Không Thể Quay Đầu

Chương 40




Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe có tiếng vang khẽở cửa đi ra sân thượng, có tiếng bước chân. Chắc là đồng nghiệp lên hóng gió, Lôi Khiếu không có tâm tình chào hỏi người khác, hơn nữa vị trí hắn đứng là một chỗ ngoặt khuất, chỉ cần không ra, sẽ không bị ai thấy, vì thế hắn giữ im lặng, cầm ly cà phê khẽ nhấp vài ngụm.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân ngừng lại, nghe được tiếng bật lửa, mùi khói nhè nhẹ lập tức bay đến, tràn ngập không trung.

“Thật ra cậu không cần dọn đi gấp như vậy, biệt thự của anh, cậu thích ở bao lâu thì ở.”

Giọng đàn ông trầm thấp, theo gió truyền vào tai, Lôi Khiếu trong lòng khẽ động, là Tạ Ngôn, vậy đối tượng anh nói chuyện là. . . . .

Quả nhiên, hắn nghe được giọng Du Duy Thu, “Không cần đâu, anh Tạ, em tìm được nhà rồi. Anh và anh Bách khó khăn lắm mới được bên nhau, cái bóng đèn siêu cấp em đây mà còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt các anh, cũng khó tránh khỏi quá không biết điều.”

“Thế bên Lôi Khiếu thì sao? Hắn đã tưởng chúng ta là người yêu, ngộ nhỡ hỏi ra. . . . . .” Tạ Ngôn nói.

“Nghĩ gì mặc hắn. Lần trước ở siêu thị, anh cũng thấy rồi. Em đã không muốn chán ghét mình thêm nữa.” Thanh âm Du Duy Thu mang theo chút chua xót. Tay cầm ly cà phê run lên, Lôi Khiếu khó có thểáp chế cảm giác chấn động trong lòng.

Tạ Ngôn và cậu không phải người yêu!

Như vậy, trước giờ cậu luôn lừa hắn?

“Nói một câu chắc cậu không thích nghe, anh cảm thấy có vẻ hắn rất coi trọng cậu.”

“Vậy thì có thể thế nào đây?” Giọng Du Duy Thu ngập tràn mỏi mệt, “Anh ta đối xử đặc biệt với em, điều đó em đã cảm giác được từ lâu, nhưng dù sao anh ta không phải người của thế giới này.”

Trầm mặc một lát, Du Duy Thu nói tiếp. . . . . .

“Khoảnh khắc gặp lại, em cảm thấy đây là vận mệnh đang châm chọc, hoặc chính là thử thách đối với em. . . . . .”

Thanh âm dừng một chút, lại vang lên.

“Ngày đó anh ta uống rượu, ôm em không buông. . . . . . Sau khi tỉnh lại, anh ta đấu tranh tư tưởng chạy tới hỏi em, nói nếu như không ôm em trong lòng, anh ta sẽ ngủ không ngon, nói em là đặc biệt, nhưng khi anh ta hỏi em, như vậy có phải đồng tính luyến ái hay không, tay anh ta cứ run rẩy mãi . . . . . . cứ run mãi. . . . .

“Anh ta là cái tên thần kinh còn to hơn cả voi, nhưng cũng sợ đến thế, khi đó em đã nghĩ, đời này, nếu em không xuất hiện, thật tốt biết bao nhiêu.”

Lôi Khiếu bất tri bất giác siết chặt ly cà phê đã cạn, bóp nó thành một nắm.

“Ngay từ đầu. . . . . . Ngay từ đầu đây đã là con đường không lối về.Từ lần gặp đầu tiên thích anh ấy, em đã biết, mối tình này không có kết quả, đoạn đường này còn chưa bước đi mà đã tới cuối rồi. Không có kết cục, nhất định vô vọng. Nếu đã vậy, vì sao còn hãm sâu đến thế? Loài người thật là động vật đáng thương mà tự ngược . . . . .” Du Duy Thu phát tiếng cười khổ tự giễu.

“Nếu không phải nhất thời không kiềm chế được, đời này, em tuyệt sẽ không đem tình cảm này nói với anh ấy. Bởi vì em biết anh ấy không phải, anh ấy yêu là phụ nữ. Em nghĩ, anh ấy muốn làm bạn thì cứ như vậy đi, em chỉ cần sắm vai 『 bạn tốt 』 là được rồi. Đứng bên cạnh anh ấy, nhìn anh cùng người khác yêu đương, nhìn anh kết hôn, sau đó nhìn anh hạnh phúc. . . . . . Rõ ràng em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, thế mà chẳng biết vì cái gì, lại biến thành rối hết cả lên, không thể vãn hồi.

