Không Thể Phản Kháng

Chương 26: Chương 26





Dưới gầm giường chẳng có gì cả.
Không biết là nên thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm, Lâm Đường khẽ thở dài, chuẩn bị đứng thẳng dậy.
Từ từ! Đúng vào lúc ấy, một thứ gì đó xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Động tác đứng lên dừng khựng lại, cậu cúi xuống nhìn gầm giường một lần nữa, quả nhiên thấy một mảnh kim loại sáng bóng.

Do dự trong giây lát, cuối cùng cậu cũng vươn tay ra sờ.
Hình như là một cái khóa.

Lâm Đường sờ mó xung quanh cái khóa này, nhanh chóng phát hiện mặt sàn gần đó hình như đã bị cắt.

Chỗ sâu hơn cậu không sờ tới, chỉ có thể dựa vào những chỗ mình đã sờ qua để đưa ra phán đoán: thứ bị khóa lại có hình hộp vuông, phần nắp sát mặt sàn có thể nâng lên được.
Thiết kế này khá giống lối vào một tầng hầm, nhưng căn phòng này ở tầng ba cơ mà.

Lâm Đường bỗng nghĩ đến một khả năng: cánh cửa dưới gầm giường thông tới một nơi nào đó ở tầng hai.


Tim cậu đập điên cuồng, hy vọng đột nhiên xuất hiện khiến toàn thân cậu như bừng lên sức sống.

Có lẽ cậu có thể chui vào đường hầm kia để thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.
Lâm Đường kích động đứng thẳng dậy, vẻ mặt vui mừng không thể đè nén, trong mắt cậu lại có ánh sáng rồi.

Cậu để chân trần đi lòng vòng, thử đẩy cánh cửa ngầm ở dưới gầm giường, nhưng nó không hề nhúc nhích.
Hy vọng đang vụt sáng bỗng bị dắp tắt trong nháy mắt, Lâm Đường thử lại lần thứ hai, đến khi trán đổ mồ hôi, cậu vẫn không thể khiến tấm ván gỗ kia di chuyển dù là một chút.
Lâm Đường kiệt sức ngồi phịch xuống đất: “Không thể nào, không thể nào…” Cậu sốt ruột đến muốn khóc: “Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách…”
Lâm Đường tìm kiếm công cụ có thể giúp mình ở khắp phòng, cuối cùng chỉ tìm thấy một cái búa nghệ thuật nhỏ được chế tác tinh xảo như đồ trang trí.

Cậu cầm lấy nó, nằm sấp xuống để phá khóa.

Âm thanh kim loại va chạm vào nhau khiến thần kinh của Lâm Đường trở nên căng thẳng.

Không biết khi nào quỷ nam sẽ về, cậu nhất định phải…
Cảm ơn trời đất!
Lúc cái khóa nhỏ bung ra, Lâm Đường suýt nữa nhảy dựng lên vì hưng phấn.

Cậu nhét công cụ gây án xuống gầm giường, cậy nắp hầm lên.

Nhưng gầm giường rất thấp, cửa chỉ mở được một cái khe đủ để một cánh tay thò vào trong.
Lâm Đường dùng mu bàn tay lau mồ hôi vã ra trên trán, hy vọng mịt mờ tan biến kéo theo nỗi tuyệt vọng dâng cao.

Cuối cùng, cậu đành phải nhận sự thật mình không thể chạy thoát thông qua cánh cửa này.
Quỳ trên mặt đất thở lấy hơi trong chốc lát, cậu mới chậm rãi ngồi dậy.

Nhưng vừa ngẩng đầu, cậu đã bắt gặp ánh mắt của một con quỷ đang ngồi ở đầu giường.

Trong nháy mắt, đại não Lâm Đường trống rỗng, đồng tử lập tức co lại, tim cũng hẫng đi một nhịp.

Khi ý thức được tình hình trước mắt, cậu há hốc miệng không nói nên lời, tim đập như trống trận: Mình chết chắc rồi! Mình chết chắc rồi!
Quỷ nam hơi cúi đầu nhìn về phía Lâm Đường, nhìn có vẻ không hề tức giận, ngược lại còn bình tĩnh đến lạ lùng.

Trong cơn kinh hoàng tột độ, Lâm Đường nhào lên nắm chặt tay hắn, gào khóc: “Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, hu hu hu… Tôi…” Cậu thật sự không muốn chết, cậu muốn ra ngoài…
Quỷ nam nhìn Lâm Đường một lát, vươn tay sờ má cậu.

Nhưng hắn chỉ làm duy nhất một hành động này, giây tiếp theo đã lập tức tan biến vào hư không.
Lâm Đường ngây ngốc ngẩng đầu, trên mặt còn vương nước mắt.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng quỷ nam vang lên bên cạnh: “Sao vậy, cậu khóc à?” Quỷ nam hình như hơi tức giận.

Hắn đi đến bên giường, đặt mâm thức ăn trên tay xuống, ngồi lên giường, gạt đi nước mắt trên mặt người kia: “Khóc cái gì?”
Lâm Đường ngơ ngác nhìn hắn, như không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Quỷ nam cau mày nhìn cậu trong chốc lát, vươn tay ôm cậu vào lòng: “Vì không ăn được súp cá nên bị đói à?”
Lâm Đường không trả lời, cậu đã hoàn toàn mụ mị.

Chuyện gì thế? Vừa rồi người kia, hiện tại người này…
Sự im lặng của Lâm Đường bị quỷ nam coi như là cam chịu.


Hắn bưng bát, rưới một ít nước thịt lên cơm, xúc một thìa đưa đến bên miệng cậu.
Lâm Đường há miệng theo bản năng.

Cơm vào trong miệng khiến đại não cậu phục hồi sự tỉnh táo.

Cậu ngẩng đầu nhìn quỷ nam như không hề biết hành vi chạy trốn của mình lúc nãy, cảm giác quái dị không ngừng dâng lên.

Tuy nhiên, cậu cũng không ngu đến mức mở miệng hỏi thẳng hắn.
Lâm Đường im lặng ăn cơm.

Lưng cậu vẫn còn vã đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi trôi qua nhưng đầu óc vẫn choáng váng không thôi.

Cảm giác đói khát từ từ được xoa dịu, cậu cũng bắt đầu tỉnh táo hơn: Thật kỳ quái, sao quỷ nam lại không nhớ gì? Vừa rồi con quỷ bất chợt xuất hiện trên giường là sao?
Trái tim Lâm Đường đập thình thịch, cậu quyết định thử lại một lần nữa.