Hôm nay trời lại chuyển lạnh, tháng 9 rồi, trời cũng chuyển đông rồi. Mọi người bắt đầu than thở trong cái thời tiết lạnh giá này mà phải đi làm sớm để làm việc, Tuệ Mẫn ngồi trong phòng Trưởng phòng, hôm nay thời tiết khá lạnh, thêm một mùa đông sắp trôi qua. Tháng 5 năm sau, Tiêu Dương chính thức kết hôn. Cô cười nhạt, đừng nên quan tâm chuyện này nữa, cũng cả tuần nay cô không gặp anh, anh gọi điện cũng chỉ qua loa. Cô không đủ dũng khí đứng trước mặt anh nói chia tay, vì khi đứng trước anh, trái tim lại ngập tràn mùa yêu.
Làm việc cả ngày, rốt cuộc cũng đến giờ tan sở, mọi người trong phòng có một vài người làm xong liền về trước, thời tiết lạnh lẽo như thế này, uống một cốc cafe nóng, và xem một bộ phim có lẽ là quá tuyệt vời.
Cô cầm bảng báo cáo lên nộp phòng Giám đốc, và cũng tính tan sở luôn.
- Mọi người về sớm nhé. Mọi người vất vả rồi, bây giờ tôi đi lên phòng giám đốc nộp thành quả của chúng ta. Mong sẽ có tiền thưởng.
Cô vui vẻ chào hỏi mọi người.
- Vâng, trưởng phòng về ạ.
Cô vừa đi ra phòng chủ tịch, liền có điện thoại, cô đi ra cầu thang bộ ngay cửa thoát hiểm để nghe. Vừa tính quay vô liền thấy anh, Duẫn Tiêu Dương. Anh mang bộ vest đen, còn cà vạt giày da nghiêm chỉnh, có lẽ anh vừa làm việc xong.
Anh kêu Hầu Bảo xuống phòng để kiếm cô mọi người liền bảo cô vừa đi và lên phòng giám đốc.
- Giám đốc Sở.
- Ôi Tiêu Dương.
Sở Thế Huân đang làm việc thấy anh, liền vui vẻ chào đón.
- Hôm nay “Rồng đến nhà tôm” hân hạnh quá.
- Haha... Nghe nói cô ấy vừa lên đây.
- À, Tuệ Mẫn hả? Cô ấy vừa ra là cậu vào, cậu không thấy cô ấy vào thang máy sao?
- Sao?
Sở Thế Huân biết mối quan hệ của Tiêu Dương cùng cô gái kia, nên anh một phần nể tình, vì Tiêu Dương là bạn thân của anh, cũng là nơi nương dựa vô cùng tốt của anh sau này.
- Chắc cô ấy vừa vào thang máy là cậu ra đấy.
- Ừ, không sao.
Tiêu Dương nói chuyện cùng anh một lát, liền rời đi. Tuệ Mẫn đứng trước cửa công ty, mưa rồi, trời đã rét run như thế này còn mưa to, nhìn từ xa thấy anh vừa ra thang máy. Cô liền bỏ chạy, trong cơn mưa rào, cô che giỏ xách lên đầu, vội núp vào một cửa hàng 24h.
Trong lúc này, cô thực sự không thể đối diện với người đàn ông kia, cô quả thật yếu đuối bất lực đến mức không còn sức.
Ngồi trong cửa hàng 24h, ăn qua loa hộp mì tôm. Hôm nay thứ Sáu, có lẽ cha cô đi biển cùng với vài ông bạn rồi, sau khi nghỉ việc ở nhà máy, ông có đi đánh cá, nhưng chỉ giết thời gian và kiếm vài đồng đủ trả tiền nước, cô không cản vì thấy cha ở nhà lủi thủi một mình cũng tội.
Người ẩm ướt, từ trạm xe buýt, cô đi bộ vào một quãng khá xa, bình thường đi taxi sẽ không có bao nhiêu, nhưng hôm nay cô thẩn thờ như người bệnh vậy.
