Không Thể Nói

Chương 70: 70: Lần Đầu Tiên





Khi Thẩm Sơ Phong nhận lấy nụ hôn kia một cách vội vã cuồng nhiệt, hắn cũng không bất ngờ.

Hắn biết Tiêu Hạ An là người mềm lòng, hắn biết cậu có rung cảm với hắn từ lâu.
Hắn biết Tiêu Hạ An sẽ không từ chối hắn.

Cho nên hắn mới nhắm mắt làm liều và trực giác của hắn lần này đã đúng.
Tiêu Hạ An hoàn toàn buông xuôi theo những cảm xúc của trái tim.

Đầu óc đặc quánh như keo dính, hoàn toàn không có suy nghĩ nào nữa.

Tất cả những gì hiện hữu trong đầu cậu lúc bấy giờ, chỉ có tình yêu và tình d,ục mà thôi.
Tiêu Hạ An chưa làm chủ nụ hôn được bao lâu thì Thẩm Sơ Phong đã đảo khách thành chủ, hắn quấn quýt môi lưỡi, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mình mong chờ đã lâu.
Tiêu Hạ An có chút vụng về.

Nụ hôn trong tư tưởng của cậu chỉ có cái chạm nhẹ vào môi, quá lắm thì dùng lưỡi liếm môi nhau một chút, nhưng Thẩm Sơ Phong còn mong nhiều hơn thế.

Cho nên, hắn nhanh chóng dùng lưỡi cạu khớp miệng kia ra, trêu đùa đầu lưỡi rụt rè của đối phương.

Quả nhiên, Tiêu Hạ An trốn tránh.
Nhưng chỉ một lúc sau, cơn lửa tình thiêu đốt đã tiếp theo động lực cho cậu.

Cậu bắt đầu không chút e dè ngần ngại mà quấn quýt cùng với đầu lưỡi bên kia.

Rất nhanh, hơi thở đã trở nên dồn dập, căn phòng vang lên tiếng mlút mát làm người ta đỏ mặt.

Âm thanh môi lưỡi giao triền vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ, tựa như thứ thuốc phiện gây nghiện bật nhất làm con người ta mê đắm quên lối về.
Tiêu Hạ An nhắm tịt đôi mắt của mình lại.

Không phải cậu sợ mà là cậu ngại.

Đây là lần đầu tiên của cậu.


Tất nhiên cậu biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cậu vẫn rất ngại ngùng.

Bởi vì mất đi thị giác cho nên Tiêu Hạ An có thể cảm nhận rõ ràng những gì đang xảy ra với cơ thể của mình.

Một ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt chạy dọc từ các ngón chân cho đến tận đầu óc, tập trung mạnh mẽ vào phần thân dưới làm cơ thể của cậu nóng ran như một cái lò lửa.
Có một bàn tay nào đó cũng nóng bỏng không kém đang mò mẫm trên cơ thể của cậu.

Những chỗ bàn tay ấy đi qua đều để lại dấu vết, để lại cơn đê mê không thể tả bằng lời.

Làn da của Tiêu Hạ An không hề trắng nhưng lực tay của Thẩm Sơ Phong vẫn đủ mạnh để làm nổi bật những dấu vết ái tình ở trên đó.
“Ah… ưm… xin… xin…”
Tiêu Hạ An không thể nói hết câu.

Mà chính cậu cũng đang không biết bản thân mình xin điều gì.

Xin dừng lại hay tiếp tục.
Lời nói đều là giả dối, chỉ có phản ứng thân thể mới là thành thật nhất.

Cả thân người Tiêu Hạ An nóng ran như lửa đốt.

Cậu theo bản năng rướn người lên như hình một cây cung, để bộ phận nhạy cảm của mình cọ xát với người kia.
Quả thực rất ngại ngùng, nhưng cũng tràn đầy thích ý.

Hoá ra, tình dụ.c có thể mang lại những trải nghiệm khác lạ đầy mê mẩn như thế.
Thẩm Sơ Phong biết bản thân điên rồi.

Khi người kia cố tình đụng chạm phần thân d.ới với hắn, khi bàn chân cậu vì không chịu nổi thứ kho.ái cảm xa lạ mà bấu chặt vào ga trải giường, cố gắng cọ xát hai chân vào với nhau, khi miệng cậu ngâm nga mấy tiếng rên đứt quãng không rõ nghĩa, Thẩm Sơ Phong biết sợi dây lý trí cuối cùng của mình không giữ được nữa rồi.
Hắn lúc này như một con hổ dữ nhìn miếng mồi ngon của mình đang nằm đó.

Bữa ăn của hắn sẵn sàng rồi.
Thẩm Sơ Phong điên cuồng gặm cắ,n vào phần cổ và ngực của Tiêu Hạ An.

Hắn thích xương quai xanh của cậu một cách kì lạ.

Hàm răng sắc nhọn liên tục cắn phá lên đó.

Thật tuyệt khi có người trong tay.

Thật tuyệt khi được làm tì.nh với người mình yêu.
Cho đến khi cả người cảm giác mát lạnh, Tiêu Hạ An mới bừng tỉnh từ cơn đê mê kh.oái cảm.

