*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu nhà của mẹ Du Duy Thu, từ lúc họ đi Singapore không lâu sau, đã được bán đi để lấy tiền mặt, cũng xoay sở được một khoản kha khá, dùng để mua bất động sản ở Singapore. Tuy nói rằng họ có thểở nhà của cậu hai bao lâu cũng được, nhưng dù sao đấy cũng không phải là nhà mình, ở đông không tiện, dù gì ở nhà mình cũng yên tâm hơn.
Sau khi đến Singapore, trải qua một khoảng thời gian thích ứng không ngắn, dưới sự giúp đỡ của cậu hai, mẹ cũng bắt đầu một cuộc sống mới. Chẳng những tìm được việc quản lý bộ phận sách ở thư viện trường đại học, còn quen biết với một người đàn ông đôn hậu đã li dị vợ. Qua vài lần tiếp xúc, hai người đều có thiện cảm với nhau, con đường tình yêu và hôn nhân trước mắt xem như tương đối ổn định, Du Duy Thu rất vui, nhưng cũng có chút cảm giác mất mát.
Đúng lúc đó, Tạ Ngôn đưa ra lời đề nghị cậu về thành phố N giúp anh, Du Duy Thu lưỡng lự một lúc, mới tiếp nhận lời đề nghị này của Tạ Ngôn.
Cậu vẫn luôn cảm thấy nguồn gốc của mình là ở nơi đây. Mặc kệ có đi xa thế nào, trong tận sâu đáy lòng, luôn có một sợi dây nhỏ bé không ngừng kéo cậu, dẫn cậu quay về. Nhưng mà, trăm triệu lần không ngờ được, vừa mới bắt đầu, đã gặp lại Lôi Khiếu.
Đoạn nghiệt duyên này bị chính cậu tự tay chặt đứt, dường như đã đan thành ngàn vạn gút mắt, không khỏi khiến cậu âm thầm hối hận.
Có lẽ, ngay từ đầu, cậu đã sai lầm rồi.
Nếu lúc trước đã chọn cách rời đi, chuyện đến nước này, lại vì sao phải quay về?
Lừa mình dối người, từ làm tự chịu, gây nghiệp chướng không thể sống ….
Tóm lại, tất cả đều là tự chuốc lấy.
“Sao tự nhiên lại đau lưng?” Tạ Ngôn hỏi.
“Vừa rồi, em và Lôi Khiếu nói chuyện vài câu……… Ở ban công tầng thượng, chắc là gió lạnh……….”
Ngày đầu tiên đi làm, Du Duy Thu đã nói ra hết thảy chuyện của mình và Lôi Khiếu.
Tạ Ngôn không ngờ hai người họ lại có sâu xa như vậy, đành cười khổ, “Sớm biết như thế, anh đã không điều cậu đến chỗ này.”
“Nếu thật phải gặp mặt, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp.”
Du Duy Thu nói rất thản nhiên.
Thế nhưng, thản nhiên là một chuyện, khi đối diện, lại là chuyện khác.
“Hai người nói những gì?” Tạ Ngôn vừa massage vừa hỏi.
Du Duy Thu trầm mặc trong chốc lát, không trả lời, hỏi ngược lại: “Anh Tạ, anh đã có mối tình đầu phải không? Anh mất bao lâu mới quên được người ấy?”
Bàn tay trên lưng cậu đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Tạ Ngôn bỗng dưng cứng đờ, khóe môi cương nghị thoáng mím chặt.
“Xin lỗi, em không nên hỏi chuyện này.”
Du Duy Thu biết, trong lòng Tạ Ngôn vẫn ẩn sâu một người.
Anh là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, nhưng bên cạnh, chưa bao giờ xuất hiện một người yêu cố định qua lại, bất kể là nam hay nữ, đều không có.
Anh vẫn một mực chờ người kia.
Không biết là mẫu người thế nào, mới có thể trói buộc được tim anh như vậy?
“Cũng không có gì.” Tạ Ngôn hạ giọng nói: “Anh thật lòng thích một người, luôn có cảm giác không thể thiếu người đó. Nhưng người đó không thích anh, đến giờ vẫn không để mắt đến anh.”
“Đấy là người nào chứ, đúng là không có mắt!” Du Duy Thu bất bình thay Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn cười ha ha, đưa tay túm đầu Du Duy Thu, “Đồ ngốc, trong biển người mờ mịt, gặp được người mình thích, thì cũng như gặp được kì tích. Mà mình thích người đó, rồi người đó cũng thích mình, lại là một kì tích trong kì tích. Một kì tích đã xảy ra, anh cũng không hi vọng xa vời sẽ có kì tích thứ hai xuất hiện, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đó, anh đã thấy thỏa mãn.” (Yu: với mình thì kì tích loại 1 xuất hiện hok dưới 100 lần nha, cái nhúm dv, ca xĩ hàn xẻng là trên dưới 30 em rầu, còn lại thì chia đều cho các nước. Mình đang trong giai đoạn ngóng kì tích thứ 2 )
Du Duy Thu không nén được cơn xúc động.
