Không Thể Phản Kháng

Chương 93




Trong bóng đêm, Lâm Đường cuộn tròn người lại, đây là tư thế ngủ của người rất không có cảm giác an toàn.

Quỷ nam ngồi cạnh nhìn ngắm cậu, tự cắn ngón tay như kẻ thần kinh, đồng tử nở ra co lại một cách không bình thường: thích mình, không thích mình, thích mình, không thích mình…

Nhớ đến mấy gã đàn ông mình đã gặp lúc trước, cuối cùng, quỷ nam dồn sự chú ý lên Dư Tắc: đúng vậy, đều tại tên Dư Tắc kia nên Lâm Đường mới trở nên không nghe lời. Thật đáng ghét, chết rồi sao không đi đầu thai cho gọn? Còn biến thành quỷ làm gì?

Quỷ nam cẩn thận tự hỏi nguyên nhân Lâm Đường thay lòng đổi dạ. Mấy thằng khốn ngoài kia ra sức dụ dỗ Lâm Đường, cậu lại dễ mềm lòng nên chắc chắn đã bị bọn chúng lừa. Xong đâu đó, quỷ nam lại nghĩ về bản thân. Hắn điên khùng hoài nghi có phải mình đã bớt quyến rũ rồi không. Sờ lên mặt, thấy không thay đổi gì, nhưng nghĩ đến sự thật mình đã yếu đi, hắn lại bắt đầu lo: con người đều thích kẻ mạnh, Lâm Đường cũng thế đúng không?

Cuối cùng quỷ nam đứng lên, đi lòng vòng tại chỗ: đúng rồi, hắn phải mạnh hơn. Mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn…

Vừa thức giấc, Lâm Đường đã bị bóng đen ngồi xổm ngay trước mặt dọa giật cả mình. Trái tim ngừng đập trong chớp mắt, cậu mới nhận ra đối phương chính là quỷ nam.

Tranh thủ lúc Lâm Đường ngủ, quỷ nam đã chạy đi kiếm một cái đèn nhỏ. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn, gương mặt hắn cổ quái và giả trân như một con rối làm bằng sáp. Nhưng ngay khi hắn mở miệng, cảm giác hư ảo này lập tức biến mất: “Vợ à, em đặt tên cho anh đi.”

Lâm Đường nhìn chằm chằm quỷ nam bằng ánh mắt khó mà tin được: “Đặt, đặt tên?”

Quỷ nam gật đầu: “Đúng vậy, người khác đều có tên, anh cũng muốn.”

Lâm Đường nhíu mày ngồi dậy, vươn tay đỡ cái đầu choáng váng vì ngủ của mình. Cậu không muốn đặt tên cho quỷ nam, bởi vì việc này rất kỳ lạ. Quỷ nam không phải con cậu, cũng chẳng phải thú cưng cậu nuôi, sao cậu lại đặt tên cho hắn chứ. Nhưng đối diện với đôi mắt đầy mong đợi của đối phương, Lâm Đường không khỏi chần chừ trong giây lát, cuối cùng đành mở miệng: “Cậu không có tên à?”

Quỷ nam suy nghĩ rồi đáp: “Không có, vợ à, em đặt cho anh một cái tên đi.”

Lâm Đường hé môi: “Cậu muốn họ gì?”

Ý Lâm Đường là bảo quỷ nam chọn một cái họ, không ngờ hắn lại hiểu lầm, nhìn cậu bằng ánh mắt hơi cổ quái: “Em muốn anh theo họ em hả? Cũng không phải là không được…”

Lâm Đường lập tức cắt lời: “Chử An Nhạc đi, bình an vui vẻ.”

Quỷ nam lườm cậu đầy ẩn ý: “Vợ, em qua loa với anh đấy à.”

Tên đúng là do Lâm Đường thuận miệng nói ra, nên cậu không khỏi sinh ra một chút áy náy. Nhưng khi cậu định lên tiếng, quỷ nam đã bảo: “Được rồi, anh lấy cái tên này.”

Lâm Đường thở phào nhẹ nhõm. Thấy quỷ nam lấy bút lông và giấy đỏ quen mắt từ phía sau ra, cậu không khỏi giật lông mày: “Cậu làm gì đấy? Cái này viết rồi mà?”

Quỷ nam nhanh chóng viết tên mình và tên Lâm Đường lên giấy, đáp: “Lần trước viết sai mà, chúng ta viết lại một lần, bỏ cái cũ đi.”

Lâm Đường không muốn viết cái thứ kì dị này thêm lần nữa, bám lấy cánh tay quỷ nam, nói: “Cái này có tác dụng gì đâu? Không cần viết.”

Quỷ nam dừng tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Đường. Cậu vội nhìn sang chỗ khác vì mất tự nhiên, lại nghe quỷ nam sâu kín nói: “Vợ à, em có nhận ra không, cách em nói chuyện với anh càng ngày càng tệ.”

