Không Thể Ở Bên Nhau

Chương 4: Từ cái nhìn đầu tiên




Duẫn Tiêu Dương đi vậy mà được ba tháng, thời gian trôi nhanh hơn cô tưởng. Gia Tuệ Mẫn lại sống với cuộc sống cô đơn của mình, hai sáu tuổi nhưng cô chưa hề yêu ai, cô chỉ e ngại với chính bản thân mình, e ngại rằng mình không hợp với họ.

- Tạ Phí Ngôn hôm nay tớ hơi mệt.

- Tuệ Tuệ, cậu làm việc quên ngày như thế hỏi sao không bệnh hả? Hôm nay cậu ở nhà đi. Tớ xin phép cho.

- Hôm nay công ty không có ca của tớ, nhưng tớ phải đến cửa hàng.

- Tuệ Tuệ, cậu sốt rồi.

Tạ Phí Ngôn đưa tay sờ trán nóng hổi của cô khuyên cô nên quay về.

- Tới cửa hàng rồi. Tớ không sao.

- Tuệ Tuệ, có gì điện tớ. Được không?

- Ừ ừ.

- Cẩn thận.

Gia Tuệ Mẫn bước vào cửa hàng, mang chiếc tạp dề mà đầu óc quay như chong chóng, cô hoa mắt đến mức phải gục ngã.

Trán nóng đến mức như có thể luộc chín một trái trứng.

- Kính chào quý khách.

Có cúi đầu chào vị khách mới vào mà không biết rõ người khách đó là ai. Không nghe tiếng trả lời, cô tưởng vị khách đấy đã đi lựa đồ. Cô ngồi xuống hoa mắt mò thuốc giảm đau.

- Tuệ Mẫn.

Nghe tiếng gọi cô giật mình nhìn ra, ông chủ cô đang đứng ngoài xe gọi cô. Cô vội vàng chạy ra.

- Tuệ Mẫn, tôi bận đưa gia đình đi du lịch vài hôm, cô ở trông coi cửa hàng cẩn thận nhé.

- Vâng.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, cô quay vào trong, cô chóng mặt đến mức bực bội. Thấy vị khách đứng đó, cô lễ phép nhẹ giọng hỏi của một người nhân viên.

- Anh lựa xong rồi sao?

Vừa dứt lời cả thân thể đổ ào về phía trước, Tuệ Mẫn vùi người vào một người đàn ông mang vest đen có mùi hương rất quen thuộc. Cô nhìn lên, khuôn mặt người đàn ông mang theo suy nghĩ của cô bấy lâu nay, rồi cô chìm vào bóng tối.

Khi cô tỉnh dậy, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, trên người được thay bằng bộ đồ thoải mái.

'' Cạch ''

Tiếng mở cửa làm cô giật mình. Có một cô gái xinh đẹp bước vào, trên môi cô nở một nụ cười xinh xắn.

- Chào chị.

Gia Tuệ Mẫn không trả lời chỉ im lặng nhìn cô gái đang tiến về phía mình.

- Tôi là Triệu Vân Du.

Nhận thấy cô gái xinh đẹp này không phải là người xấu, Gia Tuệ Mẫn mới thả lỏng cơ thể.

- Tôi là Gia Tuệ Mẫn.

Cô bây giờ có môi khô cháy, khuôn mặt hốc hác đến mức đáng thương.

- Lát có người mang cháo lên cho chị, chị ăn xong rồi uống thuốc nghỉ ngơi nhé.

- Cho tôi hỏi, đây là đâu?

- Đây là biệt thự riêng của Duẫn thiếu gia.

- Duẫn thiếu gia?

- Chị bị ngất nên anh ấy đưa chị về nghỉ ngơi.

Trong đầu óc lộn xộn của mình, Gia Tuệ Mẫn cảm thấy tên Triệu Vân Du rất quen, như cô đã nghe ở đâu rồi.

- Chị Tuệ Mẫn, mặc dù em là vợ sắp cưới của anh ấy, nhưng chị anh bình thường nhé. Em với anh ấy chỉ quen nhau trên danh nghĩa.

Cô giật mình, tại sao cô gái này lại giải thích với mình những điều đó.

Triệu Vân Du cảm nhận được cô gái xinh đẹp này có gì đấy đặc biệt với Duẫn Tiêu Dương nên anh ta mới đưa về và nhờ cô chăm sóc. Cô không muốn vì cô mà hai người có một khoảng cách. Triệu Vân Du là cô gái thông minh, năm nay hai mươi hai tuổi là sinh viên trường Harvard, nhưng cô không kiêu ngạo, không lạnh lùng, cô là một cô gái có trái tim ấm áp, một cô gái thân thiện có nụ cười ngọt ngào.