Cậu không ngờ Tạ Ngôn lại thâm tình đến vậy!
Điều kiện của anh ấy thật sự rất tốt, muốn mẫu người gì mà không được? Ai có ngờ, anh lại vì tình mà khổ sở thế này?
“Người kia …… Là người thế nào? Giờ làm gì?”
“Cậu ấy à, là một tên rất đặc biệt. Chỉ sống trong thế giới riêng của mình, không để tâm đến bất cứ ai, hưởng thụ sự cô độc và tịch mịch của mình, đối với người khác đều coi như không thấy.” Ánh sáng trong đôi mắt Tạ Ngôn bừng lên, “Bốn năm trước, cậu ấy xuất ngoại, hoàn toàn phù hợp với cá tính của cậu ấy, từ khi đi, không liên lạc điện thoại, không một chút tin tức, thậm chí, anh còn không biết cậu ấy còn sống hay là không nữa…………”
“Nghe qua ……. Thật sự rất khó nắm bắt …….” Du Duy Thu thở dài.
“Cậu ấy chính là người như vậy.”
Tạ Ngôn thu lại nét cười, như đang xuất thần, một lúc sau mới nói: “Cậu hỏi cần bao lâu để quên một người, câu trả lời của tôi là, nếu người kia là người cậu yêu thật lòng, thì sẽ dài lâu đến mức như hơi thở của cậu. Đời đời kiếp kiếp, đến chết mới thôi.”
Du Duy Thu trầm mặc.
Đột nhiên lại muốn hút thuốc, cậu rút ra một điếu thuốc, cũng đưa cho Tạ Ngôn một điếu, châm, cả hai cùng rít thuốc.
“Loại tình yêu này, khi được, ta hạnh phúc; không được, thì là mạng của cậu. Trước kia tôi không tin, vẫn đấu tranh với vận mệnh, không tin mình cũng như những người khác, nhưng mà bây giờ, tôi đã tin, chỉ là không muốn buông tay, càng không muốn dễ dàng buông tay …. Cho nên, tôi định chờ việc ở công ty không còn bề bộn, sang Úc nghỉ ngơi, từ hè đến đông. Nếu như tôi đủ may mắn, có khi có thể nhìn thấy người đó.”
“Anh nhất định sẽ tìm được.” Du Duy Thu nói dứt khoát.
“Chỉ hy vọng là thế. Cuộc sống không như ta muốn, mười thì được tám chín. Có lẽ do sự nghiệp của tôi quá thuận buồm xuôi gió, thế nên, trời mới định cho tôi không đến được với người đó……”
Tạ Ngôn cười tự giễu mình, khẽ thở dài: “Thật công bằng.”
Đột nhiên, Du Duy Thy cảm thấy lòng mình thật đau!
Thì ra, trong bể khổ tình yêu, giãy dụa dày vò, không chỉ một mình cậu. Ngay cả người kiệt xuất như Tạ Ngôn, vẫn có người xem thường, huống chi là cậu?
Cậu và Lôi Khiếu, có phải cũng thế không?
Một kỳ tích đã xuất hiện, cậu không nên hy vọng xa vời đến cái thứ hai. Không, thật ra cậu chưa bao giờ hy vọng xa vời đến kì tích thứ hai, từ đầu đến cuối cũng không có, bởi vì biết rõ không có khả năng, thế nên cậu cố gắng quên tất cả, nhìn về phía trước, đi hết cuộc đời mình.
Mà hắn, sớm đã có cuộc sống của riêng hắn, sẽ nhanh chóng thành gia lập nghiệp, có một gia đình hoàn mỹ được người người hâm mộ, ngoài việc chúc phúc cho hắn, cậu cũng không có mong muốn nào khác.
Trên đời này có bao nhiêu người may mắn, có thể cùng người mình yêu bạc đầu đến già?
Kỳ tích trong kỳ tích a………
Thật sự là quá khó khăn !
Lần nói chuyện đó, như một đường ranh giới.
Sau này giữa hắn và cậu, phân rõ một lá chắn vô hình, chia cách cuộc sống và công việc của cậu bên ngoài vòng tròn.