Bấy giờ Lâm Đường mới nhận ra mình dám dùng câu mệnh lệnh với đối phương, trong lòng cực kỳ hốt hoảng: “Tôi, tôi không cố ý…” Chẳng biết có phải vì những lần chạm mặt gần đây quỷ nam đều tương đối chật vật, nên cậu đã không còn sợ hắn như trước nữa.

Tròng mắt quỷ nam tối đen như mực nhìn thẳng vào Lâm Đường: “Lúc trước em cũng không hề đánh anh.”

Lâm Đường rút cái tay đang bám trên tay quỷ nam về, bắt đầu xoắn vặn quần áo của mình, giọng nói ngày càng nhỏ: “… Tôi không cố ý.”

Quỷ nam u oán nhìn cậu trong chốc lát, nhìn đến khi Lâm Đường nổi da gà mới chầm chậm lia mắt đi, tiếp tục viết chữ trên giấy đỏ. Lâm Đường hết cách, chỉ đành mở trừng mắt nhìn quỷ nam viết thêm một tờ hôn khế nữa.

Xong xuôi, quỷ nam đặt giấy bút sang bên, vươn tay bứt tóc Lâm Đường. Tóc cậu nhanh chóng tan vào hôn khế, nhưng khi quỷ nam thả sợi tóc dài của mình lên, điều ngoài ý muốn đã xảy ra. Giấy đỏ không hòa tan tóc hắn, thậm chí một lát sau, tóc Lâm Đường cũng bị phun ra.

Không khí quanh người quỷ nam trở nên lạnh lẽo, Lâm Đường lặng lẽ đứng thẳng người để cách hắn xa hơn. Quỷ nam không tin, lại thả tóc lên giấy thêm lần nữa. Nhưng lúc này, giấy đỏ còn không phản ứng với tóc của Lâm Đường.

Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi lạnh, xoa cánh tay của mình, nhỏ giọng nói: “Hay là thôi đi…” Cậu cố tìm lý do: “Có lẽ cậu mới đổi tên chưa lâu nên nó không nhận ra.”

Quỷ nam giơ giấy đỏ lên xem thật kỹ, lát sau lại lấy đốt xương lúc trước ra, tự lẩm bẩm: “Có lẽ anh làm không đến nơi đến chốn, bị sai ở chỗ nào rồi.”

Lâm Đường đã đoán được nguyên nhân nhưng vẫn cố khuyên: “Thôi bỏ đi, chỉ là tờ giấy thôi, có tác dụng gì đâu?”

Lần này quỷ nam như đã bị thuyết phục, hắn vò nát giấy đỏ rồi tiện tay ném ra ngoài: “Em nói đúng, chúng ta tình chắc hơn vàng, không có tờ giấy kia cũng chẳng sao?”

Chẳng biết quỷ nam có nghĩ vậy thật không, nhưng Lâm Đường vẫn hùa theo hắn: “Cậu nói đúng.” Dứt lời, cậu cẩn thận đến gần, ôm lấy cánh tay của đối phương: “Nhưng mà, bao giờ chúng ta mới được ra ngoài? Chẳng lẽ cứ phải ở đây mãi à?”

Lâm Đường cảm thấy mình ngày càng giống một tên lừa đảo, cúi đầu, nhỏ giọng tiếp lời: “Nơi này tối quá, tôi rất sợ, tôi muốn ra ngoài.”

Quỷ nam đặt bàn tay bên cổ Lâm Đường, vuốt ve động mạnh đang giật mạnh một cách kì dị của cậu, bỗng nhiên mở miệng: “Vợ à, hôm nay em còn thích anh không?”

Lâm Đường bị câu hỏi của đối phương làm cho ngơ ngẩn, há hốc miệng một giây mới đáp: “… Thích.”

Quỷ nam gật đầu, rút tay về: “Vậy thì tốt.” Hắn đứng lên, cúi đầu nhìn Lâm Đường: “Em đói rồi nhỉ, anh ra ngoài một chuyến rồi sẽ lập tức quay về.”

Lâm Đường thấy quỷ nam chuẩn bị rời đi, lập tức nhào tới tóm ống quần hắn, kích động hỏi: “Cậu không đưa tôi đi cùng à? Một mình tôi sợ lắm…”

Quỷ nam cúi đầu, bình tĩnh nhìn Lâm Đường rồi đáp: “Anh đưa em đi cùng, em sẽ bị người khác bắt. Đám ngoài biệt thự không biết chỗ này, Chử Khang Ninh biết nhưng lại cực kỳ sợ hãi, sẽ không dám đến tìm em. Với em, đây là nơi an toàn nhất.” Hắn đặt chiếc đèn nhỏ ở trước mặt Lâm Đường, khom lưng hôn nhẹ lên môi cậu: “Em là vợ anh, dù thế nào anh cũng không thể để mất em.”

————-

Giấy đỏ: Chúng tôi cấm trùng hôn nhé.

Quỷ nam: hu hu hu

- -----oOo------