“Ngày đó, thấy ánh mắt anh ấy nhìn em như độc khuẩn, em cảm thấy mình thật đúng trò cười đệ nhất thiên hạ. Thật ra anh ta căn bản không cần lo lắng, em sẽ chẳng làm gì anh ta đâu, một chút xíu dụ dỗ cũng sẽ không, em sẽ chỉ cách anh ta thật xa. Anh ta tuyệt đối là thẳng, giữa em và anh ta vốn dĩ không thể nào, cho dù có thể, em cũng hy vọng anh ta không muốn.”

Lôi Khiếu ngẩn ra, vểnh tai nghe.

“Có lẽ với một số người, yêu là chiếm hữu, là không từ thủ đoạn cũng muốn bẻ cong người kia, nhưng với em mà nói, yêu một người chính là hy vọng người ấy sống tốt, hy vọng người ấy có thể hạnh phúc an bình. Con đường này thật sự quá vất vả, em đã biết nỗi khổ đó, thì làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh ấy bước đi, hoặc là dùng chính tay mình đẩy anh ấy đi? Nếu anh ấy tự động đi lên con đường này, em đương nhiên hoan nghênh, nhưng anh ấy không đi, em cũng sẽ cười chúc phúc cho anh ấy. Nhưng em không hy vọng là vì mình mà thay đổi con đường đời của anh ấy. Trách nhiệm này thật quá lớn, em không gánh vác nổi. Cũng may anh ấy sắp kết hôn rồi, em cũng có thể hoàn toàn giải thoát nhỉ. . . . . .”

Tiếng thở dài khe khẽ phiêu tán trong gió, hai người nhất thời lặng im.

Tạ Ngôn vươn tay, ôm gáy Du Duy Thu, ra sức đè, “Nếu đã quyết định, vậy nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại.”

“Em sẽ.”

“Đúng rồi, thằng đàn em ở Singapore của cậu không phải tốt lắm sao? Người ta đối với cậu một mảnh tình cuồng dại, theo đuổi nhiều năm vậy, hồi trước lúc làm ở Singapore, còn thấy nó ngây ngốc cầm hoa đứng chờ ngoài công ty, anh thấy thằng nhóc này không tệ. Nghe nói gần đây nó sắp tới thành phố mình công tác, chi bằng hẹn nó ra gặp?”

“Cậu ta đã tới rồi, chuyến bay hôm qua.” Thanh âm Du Duy Thu truyền đến, “Em cũng hiểu đã đến lúc cho mình một cơ hội.”

“Có thế chứ!” Tạ Ngôn vỗ vỗ vai cậu.

Tiếng chuông di động ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Tạ Ngôn bấm nghe, nói vài câu ngắn gọn, tắt máy, nói với Du Duy Thu: “Chúng ta xuống dưới đi, thư kí nói, giám đốc tập đoàn Vân Duy mười phút nữa sẽ đến.”

“Dạ.”

Tiếng bước chân dần dần biến mất, Lôi Khiếu kinh ngạc, như tượng đất, mãi đến khi cửa bị cơn gió lớn đập mạnh, mới như bừng tỉnh cơn mơ.

Hắn nhấc chân, lại đột nhiên cảm thấy xây xẩm, lảo đảo, đập vào bức tường lạnh băng, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ thân hình cao lớn lung lay sắp đổ . . . . . .

“Cái tên này. . . . . .”

Lòng có cảm giác mừng rỡ vì đã mất nay lại tìm thấy.

Cuộc nói chuyện vừa rồi gây chấn động quá lớn, khiến thế giới của hắn trở nên hoang tàn, như một bãi phế tích khi trận chiến vừa qua.

Không một ai, sau khi nghe được tiếng lòng còn có thể không lộ cảm xúc, huống chi hắn đã sớm động lòng.

Du Duy Thu đã từng nói thích hắn, nhưng sau khi gặp lại, cứ luôn lạnh lùng với hắn, căn bản chẳng nhìn ra dáng vẻ khổ sở vì tình, tuyệt không ngờ, cậu chẳng những vẫn thích hắn, còn tuyệt vọng yêu hắn đến thế!

Vì cái gì ngốc nghếch như vậy? Không nhìn thấy ẩn sau nụ cười hờ hững, che giấu bao đau xót cùng bất đắc dĩ? Vì cái gì luôn tổn thương cậu đến tận bây giờ? Vì cái gì không sớm hiểu được cậu khổ sở lo toan, tỉnh ngộ hóa ra mình kỳ thật đã sớm hãm sâu, lại không tự biết!

Hóa ra mình cứ mãi lo âu phiền não, bất quá là một câu như vậy; hóa ra nỗi sợ hãi bấy lâu nay, không phải sợ mình biến thành đồng chí, mà là sợ tình cảm của hắn đối với cậu đã không còn tồn tại!

(mất nết quá =..=)