Không Thể Ở Bên Nhau

Chương 20: Đừng chờ nhau nữa




Phẫu thuật rất lâu sau đó, trước khi vào phòng phẫu thuật tiêm thuốc gây mê, cô có nói nhỏ hãy điện cho Phí Ngôn. Tạ Phí Ngôn nghe tin báo được bệnh viện, liền đón xe chạy tới. Đây là bệnh viện ngoại ô, mất 2 tiếng để đi xe, trên xe anh bồn chồn ngồi không được.

Khi anh đến, Tuệ Mẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, anh biết cô sẽ không cho anh gọi cho Tiêu Dương, cũng không muốn ba mẹ mình lo lắng.

Sau những giờ phẫu thuật dài hơn nửa ngày, bác sĩ rốt cuộc cũng ra.

- Bác sĩ, bác sĩ cô ấy sao rồi?

- Anh là người nhà bệnh nhân? Tôi cần gặp người nhà để trao đổi, vào phòng khám đi.

Phí Ngôn đi theo bác sĩ, tay vả cả mồ hôi.

- Tôi là... là chồng của cô ấy.

- Bệnh nhân Gia Tuệ Mẫn khi nhập viện có biểu hiện xuất huyết dưới da, dập phổi bên trai và chấn thương xương bả vai. Sức khỏe yếu lại bị bỏ đói nhiều ngày, tình trạng của cô ấy bây giờ rất tệ. May mắn hơn phổi bên trái của cô ấy chỉ nhẹ, nên không sao. Anh đi làm thủ tục nhập viện, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

***

Triệu Vân Du vừa mở mắt dậy đã thấy rất nhiều người bên cạnh.

- Em tỉnh rồi.

Tiêu Dương đã ngồi cạnh cô suốt đêm qua.

- Vân Du, con tỉnh rồi.

- Con không sao, ba mẹ với bác đừng lo. Tiêu Dương, còn Tuệ Mẫn, cô ấy sao rồi?

- Cảnh sát báo cô ấy tử nạn rồi, nhưng trừ khi thấy xác chứ anh không tin cô ấy đã chết.

- Tiêu Dương, em xin lỗi. Hôm đó cô ấy vì đỡ đòn đánh cho em nên tình trạng của cô ấy rất xấu.

Tiêu Dương đã hai ngày qua không ăn không ngủ, khuôn mặt tiều tụy không còn sức sống. Anh ngất đi trên tay Vân Du.

- Bác sĩ, bác sĩ kêu bác sĩ mau.

***

Tạ Phí Ngôn dịu dàng vuốt tóc Tuệ Mẫn, cô ấy đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp dưới ống oxi to, cô ấy đang ngủ rất ngon lành. Những ngày qua, Tiêu Dương liên lạc với anh rất nhiều, nhưng anh không hề muốn nghe máy, anh không biết sẽ nói gì với anh. Ngày hôm nay, khi Tuệ Mẫn thành ra như thế này, cũng là do Tiêu Dương. Anh biết, cô ấy yêu anh nhiều như vậy, nhưng danh tiếng thì không, không được ai ủng hộ và chấp nhận, người khổ cuối cùng vẫn là Tuệ Mẫn.

Rốt cuộc, anh cũng phải báo cho cha cô ấy, vì thể trạng của cô ấy ngày một xấu đi. Khi ông Gia Duy Đông chạy vào, ông đã đứng sững lại và kìm nén nước mắt khi nhìn đứa con gái, cánh tay ông cũng chỉ còn một bên, Phí Ngôn phải kìm nén cảm xúc của mình.

2 tuần sau đó, rốt cuộc Tuệ Mẫn cũng tỉnh lại, cô không nói được, nhưng còn nhận biết những người xung quanh.

Duẫn Tiêu Dương vài ngày sau đó sức khỏe tệ đi, phải truyền nước liên tục. Anh từ khi sinh ra đã không được khỏe mạnh, sức khỏe rất yếu, anh bị cơn hen phế quản từ nhỏ, rất hay bị khó thở, nhớ hồi bé khi tụi nhỏ ở ngoài chạy nhảy vui đùa, anh đứng lặng lẽ bên cửa sổ mà nhìn ra. Vì bác sĩ dặn anh không được làm gì quá sức, sẽ bị ngạt hơi.

Nuôi con trai tận 30 năm rồi, chật vật lắm mới chăm nỗi, nhiều lần anh đã chết lên chết xuống, nhưng vì mệnh lớn nên còn sống được, nên ông bà rất thương đứa con trai duy nhất trong nhà, chỉ mong muốn rằng nó sẽ sống sung túc, ổn thỏa cả đời.

Tạ Phí Ngôn nghe ở Hầu Bảo anh nằm viện, liền ghé thăm. Trong phòng bệnh, người đàn ông cao to Tiêu Dương đã trở thành một bệnh nhân yếu đuối vì cơn bệnh tái phát.