- Tôi với ngài ấy không có gì hết. Cô đừng hiểu lầm.

- Chị Tuệ Mẫn, rồi chị sẽ hiểu.

Triệu Vân Du nắm tay cô, nở một nụ cười ngọt ngào.

Nói chuyện một hồi xong Triệu Vân Du rời phòng, cô được người ép việc uống thuốc trong khi cô đòi về. Quả nhiên uống thuốc hạ sốt nó rất buồn ngủ, đó là lý do tại sao cô không muốn uống nó ở đây.

Khi cô tỉnh dậy trời đã tối, cô thấy một bóng đàn ông đứng ngay gần giường, người đàn ông cao to nhưng cô không thấy rõ mặt.

- Em tỉnh rồi?

Giọng nói quen thuộc tiến gần cô. Cô nhận ra là giọng của Duẫn Tiêu Dương.

Khi người đàn ông đó trước hiện trước ánh sáng cô mới dám khẳng định lại lần nữa. Duẫn Tiêu Dương tướng mạo phi phàm, người đàn ông mang cả suy nghĩ của cô đi trong cả ba tháng nay.

- Cảm ơn ngài, tôi đã khỏe.

Gia Tuệ Mẫn vội đứng dậy khỏi giường, xoay người cầm túi và bộ đồ của cô được xếp gọn ngay đó rồ bỏ đi.

Cổ tay cô bỗng có một lực níu lại, cô nhìn lên anh.

- Ngài đang làm gì vậy?

- Em mới bị ngất.

- Hả?

- Trong người của tôi.

Gia Tuệ Mẫn không hiểu anh đang nói cái gì, đôi mắt tròn nhìn anh.

- Em nói đi là đi vậy sao?

- Chứ ngài muốn sao ạ?

- Giới hạn của tôi có chừng mực.

Có ai hiểu được lòng của anh đang phát điên, chẳng lẽ anh nói với cô rằng anh đã yêu cô từ cái nhìn lần đầu tiên, chẳng lẽ Vân Du nói không đúng ý cho cô hiểu.

- Xin ngài bỏ tay tôi ra đi ạ.

Cổ tay được buông thả, Gia Tuệ Mẫn lại tính xoay người bỏ đi thì tay anh ôm lấy eo cô, môi cô chợt nhận được một luồng khí ấm áp.

Duẫn Tiêu Dương dồn nén hết tình cảm hôn cô, trong hai tháng nay anh nhận ra anh đang nhớ cô.

Gia Tuệ Mẫn ngỡ ngàng, rồi cô nhận ra sự việc, vội vàng đẩy anh ra xoay người bỏ đi. Duẫn Tiêu Dương nhìn theo bóng người, anh không đuổi theo, chỉ im lặng nhìn cô bỏ đi.

Trái tim cô đập mạnh, mặt đỏ như trái gấc, hơi thở dồn dập cho đến khi rời khỏi căn biệt thự đó, cô mới dừng lại nhận biết ra sự thật.

Môi cô còn hương thơm của anh, tại sao anh lại hôn cô, cô và anh chỉ là người từng quen biết, tại sao anh lại như thế.

Gia Tuệ Mẫn bước đi nhưng không xác định phương hướng, cho đến khi Tạ Phí Ngôn gọi cô. Cậu ta đang lái chiếc xe hơi cũ của anh ta, ánh mắt vừa tức giận vừa lo lắng.

- Cậu bệnh sao không ở nhà?

- Sao?

Cô lên xe bắt đầu nghe cậu ta cằn nhằn.

- Cậu ngất xỉu mà ngất xỉu ngay người của Duẫn Tiêu Dương, may đi sau anh ta không có phóng viên đấy. Còn được anh ta đưa về nhà chăm sóc.

Giờ cô mới nhận ra, cái con người mà cô ngã vào là anh. Nhưng cô không biết rằng chính anh lái xe đến cửa hàng đấy, nhìn thấy cô ngã hết lần này đến lần khác đều không ngừng lo lắng. Khi anh bước vào thấy cô loạng choạng kiếm thuốc, rồi cô gục ngã ngay chính trong người anh, anh ôm lấy cô bước ra xe về biệt thự của mình.

Khi cô ngủ không biết bao nhiêu lần anh ngắm nhìn cô, nắm lấy bàn tay gầy gộc xấu xí của cô mà hôn cô. Anh nhận ra, thì ra anh yêu cô. Anh yêu Gia Tuệ Mẫn từ cái nhìn đầu tiên!