừng sợ. Anh vẫn ổn."
Thuộc hạ nhận được lệnh của anh liền buông cô ra. Khi cô vừa muốn cử động liền cảm nhận được đau đớn ở vai truyền đến. Tên kia ra tay quả không nhẹ, chỉ thiếu nước bóp nát vai cô mà thôi.
Tô Minh Tuấn bảo Tiểu Vũ đưa Trần Hạo rời đi. Trần Hạo đương nhiên nhất quyết không chịu, một mình cô ở với tên đó bảo anh làm sao yên tâm cho được?
"Chiết tiệt. Tô Minh Tuấn..."
Lời còn chưa nói hết thì anh đã bị Tiểu Vũ đập mạnh vào gáy ngất đi. Cô trợn mắt nhìn cả quá trình mà không khỏi thay Trần Hạo đau đớn.
Tiểu Vũ trước khi đi vẫn nhớ rõ Tô Minh Tuấn đã nói: "Đồ vật này tôi nhất định lấy. Cô ấy, cũng phải đưa đi."