Thấy anh đứng trước nhà mình, áo vest ngoài đã cởi, thân mang một áo sơ mi trắng, vẻ ngoài tuấn tú, cô vội vàng né anh vào một con hẻm nhỏ gần đó. Là con hẻm nơi anh đã hôn cô. Bịt miệng, cô khóc nấc lên, người đàn ông kia chỉ cách cô 10m, cô nhớ anh, thật sự rất nhớ, cô sắp phát điên lên vì anh, nhưng cô đã hứa với mẹ anh, sẽ tìm cách rời xa anh nhanh nhất.
Tiêu Dương, em xin lỗi~
Cô ngồi bệt xuống, nước mắt cứ tuôn rơi nhưng không cho phép ra tiếng. Anh đã đứng chờ cô tận 2 tiếng, điện thoại thì thuê bao, anh không hiểu tại sao cô lại làm như thế? Hay đã có chuyện gì?
- Đã đến giờ ra sân bay rồi ạ, chuyến bay sẽ bắt đầu vào lúc 9h.
- Được rồi.
Anh để trước nhà cô một hộp đồ, nhìn đồng hồ rồi lên xe. Chiếc xe BMW quen thuộc chạy ngang qua cô, lúc đó anh đang bấm điện thoại, không để ý. Cô nhìn anh mà khóc nấc lên, khi anh đi cô mới có thể khóc to hơn.
Đi đến cửa nhà, thấy hộp đồ, cô mở ra là một bộ đồ công sở cùng chân và chiếc áo sơ mi được cắt may kỹ lưỡng, kèm theo một tờ giấy có nét chữ nghiêng chắc chắn của anh. “Tặng em, bộ đồ này dành riêng cho em, chúc em sẽ kiếm thật nhiều tiền. Tiêu Dương yêu Tuệ Mẫn.”
Mở cửa, ngồi bệt trên ghế sofa, cô mở nguồn điện thoại thì nhận được rất nhiều tin nhắn, và cuộc gọi nhỡ từ anh.
“Tuệ Mẫn, em đang ở đâu?”
“ Anh muốn gặp em.”
“ Em đang bận à? Điện thoại hết pin sao? Lát anh chờ ở nhà em đó.”
“ Tuệ Mẫn, anh nhớ em,anh muốn gặp em.”
“ Em đang làm gì vậy? Anh đang đứng trước nhà em.”
“ Anh có việc, phải đi. Xin lỗi vì không gặp được em, không chờ được em. Yêu em.”
Gia Tuệ Mẫn bật khóc, cô khóc thật to, ôm bộ đồ anh tặng cô khóc như một đứa trẻ nhớ người thân. Cứ thế mà khóc, khóc đến mức mà không nín được, cứ nấc lên từng tiếng. Cô yêu anh, nhưng tình yêu đó không lớn lao bằng tình thương mà cha mẹ dành cho anh, quan tâm lo lắng cho anh. Bên anh, cô chỉ sung sướng như một công chúa, được anh chiều chuộng. Còn đối với gia đình, họ luôn xem anh là một đứa con quan trọng nhất cuộc đời họ.
Đêm hôm đó, cô trằn trọc không ngủ được. Cô còn nhớ rất rõ, anh và cô lần đầu gặp nhau không mấy ấn tượng, cô xem anh như một người ở tầng lớp thượng lưu, nhưng anh cứ dịu dàng, ôn nhu đến bên cạnh cô, trái tim cô đơn của cô mong manh trước những cử chỉ của anh, tình yêu của cô và anh cứ dần lớn lên, rồi anh tỏ tình. Hai người gặp nhau, dần mến nhau và yêu nhau như những người bình thường. Tình yêu của một người con gái dành cho một người đàn ông mà cô cảm thấy thật ấm áp và an toàn. Chỉ mong được hạnh phúc và ở cạnh nhau.
Duẫn Tiêu Dương ít nói, anh trầm tính, lâu lâu sẽ bị dị ứng với phấn hoa cấp độ nhẹ. Tiêu Dương chiều chuộng cô, ôn nhu với cô, đối xử với cô rất tốt.
Ta rất yêu người, nhưng không thể đến bên người.
Cô bắt đầu muốn quên đi Tiêu Dương, anh điện thì cô nghe máy, anh nhắn tin thì cô trả lời, chứ không còn chủ động như trước. Tuệ Mẫn bắt đầu hẹn hò cùng Trương Phong, cùng anh đi ăn, đi xem phim, đi dạo đêm. Tuệ Mẫn nghĩ, Trương Phong đối xử với cô cũng như anh vậy, chắc chắn cô sẽ mau quên đi cái tình yêu kia.
