Không Thể Phản Kháng

Chương 73




Lâm Đường hoảng sợ ngã ngồi xuống đất. Cậu dán lưng vào vách tường lạnh như băng, cố rời xa đối phương một chút.

Cùng lui về phía sau với cậu còn có Tiết Mục Mục. Khi Chu Trần Dật xông lên đánh với ba con quỷ còn lại, Tiết Mục Mục chợt ngồi xổm xuống cạnh Lâm Đường. Cô nói nhỏ đủ để một mình cậu nghe được: “Nghe tôi dặn này, lát nữa, dù ai thắng cậu cũng không được phản kháng. Nhớ nhé, đừng phản kháng, cũng đừng sợ hãi, vờ như đang mang thai nên cảm xúc thất thường, cố tình gây sự đòi mặc quần áo mới, đòi ăn món này món kia… lí do gì cũng được, miễn sao dụ được hắn rời đi.”

Lâm Đường ngẩn ra, lại nghe Tiết Mục Mục nghiêm túc hỏi mình: “Nhớ kĩ chưa?”

Lâm Đường há miệng thở dốc: “Nhớ rồi, nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả.” Tiết Mục Mục vội cắt lời Lâm Đường, đứng lên quay đầu nhìn về phía Kiều Phỉ: “Đi thôi.” Cô vung chân đá văng cửa sổ hành lang, nhanh chóng trèo ra. Kiều Phỉ nhìn Lâm Đường lần nữa rồi cùng đi theo Tiết Mục Mục.

Lâm Đường đứng dậy, định thò đầu nhìn xem hai người bọn họ chạy đi đâu. Nhưng vừa thấy cậu cử động, bốn con quỷ bên kia lập tức tách ra, đồng loạt lao tới phía cậu.

Lâm Đường sợ tái cả mặt. Trong cơn hoảng hốt, cậu đổ ngửa thân trên ra ngoài cửa sổ. Nhưng không chờ cậu ngã ra, mấy sợi dây leo to bên ngoài đã quấn lấy eo rồi kéo cậu đi.

Bị dây leo trói chặt lôi về phía trước, Lâm Đường hoảng sợ kêu lên, hai chân đá loạn. Trước khi những người khác đuổi kịp, sợi dây đã mang cậu tới một căn phòng trống trong biệt thự tối đen.

Đây không phải căn phòng Lâm Đường vẫn ở trước đó. Trong bóng tối, cậu chẳng thấy gì, hơn nữa, cũng không biết có phải áo giác hay không mà cậu lờ mờ ngửi được mùi máu tươi.

Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Lâm Đường nắm chặt sợi dây đang quấn quanh bụng mình, sợ nó bỏ cậu lại một mình. Sợi dây mềm mại chọt nhẹ má cậu, kéo chân để cậu ngồi xuống đất. Mặt đất quá lạnh, sợi dây tri kỉ quấn thành vòng tròn, tự biến mình thành cái đệm kê dưới mông cậu.

Lâm Đường ôm đầu gối, căng mắt nhìn thẳng vào bóng đêm, nhưng căn phòng này không có lấy một tia sáng, thậm chí cậu còn không biết sợi dây kéo mình vào đây bằng cách nào – vì nơi này hình như không có cửa.

Trong bóng đêm, ngoài tiếng thở dốc vì căng thẳng của Lâm Đường và tiếng sột soạt khi sợi dây chuyển động ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác. Tuy chẳng thấy gì, song cậu vẫn mở mắt thật to theo bản năng.

“Kéttt…”

Lâm Đường ngẩng đầu thật mạnh. Ở bên trên, Chử Khang Ninh đang kéo tấm ván gỗ lên để nhìn xuống dưới.

Cuối cùng cậu cũng biết mình đang ở chỗ nào – gian hầm ngầm dưới mặt sàn phòng ngủ kia. Và cậu cũng biết vì sao ở đây lại có mùi máu, đó là máu của quỷ nam.

Chử Khang Ninh chậm rãi bước xuống cầu thang. Chiếc đèn nhỏ trên tay hắn nhanh chóng chiếu sáng nơi tăm tối chật hẹp này. Hắn ngồi xổm trước mặt Lâm Đường, thấp giọng hỏi: “Lần này, sao lại chạy ra ngoài?”

Lâm Đường ngẩng đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Chử Khang Ninh, hơi thở dồn dập không kìm nén được. Giọng cậu đang run, nhưng những lời nói ra lại rất kiên định: “Anh Chử, anh đã từng nói sẽ giúp tôi ra ngoài cơ mà? Tất cả những lời anh nói lúc trước đều là lừa hả?”

Chử Khang Ninh chớp mắt. Nói thật, hắn không ngờ người nọ lại đặt ra vấn đề này… Hắn nghĩ Lâm Đường biết mình nói dối, nhưng cậu hỏi thẳng thừng như thế…

Nhìn người trước mặt rõ ràng là sợ muốn chết còn cố tình đòi đáp án, Chử Khang Ninh hiếm khi cảm thấy gian nan khi bị chất vấn. Hắn im lặng trong giây lát rồi đáp: “Sao có thể? Tôi hứa đưa em ra ngoài, đương nhiên tôi sẽ thực hiện.” Hắn cọ nhẹ đuôi mắt Lâm Đường: “Nhưng em cần nghỉ ngơi cho sức khỏe tốt hơn cái đã, em như hiện giờ, sao tôi có thể đưa em ra ngoài được?”

Lâm Đường nghiêng mặt tránh tay hắn, nhíu mày không nói lời nào, nhìn như đang giận dỗi.

Tay chạm vào khoảng không, Chử Khang Ninh sửng sốt trong chốc lát rồi mới chầm chậm thu tay về: “… Tạm thời chưa nói chuyện này, rốt cuộc vì sao hôm nay em lại không nghe lời, lén trốn ra ngoài?”

Lâm Đường bỗng quay đầu lại, tròn mắt nói: “Vì tôi đói! Sao anh không mang đồ ăn cho tôi? Tôi muốn ăn ngay bây giờ!”

“Dù có đói…”

Chử Khang Ninh vẫn chưa nói hết câu, Lâm Đường đã vươn tay đẩy hắn: “Tôi phải ăn ngay bây giờ!”

Chử Khang Ninh còn định nói gì đó, nhưng vừa nâng mắt đã thấy Lâm Đường mạnh miệng nhưng mặt sợ, tay run, môi cũng không ngừng run rẩy. Hắn không có con cháu, không ngờ người đầu tiên cố tình sinh sự với mình lại là Lâm Đường. Thở dài một hơi, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, tay nhéo lên mũi: … Thôi, lần này bỏ qua đi.

Trước khi ra ngoài, Chử Khang Ninh để đèn lại, dặn dò thêm: “Đừng chạy loạn, tôi sẽ khóa cửa.”

Lâm Đường nhìn Chử Khang Ninh lững thững đi lên cầu thang. Lúc tấm ván hình vuông đóng lại, cậu thở hổn hển nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Trước giờ cậu đều nhẫn nhịn chịu đựng, nên chỉ thử đòi hỏi Chử Khang Ninh một chút thôi cũng khiến cậu hao tâm tổn trí rất nhiều… Chỉ là… cậu nhất định phải kéo dài thời gian cho bọn Tiết Mục Mục…

————–