- Anh ấy hằng ngày đều lo lắng cho cô Tuệ Mẫn, anh ấy hằng ngày đều cầm chặt chiếc bông tai của cô Tuệ Mẫn khi tìm được ở hiện trường. Anh ấy sức khỏe ngày càng suy yếu, tiều tụy. Tôi nghe bác gái nói, đám cưới sẽ định sớm hơn một chút, nhưng tôi không dám nói cho anh ấy biết.

Phí Ngôn đẩy cửa đi vào, anh nằm quay lưng lại phía cửa. Thân hình co lại.

- Anh Duẫn.

- Anh Tạ, hiện giờ tôi muốn được yên tĩnh.

- Tôi đến đây là vì Tuệ Mẫn.

Hai chữ “Tuệ Mẫn” nghe sao thật đau xót, anh giật mình quay người lại.

- Sao?

- Tuệ Mẫn, cô ấy vẫn còn sống, nhưng sức khỏe giờ rất yếu.

- Anh nói sao? Tuệ Mẫn cô ấy còn sống?

Như một tin ngang đánh vào tai, Tiêu Dương vui mừng mà không thể tin được.

- Đi, tôi cùng anh đi. Hầu Bảo, chuẩn bị xe.

Anh bức cả dây truyền nước biển, lập tức đi thay đồ.

- Cô ấy bị gì?

Trên đường đến bệnh viện, anh không ngừng hỏi.

- Cô ấy bị xuất huyết dưới da, dập phổi trái nhẹ và chấn thương xương vai. Cô ấy mới tỉnh hôm qua, mà chưa được lâu.

Tiêu Dương làn da trắng bệch, bản thân đã không được khỏe vậy mà còn lo cho người khác tưởng chừng như lo sinh mệnh của mình vậy, trong căn phòng chật hẹp, Tuệ Mẫn nằm ngủ im lặng, máy oxi đã che gần hết khuôn mặt, nhưng anh nhìn thấy rất rõ, khuôn mặt bấy đó.

- Tuệ Mẫn.

Anh run môi gọi tên cô, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Ai cũng vậy, ai cũng có thể khóc khi nhìn người yêu vì mình mà như thế, Tiêu Dương cũng không phải ngoại lệ, huống chi Tuệ Mẫn là người anh yêu nhất, là người con gái anh muốn cả đời này che chở hạnh phúc, cùng nhau sống đến tóc bạc, răng không còn.

Cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy anh, mắt rưng rưng như nói điều gì đó, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên như muốn chạm vào mặt anh, đây thực không phải là mơ chứ?

- Tuệ Mẫn, em không sao là được rồi. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em. Vì anh, mà em liên lụy nhiều rồi.

Giọt nước mắt nóng hỏi rơi trên mu bàn tay cô, cô cũng không kìm được, lệ tràn đầy khóe mắt. Tay chạm vào mặt anh, vân vê như thầm nhủ rằng đây không phải là mơ.

Vẫn là hình bóng ấy, trong chiếc áo sơ mi quen thuộc, vẫn là giọng nói ấy, kèm ánh mắt dịu dàng. Có lẽ cả đời anh, muốn quên cũng không thể quên.

***

Anh rất hay lên đây chăm sóc cho cô, trả hết tiền viện phí cho cô và chuyển cô đến căn phòng tốt nhất. Chỉ một lòng yêu thương cô như vậy, có lẽ người khác thầm ước mà không được.

Rốt cuộc cũng cô cũng được tháo ống oxi, có thể từng ngày từng ngày khá lên, nhìn cô khỏe lên từng ngày, anh cũng mỉm cười vì vui vẻ.

Nhưng anh cũng phải về thành phố, xưa giờ anh rất ít để ba mẹ buồn, anh đã đi 2 tuần liền, anh phải trở về rồi.

- Em ở đây, rồi anh sẽ lên lại, sẽ nhanh thôi. Anh sẽ chăm sóc cho em, đến ngày em ra viện, anh cũng sẽ là người đưa em ra viện. Anh sẽ vì em mà làm tất cả mọi việc có thể.

Ngày cô ra viện, là ngày anh tiều tụy đến mức nhập viện cấp cứu, hình ảnh Gia Tuệ Mẫn đứng chờ anh, đứng ngóng ra cửa sổ, chờ anh đến.

Mặt trời lên, mặt trời đã lên đỉnh đầu, mặt trời đã gần xuống sao anh mãi không tới?

Cha và Phí Ngôn giúp cô thu xếp đồ, nhưng cô vẫn muốn đợi, đợi anh đến.

Đợi mãi, nhưng không thấy, đợi mãi sao chẳng đến.

Về đi em, không còn gì để đợi.

Về đi em, gió đã thổi rồi.

Về đi em, người đó sẽ không tới.

Chắp tay thầm niệm 2 từ bình an.

Đời này, kiếp này duyên nợ cắt ngang từ đây.

