Không Thể Phản Kháng

Chương 64




Câu cuối cùng Chử Khang Ninh nói rất nhỏ, Lâm Đường không nghe rõ. Khi cậu định tập trung tinh thần để nghe xem đối phương nói gì, hắn đã thẳng tay kéo quần lót của cậu xuống.

Đúng là quần lót cũ, cạp chun lỏng lẻo, vừa kéo đã tụt xuống bên hông, kéo nhẹ cái nữa liền tuột hẳn ra.

Lâm Đường kích động định co chân, lại bị Chử Khang Ninh giữ đùi áp lên trước ngực. Theo đó, cái mông tròn của cậu cũng lập tức vểnh lên.

Từ gương mặt luôn mỉm cười thật ôn hòa của người nọ, Lâm Đường không hề nhận ra hắn có khao khát đối với mình. Cậu kéo tay áo Chử Khang Ninh, tái mặt gọi tên hắn: “Anh Chử…”

Chử Khang Ninh hơi cúi người: “Hửm?”

Lâm Đường căng thẳng tóm chặt áo hắn, giật môi: “Anh, anh không thích tôi cơ mà?”

Chử Khang Ninh có gương mặt giống hệt quỷ nam, chỉ là khí chất của hắn ôn hòa và điềm đạm hơn nhiều. Hắn cong môi cười nhẹ, lúc nói chuyện cũng cực kỳ dịu dàng: “Phải thích cậu mới được lên giường với cậu à?” Nhìn vẻ mặt Lâm Đường, hắn như bừng tỉnh: “À, có phải lời tôi nói lúc trước đã làm cậu giận không? Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, chỉ vì tôi bực bội quá thôi.”

Hắn cọ nhẹ khớp ngón trỏ lên mặt Lâm Đường: “Cậu giận à? Xin lỗi, rõ ràng không phải lỗi của cậu.” Dừng một lát, hắn đặt nhẹ tay Lâm Đường lên môi mình rồi mới tiếp tục: “Tôi chân thành xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi, được không?”

Lâm Đường hé miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Ánh nhìn của Chử Khang Ninh có thể nói là rất hiền lành: “Cậu có biết đã hơn hai mươi năm tôi không được tiếp xúc với con người. Cậu tốt như vậy, sao tôi lại ghét cậu được?” Hắn cọ nhẹ môi lên từng ngón tay của người bên dưới, giọng nói càng êm dịu: “Tôi khác em trai, tôi sẽ không đối xử với cậu theo cách nó đã làm đâu.”

Lâm Đường muốn rụt tay về, nhưng cuối cùng vẫn không rút nổi. Chử Khang Ninh nắm chặt tay cậu, cúi đầu nhìn xuống, đôi con người nhạt màu trông có vẻ cực kỳ vô hại: “Cho nên, tôi có thể lên giường với cậu không?”

Vẻ mặt Lâm Đường đầy hoài nghi cùng sợ hãi. Khi đối diện trực tiếp với ánh mắt của Chử Khang Ninh, cậu như bị kim đâm, lập tức rút mạnh tay về.

Chử Khang Ninh không gượng ép nữa, chậm rãi buông tay mình xuống.

Chân Lâm Đường vẫn bị người bên trên ấn tới ngực, cố cựa quậy cũng không thể tránh ra. Cậu dè dặt nói: “Anh, anh Chử, anh đừng như vậy…” Cậu hoảng hốt nhìn Chử Khang Ninh, run rẩy thuyết phục đối phương: “Hôn khế là hắn làm nhầm, chúng ta có thể hủy bỏ… Chúng ta hủy nó đi, được không?”

Chử Khang Ninh nhìn người dưới thân: “Sao lại hủy bỏ.” Nói xong câu đó, tầm mắt của hắn dần trượt từ mặt xuống nửa người dưới của cậu. Hiện giờ, Chử Khang Ninh đang mặc một bộ đồ ngủ màu xám, hắn chậm rãi áp sát Lâm Đường, thong thả kéo quần xuống trước ánh mắt kinh hoàng của cậu.

Lâm Đường liếc nhìn phía dưới của người kia rồi lập tức lia mắt sang chỗ khác. Con ngươi đảo loạn, giọng cậu cũng run lên: “Anh Chử, anh Chử… A!” Bị Chử Khang Ninh chậm rãi đẩy gậy th*t vào lúc cơ thể chưa hề chuẩn bị, Lâm Đường lại càng run rẩy: “Ư ưmm…” Cậu đá chân vài cái, nhưng đều bị Chử Khang Ninh vươn tay cản lại.

Mặt Chử Khang Ninh vẫn mang theo nét cười nhàn nhạt. Hắn hơi cúi đầu nhìn dáng vẻ hoảng sợ và chật vật của Lâm Đường. Lướt tầm mắt xuống dưới, hắn còn có thể nhìn thấy lỗ nhỏ đang cố sức căng ra để nuốt trọn cây gậy th*t của mình.

Chử Khang Ninh nhìn vào mắt Lâm Đường, thậm chí còn dịu dàng cười với cậu. Hắn như tình nhân tri kỷ nhất, lúc cúi đầu hôn môi cũng không nhìn ra chút thô lỗ hay táo bạo nào. Nhưng Lâm Đường thực sự cảm thấy sợ, không phải nỗi sợ khi đối mặt với ma quỷ, mà là sợ con người Chử Khang Ninh. Cậu cảm nhận được một loại tàn nhẫn ẩn giấu thật sâu bên trong con người hắn, chính là loại tàn nhẫn có ở một kẻ ôn hòa nhất nhưng lại cầm trong tay thanh kiếm sắc bén nhất, một lần vung tay là một lần thấy máu.

Lâm Đường không nhịn được so sánh Chử Khang Ninh và quỷ nam. Quỷ nam tính tình táo bạo, hung ác lại tàn nhẫn, nhưng đa số là dễ đoán, giận là giận mà vui là vui. Nhưng Chử Khang Ninh thì khác, gương mặt tươi cười hệt như một lớp mặt nạ thật dày che giấu tất cả suy nghĩ thực sự, khiến Lâm Đường cảm thấy căng thẳng, lo sợ và mờ mịt. Cậu chịu đựng những hành vi tình dục của Chử Khang Ninh trên cơ thể mình, thậm chí còn sinh ảo giác đối phương coi mình như một cái lọ để trút bỏ nhu cầu.

——–