Rất nhanh sau đó, số nợ kia được Duẫn Tiêu Dương thanh toán nhanh gọn, đồng thời Gia Tuệ Mẫn cũng phải cho anh '' mượn trái tim '' của bản thân mình. Cô không nghĩ đến cái ngày cô và anh sẽ yêu nhau, nó qua xa vời. Xa đến mức bản thân không dám mơ đến, cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô không nghĩ cái tình yêu ấy sẽ có thật ở trên đời.
- Phó phòng Gia.
Quản lý trưởng phòng là ông Mạc Chi, ông rất khó chịu khi bổ nhiệm một nhân viên chưa thử việc mà lên làm phó phòng.
- Cô xem xét lại cái bản hợp đồng quảng cáo với công ty HM. Làm việc đi, đừng nghĩ có tổng giám đốc chống lưng rồi xem trời bằng vung.
- Vâng ạ.
Do là người mới, nên Gia Tuệ Mẫn hết sức nhường nhịn. Cô im lặng và bắt đầu làm việc của mình.
Bỗng điện thoại cô reo có tin nhắn, mím môi cô lấy ra xem.
'' Trưa nay anh không rãnh lên rước em được, tối nay đi ăn cùng anh nhé ''
'' Vâng ''
Các xưng hô anh cũng thay đổi rồi. Anh nói, hiện giờ nếu nói thân phận người yêu của anh thì chưa đúng, hãy dùng là người Duẫn Tiêu Dương yêu. Anh nói, khi chắc chắn anh sẽ cho cô cái tên gọi thật thích hợp. Làm gì cũng được, người yêu anh cũng được, người tình cũng được, người làm hay người ở gì cô cũng không quan tâm. Vì cô biết rằng đây chỉ là một mối quan hệ chóng vánh.
Thôi thì cô hãy thử yêu đương lần này, đằng nào cũng rời xa. Ở bên nhau cho bớt cô đơn một thời gian dài.
Anh nhắn tin địa chỉ cho cô đến một căn hộ ở tầng 20, anh nói bây giờ rất bất tiện nên anh và cô phải ít xuất hiện trước công chúng. Nếu không, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Mà cô cũng công nhận, nhà anh ở thành phố này nhiều thật. Anh nói chỗ nào cũng là anh, nếu em muốn.
Bấm thang máy tầng 20, cô thở hơi dài. Hôm nay cô mang một bộ đồ công sở rất bình thường. Ngày đầu tiên đi làm mà cô gặp rất nhiều rắc rối, họ nói cô chưa thử việc mà được làm ngay chức trưởng phòng. Họ nói cô dan díu với tổng giám đốc. Trời ạ, tổng giám đốc của họ là ai cô còn chưa gặp mặt. Nhưng cô chỉ nghe nói tổng giám đốc vì quá ham chơi nên bị ba đưa xuống đây quản lí khách sạn.
Cô gõ cửa, nhanh chóng cửa căn hộ mở ra, Duẫn Tiêu Dương hôm nay mang mộ bộ đồ ở nhà khá thoải mái. Quần thể thao nam màu nâu, cùng chiếc áo phông rộng rãi thoải mái. Thực sự, cô rất thích nhìn anh mang những bộ đồ này, nếu anh khoác lên mình những bộ vest lịch lãm, thì khi anh mang những bộ này thì lại có vẻ cá tính có chút lười nhác.
Cô vừa đi vào, có chút mùi khét bay khắp nhà.
- Nhà anh có mùi gì khó chịu vậy?
- Anh có nấu ăn, nhưng nó cháy đen rồi.
Hôm nay, lần đầu tiên Duẫn Tiêu Dương vào bếp, còn nấu cho một người phụ nữ. Nhưng rất tiếc nó đã thất bại. Gia Tuệ Mẫn bật cười, nói anh ngốc.
- Để em nấu cho.
Cô để ba lo xuống ghế, hôm nay Gia Tuệ Mẫn mang áo sơ mi trắng cùng chiếc quần capri cá tính, tóc lúc nào cũng vấn gọn gàng sau ghế.
Khi cô mang tạp dề vào nấu ăn, nhìn khuôn mặt kia chăm chú, anh không khỏi có chút động lòng. Nhẹ nhàng đi tới sau cô, choàng tay ôm lấy cô. Tuệ Mẫn còn chưa quen với có người tiếp xúc nên giật mình, anh đặt cằm lên vai cô, nhìn như một đứa con nít đòi ăn.
- Sao thế?
- Tay em xấu thật.
Nhìn bàn tay gầy gọc gân xanh của cô anh cảm thấy đau lòng. Cô mỉm cười.
- Do em làm nhiều hơn anh nên tay xấu hơn anh cũng phải thôi.
- Đừng làm quá nhiều nữa, nghỉ ngơi đi.
- Anh sẽ nuôi em sao?
- Anh còn nợ em nhiều điều chưa thực hiện mà.
- Nhưng sau này chúng ta rời xa nhau, ai sẽ nuôi em?
Cô không biết rằng câu nói này làm anh tức giận. Thấy anh im lặng, cô cũng không nói gì.
- Em từ nay đừng nhắc tới chúng ta rời xa nhau hay không nữa. Anh sẽ không để điều đó xảy ra.
Một câu nói liệu xoay chuyển được cuộc đời cô sao? Nếu cuộc đời này, anh nắm giữ định mệnh của cô, thì gia tộc của anh nắm giữ cả một đời gia đình cô.