Ngoại trừ Lôi Khiếu, Du Duy Thu cùng toàn bộ nhân viên trên dưới ở công ty, đều rất tốt.
Cậu giữ chức vụ quan trọng, cũng không kiêu không hách, hòa nhã với mọi người, ai cần là giúp, hiệu suất làm việc lại cao, thoải mái có mức độ, phối hợp các ban với nhau, rất cẩn thận.
Có ngọn núi hệ số an toàn cực cao Du Duy Thu này ngồi chống đỡ, mọi người không còn phải lo lắng đề phòng như trước đây nữa. Cho dù có làm sai chuyện gì, chỉ cần nói vài câu với cậu, để tránh gặp trận hỏa sấm sét. Đương nhiên, mức độ chịu đựng của Tạ Ngôn rất cao, rất ít khi phát hỏa, trừ khi người dưới tay quá đáng, mới ra mặt răn dạy vài câu.
Tóm lại, từ khi Du Duy Thu đến UNIS, không khí công ty hòa thuận vui vẻ, chân thành đoàn kết, đến nỗi mức thưởng quý ba so với mọi năm còn tăng gấp đôi, sớm biết đã cho người tổng giám cũ về hưu sớm, để người bây giờ lên.
Đúng là loại không khí hài hòa này với cuộc chiến tranh lạnh giữa Du Duy Thu và Lôi Khiếu mới cực kỳ không hài hòa.
Tất cả mọi người đều biết họ là bạn đại học cũ với nhau, giờ khó khăn lắm mới gặp lại, theo lý phải là vô cùng thân thiết, kết quả lại khiến mọi người phải ngã kính ra nhìn.
Du Duy Thu đối với Lôi Khiếu, đến bây giờ vẫn là thái độ thản nhiên, giải quyết việc chung, cũng ít khi cùng nhau ăn cơm hay trò chuyện. Khi công ty tổ chức liên hoan, chỉ cần có Lôi Khiếu xuất hiện, Du Duy Thu thường từ chối không đến; mà một khi Du Duy Thu xuất hiện, thì người luôn luôn sôi nổi như Lôi Khiếu lại như ăn trúng thuốc câm, không buồn nói chuyện, khiến không khi trở nên vô cùng quỷ dị.
Lực lượng quần chúng là cực đại, cũng luôn luôn bà tám, đào sâu ba thước, lôi chuyện xa xưa ra. Trong đó, chính là khi cả hai cùng học đại học, ngoại trừ là bạn học, còn một thân phận khác là —- tình địch thủy hỏa bất dung. (Yu: có vẻ là các đồng chí đào mà chưa tới.)
À. . . . . . Thì ra là thế!
Mọi người gật gật đầu, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Tình địch gặp lại, hết sức đỏ mắt!
Tất cả đều có câu trả lời, đã là tình địch, quan hệ giữa họ sao có thể tốt được?
Lôi khiếu cũng rất khó chịu.
Bị mọi người hiểu lầm hắn và Du Duy Thy là tình địch rất khó chịu, mà Du Duy Thu lại lãnh đạm với hắn, lại càng khiến hắn khó chịu cực kỳ.
Khó khăn lắm mới gặp lại, những tưởng có thể xóa bỏ sự hiểu lầm trong quá khứ, nhưng hoàn toàn không ngờ chẳng những không thể xóa bỏ, ngược lại càng thêm xấu đi.
Trong công ty, thường xuyên ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, mà dù có gặp, cũng chỉ thản nhiên gật đầu, cười cho qua, cứ như đồng nghiệp bình thường.
Đây hoàn toàn không phải thứ hắn muốn!
Nhưng nên làm thế nào để tiến thêm một bước, hắn lại bó tay không biện pháp.
Du Duy Thu từng nói, cậu ấy và người khác đều giống nhau, nhưng trong lòng hắn, cậu không giống người khác, độc nhất vô nhị, sao có thể như người khác?
Mặc kệ có phải là đồng tính hay không, mặc kệ có cùng thế giới hay không, cậu chính là cậu, tất cả chỉ vì cậu, mà khác biệt!
Lôi Khiếu vẫn suy nghĩ cố chấp theo ý mình.
Khi đó, còn chưa biết cái gì là yêu, cho dù đã sớm yêu sâu đậm, vẫn không biết, chỉ cảm thấy người kia thật đặc biệt, không nhìn thấy cậu thì như tê tâm liệt phế, vừa nhìn thấy thì lòng tràn ngập vui mừng, mất đi ý thức, thì ra, từ lúc nào, tình yêu đã cắm rễ thật sâu.
Đáng tiếc, lúc ấy hắn còn trì độn vô cùng, chẳng hiểu được gì.