Không Thể Nói

Chương 63: 63: Ngủ Quên





Thẩm Hàn Văn và Thẩm Vi Yến bị bịt mắt, ngồi trong xe ô tô mà cả hai ngỡ như đang đi trên con đường đầy tuyết vậy.

Dẫu không biết đích đến là chỗ nào, nhưng Thẩm Hàn Văn liên tục cầu trời khấn phật cho quãng đường xa một chút.

Hắn còn muốn sống, hắn muốn tận hưởng sự giàu sang phú quý này thêm nữa.

Hắn không muốn chết.
Bất quá ông trời không nghe tiếng cầu khẩn của hắn.

Chả mấy chốc, xe đã từ từ dừng lại.

Thẩm Vi Yến vểnh tai lắng nghe nhưng hoàn toàn không nghe thấy chút âm thành nào ngoài tiếng sột soạt của bước chân dẫm lên lá khô.

“Các người đưa tao đi đâu.

Anh Sơ Phong, anh tha cho em đi mà.

Em sẽ nói ba mẹ sang tên cổ phần Thẩm gia cho anh, xin anh hãy tha cho em đi mà.”
Thẩm Sơ Phong nhoẻn miệng cười.

Trong tay chú ba của hắn quả thực có cổ phần của Thẩm gia, cũng khá là nhiều.

Bất quá, như thế thì có nghĩa lý gì với hắn đâu nhỉ? Hắn có thể lấy lại số cổ phần đó bất cứ lúc nào hắn muốn, chứ không phải đổi mạng của Hạ An.
Thẩm Hàn Văn và Thẩm Vi Yến cố gắng bám lấy cọng rơm cuối cùng nhưng không thành.

Bọn họ bị vệ sĩ lôi xuống một chỗ nào đó vừa lạnh vừa ẩm ướt, không có thị giác càng khiến cơ thể lạnh cả sống lưng.
Giây phút được mở bịt mắt ra, Thẩm Hàn Văn đã sợ tới mức hai chân run rẩy, tiểu tiện trong quần một cách không tự chủ.

Hắn ta lắp ba lắp bắp chỉ vào đống đồ đáng sợ treo trên tường.
Trên tường treo rất nhiều dụng cụ tra tấn, từ đồ cổ xưa đến hiện đại đều có đủ.


Không gian xung quanh ẩm thấp cũ kĩ, chỉ có chút ánh sáng le lói chiếu từ khung cửa sổ càng khiến người ta phải phát khiếp lên.

Thẩm Sơ Phong lẳng lặng ngồi trên bục cao nhìn xuống.

Thật ra nơi này khá giống Hình phòng của Thẩm gia nên mới khiến hai người kia chết khiếp như vậy.
Từ sau khi lên nắm quyền, Thẩm Sơ Phong đac cho phá cái Hình phòng đó đi bất chấp sự phản đối của Thẩm lão gia tử.

Ông luôn sống trong sự cổ hủ rằng có nơi đó mới răn dạy được hạ nhân, nhưng Thẩm Sơ Phong lại không muốn nó tồn tại.

Nó là một vết thương sâu trong lòng anh và Tiêu Hạ An.
“Thẩm Sơ Phong, giết người là phạm pháp.

Mày… mày…”
Thẩm Hàn Văn không còn cầu xin nữa mà chuyển qua đe doạ mắng chửi.

Nhưng cũng không có tác dụng gì mấy vì giọng điệu của hắn quá đỗi run rẩy, giống như tiếng kêu của mấy loại động vật nhỏ bé suýt bị đem đi mổ vậy.
Thẩm Sơ Phong nét mặt cực kì âm u, càng giống như cái tên La Sát mà người ta đồn đại về hắn.
“Ngày xưa, Hạ An đã từng phải vào đây vì các người.

Những vết sẹo vẫn còn trên người em ấy.

Các người cũng nếm thử một chút đi.”
“Không… không muốn…”
Thẩm Vi Yến lúc này cũng đã biết sợ mà rơi nước mắt lã chã, cô ta liên tục dập đầu cầu xin.