***

Được chuyển về nhà, tâm tình thoải mái hơn hẵn. Gia Tuệ Mẫn đang từng ngày khỏe mạnh, thân hình cô ốm yếu nhìn rất đau lòng.

Duẫn Tiêu Dương cố gắng khỏe lại, anh muốn gặp Tuệ Mẫn, hôm đó anh đã hứa sẽ đưa cô ra viện nhưng không thể. Đến nhà cô, thấy cô điềm tỉnh ngồi thêu đồ.

- Tuệ Mẫn.

Tuệ Mẫn mang một chiếc váy trắng dài rộng tới chân, thân hình mỏng manh, ngước lên nhìn anh.

- Anh xin lỗi, hôm đó anh không đến được.

Anh ôm cô, dùng tất cả yêu thương này để ôm cô.

- Không sao.

- Em đang làm gì vậ

- Sắp tới mua đông, nên đan len cho anh. Cũng không có việc gì làm.

Cha cô đang nấu ăn, nhìn con gái hạnh phúc ông cũng vui lòng, ông cũng đã nghe Phí Ngôn nói, chính là chàng trai này giúp đỡ ông khi ông bị tai nạn nghề nghiệp, là người giúp con gái ông có cuộc sống ổn định nhất.

Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt, chỉ sợ con gái ông không đủ điều kiện để tới với nhau.

- Bác.

- Cậu mới tới.

- Con có mang đến rất nhiều đồ, để con phụ Bác.

- Con ra chơi với Tuệ Mẫn đi, ta làm được rồi.

Tuy chỉ có một tay, nhưng ông rất cố gắng, ngày xưa ông từng đi nấu ăn cho nhà hàng cưới, nên tay nghề rất cao, dù chỉ có một tay nhưng ông không thể phai mờ đi tài năng của mình.

Ông nấu rất nhiều đồ ăn, Tiêu Dương giúp ông dọn bát.

- Tuệ Mẫn, con rãnh thì qua kêu Phí Ngôn qua đây ăn chung đi.

- Vâng.

Thân hình nhỏ bé xỏ đôi dép kẹp, lặng lẽ đi.

- Ta biết mối quan hệ của 2 đứa.

Ông vừa xới cơm vừa nói.

- Vâng, hôm nay con cũng tính nói rõ cho Bác.

- Có lẽ, nhà ta đa mang ơn rất nhiều của cậu rồi. Ta chỉ mong, đứa con gái duy nhất của ta có thể sống hạnh phúc.

- Bác, con sẽ chăm sóc cho Tuệ Mẫn.

- Sao cũng được, nhưng đừng làm con bé xảy ra chuyện nữa. Ta tin con, vì con là người Tuệ Mẫn chọn.

- Uầy mùi đồ ăn thơm thế.

Từ cửa đã nghe giọng của Phí Ngôn.

- Vào đây ăn chung đi.

- Tất nhiên rồi ạ.

Cả nhà cùng ăn cơm vui vẻ, ăn xong ông nói có hẹn đi biển cùng với mấy ông hàng xóm, còn Phí Ngôn đã về trước để đi trực.

Trời đã trưa, cô cùng anh nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng của cô, chiếc giường tuy nhỏ nhưng cũng đủ vừa hai người. Anh ôm cô, khẽ vuốt mái tóc mượt, hai người coi lại album ảnh của cô hồi nhỏ. Từ hồi bé, cô đã rất có khí chất đáng yêu, cùng nhau trò chuyện rồi cô ngủ trong vòng tay của anh.

Thấy cô ngủ, anh mỉm cười, rồi hai người cùng nhau ngủ tới chiều. Mặt trời sắp lặn, anh cùng cô đi dạo biển. Mùi hương biển cả quen thuộc cùng cô lớn lên.

Dưới ánh hoàng hôn, có một người đàn ông ôm người con gái anh ta yêu nhất vào lòng, rồi đặt lên môi cô gái một nụ hôn nồng đượm hẹn thề rằng đời này sẽ không bao giờ quên.

“ Cô ấy nhẹ nhàng bước đến bên đời tôi

Cô ấy chầm chậm mang đi sự tĩnh lặng

...

Tình yêu của chúng ta đâu có gì sai trái

Chỉ là câu chuyện đẹp đẽ ấy sao quá giày vò

Hồi ức cháy rụi thành tro

Mà vẫn chẳng chờ nổi đoạn kết..”

- Cô ấy nói (Trương Bích Thần).

Đây là bài hát Lâm Tuấn Kiệt (JJ Lin) sáng tác tặng cho cô gái ngày nào cũng đến mua đồ ở cửa hàng tiện lợi 24/7 với hy vọng nỗi đau của cô ấy sẽ dần nguôi ngoai. “Cô ấy nói” là lời tâm sự của chàng trai về câu chuyện tình buồn của mình. Họ yêu nhau chân thành, nhưng cuối cùng vẫn không thể đến với nhau.