- Được.
Cô mỉm cười, hạt gạo khoé miệng sâu sâu. Anh nhìn cô, lần đầu tiên anh gặp cô, cô cũng mỉm cười như thế. Anh che miệng cô lại, anh nói cô sau này đừng tuỳ tiện cười trước mặt người khác, không người khác sẽ mê cô mất. Cô cũng không ngờ tới, Duẫn Tiêu Dương một trong những người sáng giá cho bộ trưởng Kinh Tế hiện nay lại là một người cực kì có tính trẻ con đến như thế.
Ăn uống xong xuôi, cô lau dọn bàn và rửa chén, đi ra thì thấy anh đang ngồi đọc sách. Nhìn cuốn sách toàn chữ nước ngoài, cô đau đầu hết mức.
- Sách gì vậy?
- Chân lí về cuộc sống.
Con người anh rất thích đọc những quyển như thế, Duẫn Tiêu Dương là một người biết cố gắng không ngừng trau dồi bản thân mình, càng vì thế anh càng trở nên hoàn hảo.
- Em có hay đọc sách không?
- Không. Em ít khi và hầu như không đọc nó.
- Anh phải rèn em tính đọc sách.
- Không, em không đọc nó đâu.
Cô trốn chạy những đã bị anh kéo lại, cô ngồi lên người anh, vùi người trong thân hình to lớn của anh, mùi hương dịu nhà của anh làm cô có chút mê mẩn nhưng dễ chịu.
Anh nhìn chăm chăm cô, không chớp mắt. Gia Tuệ Mẫn sợ ánh mắt đấy, cô bất giác lấy tay che mặt.
- Sao vậy?
- Đừng nhìn em như thế.
Thì ra cô đang ngại sao? Anh cười lớn, làm cô thêm phần đỏ mặt.
- Anh nhìn kĩ em để anh nhớ lấy mặt em.
- Làm gì?
- Làm gì tuỳ anh. Ví dụ như khi em bỏ trốn, anh sẽ phác hoạ khuôn mặt em và treo với lệnh truy nã.
- Truy nã sao?
Cô đánh người anh, chu mỏ hờn dỗi.
- Khuya rồi, em nên về.
Nhìn đồng hồ đã 9h tối, cô phải về thôi.
- Để anh đưa em về.
- Không cần đâu, em qua đi cùng với Tạ Phí Ngôn ở sở cảnh sát, gần đây mà.
- Đã nói để anh đưa em về.
- Nhưng...
Tiếng điện thoại của anh cắt đứt lời nói, anh nghe điện với vẻ mặt không hề vui.
- Tuệ Nhi, em về một mình được chứ? Giờ anh có việc gấp rồi.
- Được chứ ạ, anh đi làm mình cần giải quyết đi.
- Để anh gọi xe cho em.
- Không cần đâu, em tự về. Tạm biệt anh.
Cô chạy vội đi, nhìn bóng lưng cô rời đi, anh quay vào phòng lấy thêm áo. Triệu Vân Du không biết đi xe kiểu gì mà bị quẹt xe, giờ đang cấp cứu trên thành phố. Hôm nay, anh phải lái xe nguyên đêm để tới bệnh viện.
Cô đi bộ qua sở cảnh sát chờ Tạ Phí Ngôn, trước mắt có rất nhiều dòng xe qua lại, chật chội dưới ánh đèn đường. Trên toà nhà cao ba mươi tầng có một cái màn hình rất to, trên màn hình đấy đang chiếu buổi lễ đính hôn của chủ tịch Duẫn, con trai Duẫn Tiêu Dương cùng với thiên kim Triệu Vân Du. Anh trao nhẫn cho cô, cười hạnh phúc. Tuệ Mẫn bỗng dưng cảm thấy mình có chút đau lòng, mối quan hệ này không tên nên cô với anh cũng không có tên gọi.
Một chiếc xe đen bóng loáng chạy qua cô, nguời đàn ông trong xe rất khớp với người đàn ông trên màn hình kia - Duẫn Tiêu Dương. Anh đang trong tâm trạng lo lắng tới Vân Du, còn ngoài kia có một người đang ghen tị với hạnh phúc kia.
- Này về thôi.
Tạ Phí Ngôn ôm cổ cô, cười nói. Cuộc sống sau này còn biết bao khó khăn, chính bản thân cô muốn bắt đầu với mối quen hê này thì cô phải chấp nhận nó. Cứ yêu đi, yêu đi kẻo hối tiếc. Nghe nói, mùa xuân năm sau anh kết hôn, còn một năm nữa, cũng chẳng đi tới đâu đâu.
- Suy nghĩ gì thế?
- Không có gì.
Thấy cô vừa đi vừa im lặng, anh nghi ngờ trêu ghẹo.
_______________________________________________
Anh ôm cô, trái tim cô bỗng dưng đau xót, nước mắt đã đứng ngay khoé mắt cô chờ trực đợi rớt xuống.
- Sao em rời xa anh. Em hứa không bao giờ rời xa anh rồi mà.
Cô cười đau khổ.
- Em và anh còn bên nhau được hay sao? Duẫn Tiêu Dương, em đã cãi lại duyên mệnh yêu anh nhưng ông trời nhất quyết không cho chúng ta ở bên nhau.
- Đừng đi, ở bên anh, anh sẽ bảo vệ em.
- Không, xin anh hãy buông tha cho em, tình yêu này đã được viết sẵn hồi kết.