- Anh biết em mới chia tay người yêu.
Trương Phong vừa lái xe đưa cô về, vừa nói.
Tuệ Mẫn quay sang nhìn anh. Cắt chặt môi.
- Anh biết.
- Vậy tại sao anh còn hẹn hò cùng em?
- Anh nghĩ em cô đơn nhất thời tìm đến anh, nhưng không sao. Anh sẽ chờ được. Anh chờ khi em quên được người trước.
- Anh không giận em chứ?
- Ai chả có tình trước, Tuệ Mẫn, chẳng phải anh luôn tin tưởng em sao?
Đến nhà cô, anh cầm tay cô. Hôn nhẹ lên trán và mắt cô, người ta nói, khi con trai hôn bạn lên trán điều anh ta muốn nói rằng anh rất thương em và sẽ che chở cho em, khi hôn lên mắt bạn, ý anh ta muốn nói rằng, đừng khóc, đừng buồn đã có anh ở bên.
3 tháng sau đó, Tuệ Mẫn chưa hề gặp Tiêu Dương. Lúc anh về nước thì cô bảo bận đi công tác, không gặp được.
3 ngày nữa là Tết Dương Lịch, mọi người quay cuồng trong công việc. Tới gần tối, anh điện cô.
- Alo. Em đi làm về chưa?
- Em mới về.
- 2 ngày nữa anh về, rồi em cùng anh đón năm mới nhé.
- Dạ?
- 3 tháng rồi anh chưa gặp em. Anh luôn nhìn em bằng tấm ảnh trong ví, nhìn em bằng tấm ảnh em chụp cùng anh ở Paris anh để trên bàn làm việc, à, hình của chúng ta rửa ra hết rồi, rất nhiều, rất đẹp, hôm đó anh mang về cho em cùng coi. Dạo này em có qua căn hộ của anh không? Chắc nó nhiều bụi lắm rồi đó.
- Em có hay qua đó dọn dẹp.
- Ừ, tối hôm đó anh cùng em nấu ăn nhé, cùng em đón tết Dương lịch nhé.
- Vâng, em sẽ chờ anh.
Ngày 31 tháng 12 Dương lịch sau đó, công ty cho về sớm để cùng ăn cơm với mọi người. Cô đi chợ, bảo ba con sẽ về trễ, cha bảo ông đã đón năm mới ngoài biển rồi, nên con gái cứ vui vẻ đi.
Đã 7h tối, anh vẫn không điện cho cô, chắc là anh đang trên đường tới, Tuệ Mẫn nấu ăn xong xuôi, ngồi ngay ghế uống một tách cà phê nóng và ngắm thành phố ban đêm, và cứ thế đồng hồ cứ quay, nhưng anh vẫn chưa đến.
- Con có việc phải đi.
Hôm nay, nhà anh và nhà Vân Du tụ họp cùng nhau ăn cơm tối, còn có cả vài người khác trong dòng họ, mở tiệc rất to.
Mẹ anh nháy mắt cho Duẫn Hoàng Tiêu Như, cô tráo ly rượu, rồi cứ năn nỉ anh ở lại uống vài ly rồi đi. Ngày mai năm mới, hôm nay phải hết mình chứ.
Tiêu Dương uống vài ly đã say bí tỉ, đi vài bước đã không còn đứng nổi, mẹ anh kêu người đưa anh về nhà trước. Tiêu Dương say đến mức không biết đây là đâu, đầu óc cứ quay vòng, anh cũng quên mất hôm nay có hẹn với ai.
10h đêm, cô vẫn ngồi đợi, trong nhà im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng kim giây chạy.
Trong căn nhà tĩnh mịch, có một người đang đợi. Đang đợi điều gì? Điều gì sẽ đến?
Đợi mãi nhưng không thấy, đợi mãi sao chẳng đến.
Về đi em, không còn gì để đợi.
Về đi em, người đó sẽ không tới.
Về đi em, đừng đợi nữa.
Sẽ chẳng còn ai tìm em.