Cậu mở mắt ra liền thấy bờ ngực cường tráng của ai đó.

Quần áo của cả hai không biết tự lúc nào đã nằm rải rác xung quanh.

“Sơ Phong…?”
“Tiêu Hạ An, em biết không.

Mỗi lần em rên tên anh đều khiến anh có cảm giác hơn bất cứ thứ thuốc kích d.ụ,c nào khác.

Em quá quyến rũ rồi.”
“Ưm….

Aaa… chậm …”
Tiêu Hạ An rên đến vỡ vụn khi người kia nâng đùi cậu lên đặt vào phần đùi trong cậu một nụ hôn ngọt ngào như mật.

Hơi thở nóng như lửa đốt phả vào da thịt non mềm càng làm kh.oái cảm tăng gấp đôi.


Nghe giọng rên đến kiều mị của mình, cậu vội vã ngậm chặt miệng.

Quá xấu hổ rồi.
“Ha…”
Vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Sơ Phong, hắn không có thời gian cho cậu ngại ngùng.

Một ngón tay thấm đầy gel bôi trơn đã lặng lẽ đi đến nơi cần đến.
Cảm giác xa lạ, đau đớn, khó chịu lập tức ùa đến.

Tiêu Hạ An cong lưng lên, muốn tránh xa đầu ngón tay đang khuấy đảo bên trong mình.

Ngón chân cậu đã co quắp hết mức bám vào ga trải giường.

Miệng liên tục rê.n rỉ không thể kìm nén, hai mắt ngập đầy nước.
“Sơ Phong… đừng..

từ từ thôi….

Ưhhh…”
Tiếng rên vỡ vụn cùng với thân thể uốn éo không ngừng kia, chứng tỏ người phía dưới đã quen được với ngón tay thứ ba.
Thẩm Sơ Phong đầu đầy mồ hôi làm dạo đầu cho người mình yêu.

Dù anh đã ở phòng tắm chuẩn bị trước đó nhưng vẫn chưa đủ, vẫn vĩnh viễn chưa đủ.

Cho đến khi người kia quen dần với ba ngón tay trong thân thể, cơ thể liên tục luận động muốn nhiều hơn, ánh mắt cầu xin như có như không nhìn anh thì anh mới cười gian manh.

Giây phút mà anh mong chờ nhất đã đến.
Thẩm Sơ Phong đã cứng từ lâu.

Tiêu Hạ An chớp mắt nhìn thứ sắp đi vào thân thể mình, cậu muốn bỏ chạy quá.

Thứ đó đang đụng chạm vào đùi cậu, nhẹ nhàng cọ xát, nóng đến kinh người, mà độ to và dài của nó cũng quá sức chịu đựng.

“Đừng… đừng…”
Chân của Tiêu Hạ An muốn bỏ chạy, nhưng có lẽ cậu đã quên mất lúc nãy chính cậu là người khơi lửa.
Thẩm Sơ Phong chồm lên, một tay giữ chặt Tiêu Hạ An đang ngọ nguậy trốn tránh, một tay nắm giữ “sinh mệnh” của mình đặt nơi nó cần đến.
“Đau lắm..Sơ Phong à..”
Hết cách Tiêu Hạ An đành mè nheo.

Nhưng Thẩm Sơ Phong chỉ nở nụ cười hiền, sau đó hôn lên đôi môi của cậu ngăn chặn những lời từ chối.
Cùng lúc đó, hắn cũng từ từ tiến vào.

“Ưm… ưm…”
Tiếng rên đau đớn bị nuốt vào cổ họng cùng những cái hôn nóng cháy.

Ba ngón tay quả là chưa đủ.

Tiêu Hạ An có thể cảm thấy bản thân như sắp bị xé rách vậy.
**** ***** **** tiếp xúc với cây gậy nóng hôi hổi càng đem lại cảm giác quái lạ.

Vừa đau vừa trướng vừa kho.ái cảm.
Quá xa lạ, quá đau đớn nhưng cũng có chút sung sướng.
Cho đến khi đã vào hết, Thẩm Sơ Phong mời rời khỏi đôi môi của người mình đang hành hai.

Quả nhiên, Tiêu Hạ An xấu hổ đến muốn độn thổ.

Cậu ngoảnh mặt đi, áp má bên phải xuống nệm.

Cả gương mặt ướt nhẹp nước mắt vì dsau đớn, miệng vẫn cố gắng mở lấy không khí sau nụ hôn dài vừa rồi.
“Hức… hức…”
Khóc lóc hệt như bị bắt nạt dữ lắm.

Thẩm Sơ Phong thừa nhận, hắn ta hưng phấn cực độ khi thấy những giọt nước mắt đó.
Nhìn từ góc độ này, cả người Tiêu Hạ An ửng đỏ như con tôm luộc.

Cơ thể chi chít vết hôm vết cắn.

Hai chân dang rộng đón nhận lấy hắn.

Chưa bao giờ Thẩm Sơ Phong có được cảm giác sung sướng thoả mãn đến như vậy.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên của hắn và Tiêu Hạ An.
Thật tốt đẹp biết bao.