Không Thể Phản Kháng

Chương 86




Từ khi quỷ nam xuất hiện, tình trạng của Dư Tắc càng tệ hơn. Hắn như đang cố kiềm chế bản thân, nắm tay Lâm Đường chặt đến mức gân xanh nổi cả lên.

Quỷ nam ôm chặt eo Lâm Đường, vẻ mặt hắn hung ác, tròng mắt đen sẫm gắt gao nhìn cậu. Lâm Đường muốn bò vào lồng ngực Dư Tắc, nhưng quỷ nam lại ôm cậu rất chặt. Quỷ nam tức giận đến mức ngực phập phồng, hắn mấp máy miệng nhiều lần nhưng không nói nên lời. Cuối cùng, hắn hung dữ lườm Dư Tắc: “Đồ quỷ không biết xấu hổ!” Hắn duỗi tay muốn bóp mặt Dư Tắc: “Tao giết mày!”

Lâm Đường nhanh chóng chặn tay quỷ nam lại, vẻ mặt hoảng hốt: “Cậu làm gì thế!”

Quỷ nam bị Lâm Đường chặn lại, không thể tin cậu lại đứng về phía Dư Tắc, tức đến mức vẻ mặt lúc xanh lúc trắng: “Em, em!”

Lâm Đường bị kẹp giữa hai người, nhưng cũng nhờ có cậu nên quỷ nam và Dư Tắc mới không đánh nhau.

Lâm Đường siết chặt tay quỷ nam, quỷ nam thấy vậy lập tức nắm ngược tay Lâm Đường, kéo cậu vào trong ngực mình: “Vợ, vợ! Anh!”

Vẻ mặt Dư Tắc sa sầm, mắt hắn đỏ lên. Hình ảnh Lâm Đường tái mặt vì sợ hãi cùng gương mặt đáng sợ của quỷ nam chốc chốc lại hiện lên khiến lý trí và sát ý hỗn loạn trong đầu hắn. Hắn muốn nhào tới xé rách cổ quỷ nam, cắn nuốt huyết nhục hắn ta, làm cho thứ quỷ quái mình chán ghét tới cùng cực này biến mất khỏi thế giới. Nhưng đồng thời hắn vẫn phải bảo vệ Lâm Đường, hắn muốn chắc chắn cậu là của mình. Quỷ tính hung tợn và chút nhân tính cuối cùng còn sót lại cắn xé trong đầu Dư Tắc, khiến thần trí hắn trở nên hỗn loạn.

Khí đen quanh người Dư Tắc càng lúc càng dày, như làn sương tuôn ra từ da hắn.

Quỷ nam thấy thế, vẻ mặt hơi thay đổi. Hắn gằn từng tiếng, tròng mắt trong hốc mắt ngày càng to hơn. Sự phẫn nộ cắn nuốt lí trí của hắn – hắn muốn cướp lại đồ vật thuộc về mình.

Lâm Đường bị kẹp giữa hai con quỷ sắp phát cuồng, chậm chạp cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cậu thở dốc, hổn hển gọi tên Dư Tắc: “Dư Tắc? Dư Tắc!”

Dư Tắc không đáp lại cậu, Lâm Đường rốt cuộc cũng nhận ra hắn không ổn. Cậu giãy dụa vươn tay sờ lên mặt hắn, nhưng lại chỉ chạm tới luồng khí đen lạnh như băng, đành phải rút tay về.

Lâm Đường hoảng sợ mở to hai mắt. Nhìn dáng vẻ mà bản thân không thể chấp nhận được của Dư Tắc, cậu liên tục lặp lại: “Không, không, không thể!” Cậu vất vả lắm mới tìm được Dư Tắc! Cậu vất vả lắm mới lựa chọn xuống núi cùng Dư Tắc!

Lâm Đường cuống đến mức bật khóc, vươn tay đẩy ngực hắn: “Dư Tắc?”

Dư Tắc không có phản ứng, hắn chỉ một lòng muốn giết chết con quỷ đã hại mình, không hề lay động khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Đường. Lòng hắn ngập tràn sự phẫn nộ, trước khi chết hắn đã không cam lòng, sau đó linh hồn lại bị nhốt vào trong bình thủy tinh được phong bế, bị thủy tinh đè ép. Hắn chỉ cảm thấy đau, quá đau. Có lẽ chỉ khi giết chết con quỷ trước mắt này, hắn mới không đau nữa.

Lâm Đường bật khóc, hai mắt đẫm lệ, cậu biết tất cả cố gắng của mình đều đã uổng phí. Cậu không thể xuống núi, thậm chí còn chẳng rõ vì sao Dư Tắc đột nhiên mất đi lý trí, là vì quỷ nam sao?

Lâm Đường bỗng cảm thấy thật tuyệt vọng, vì cậu chợt nhận ra có lẽ Dư Tắc biến thành quỷ chỉ vì muốn quay về trả thù. Chuyện quan trọng nhất với Dư Tắc chính là giết chết quỷ nam. Lâm Đường vẫn luôn áy náy tột cùng bởi vì cậu cảm thấy chính mình đã hại chết Dư Tắc, nếu không ở cùng mình, Dư Tắc sẽ không chết.

Những giọt nước mắt của Lâm Đường lăn dài xuống hai gò má, thấm ướt vạt áo, cũng rơi xuống mu bàn tay quỷ nam, đối phương rụt tay lại như vừa bị phỏng. Trước khi bản thân và Dư Tắc sắp xé nát Lâm Đường, quỷ nam bất ngờ buông cậu ra, vội vàng lui về phía sau mấy bước rồi biến mất trước mắt cậu.

Lâm Đường lau mắt, sửng sốt nhìn về hướng quỷ nam biến mắt. mãi đến khi Dư Tắc vươn tay lau nước mắt cho cậu, cậu mới lấy lại tinh thần, không thể tin quỷ nam lại tự rời đi.

Lâm Đường sợ run nhìn Dư Tắc, không rõ vì sao hắn lại khôi phục như bình thường: “Dư Tắc?”

Sau khi quỷ nam rời khỏi tầm mắt, lý trí của Dư Tắc cuối cùng cũng trở lại. Hắn cố ép mình thoát khỏi trạng thái hỗn loạn, ép não mình không nghĩ đến chuyện giết chóc và máu tanh nữa.

Ánh mắt Dư Tắc vẫn còn hơi mơ màng, nhưng vậy cũng đủ để hắn thấy rõ nước mắt trên mặt Lâm Đường. Hắn run rẩy nhìn luồng khí đen từ từ tan đi trên tay mình, sau đó mới vuốt ve cần cổ hoàn mỹ của cậu, thở dốc dồn dập sau khi thoát nạn.

Dư Tắc ngước nhìn hai gò má ướt lệ của Lâm Đường, gắng sức ôm cậu vào trong lòng: “Đường Đường, Đường Đường, bảo bối của tôi…”

———–