Cô nghĩ cùng lắm Thẩm Sơ Phong sẽ vứt bỏ thân phận tiểu thư của mình đi thôi, ai ngờ hắn ta lại chơi trò thể xác này.
Thẩm Vi Yến, Thẩm Hàn Văn đều là công tử tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu bất cứ tổn thương nào.

Thẩm Hàn Văn chỉ bị bắn bởi Thẩm Sơ Phong một lần duy nhất mà đến bây giờ vẫn còn ám ảnh thì biết bọn họ sợ nỗi đau đến mức nào.
Thẩm Sơ Phong hiểu rõ điều đó, cho nên mới đưa ra hình phạt này.

Hắn biết cách giày vò người khác, cũng biết cách khiến kẻ thù chìm trong đau đớn nhất.
Nhưng Thẩm Sơ Phong cũng không có ý định làm quá mạnh tay.

Hắn chỉ gây ra một ít tổn thương nho nhỏ mà thôi.

Sau đó, chuyên gia tâm lý sẽ lo lắng phần còn lại.

Dù sao, nếu tâm lý yếu thì có thể nhận được đau đớn gấp trăm lần thể xác.
Hắn cũng không muốn bản thân nhúng chàm quá nhiều.

Hạ An vẫn còn đang chờ hắn ở nhà, hắn không thể để bàn tay này vấy bẩn mà chạm vào em ấy.

Hạ An của hắn tốt đẹp thiện lương đến thế.

Em ấy xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất thế gian.
...***...!
Căn biệt thự nhỏ, hương hoa vẫn toả ra thoang thoảng làm dịu mát lòng người.

Khi chiếc ô tô đen chậm rãi dừng lại, Thẩm Sơ Phong nhẹ nhàng hít sâu một hơi hương thơm, sau đó chà chà bàn tay lên túi quần rồi mới bước vào nhà.
Trong nhà lúc này thật yên ắng, dường như tất cả người hầu đều đi nhẹ nói khẽ, khi nhìn thấy hắn cũng chỉ lẳng lặng cúi chào, sau đó giơ tay chỉ về hướng ban công.

Ngụ ý là Hạ An đang nằm ngủ ở đó.

Từ khi căn biệt thự này được cải tổ, Tiêu Hạ An rất thích nằm trên chiếc ghế sô pha đặt trên ban công có tầm nhìn qua vườn hoa.

Cậu có thói quen nằm đọc sách trên đó, sau đó sẽ thơ thẩn ngủ luôn lúc nào không hay.

Người hầu trong nhà cũng dần quen với điều đó.

Họ đều im lặng mỗi khi cậu ngủ.

Bởi ai cũng biết, nếu lỡ đánh thức người kia thì chủ nhân của căn nhà này sẽ giận dữ cỡ nào.
Thẩm Sơ Phong thả nhẹ bước chân.

Quả nhiên, người kia đang ngủ rất ngon.

Nét mặt cậu bình thản, người đắp chiếc chăn mỏng, cuốn sách đọc dở được đặt trên ngực.
Thẩm Sơ Phong cười nhẹ.

Tiêu Hạ An vẫn như ngày nào.

Cậu vẫn là kiểu người có thù với sách vở ấy.

Nhớ lại ngày xưa, mỗi lần đọc một cuốn sách dày cộp nào đó, cậu sẽ ngủ ngay khi chưa đọc xong hai mươi trang đầu.
Thói xấu ấy bao năm vẫn không thay đổi.

Thẩm Sơ Phong thấy thật là an tâm.

Mười năm rồi mà em ấy vẫn ở đây nguyên vẹn như thế.

Thẩm Sơ Phong tự nhận mình là người cực kì thiếu kiên nhẫn, nhưng không hiểu sao hắn có thể dành hàng giờ đồng hồ chỉ để ngắm người con trai đang ngủ say kia.

Vẻ mặt của Tiêu Hạ An cực kì yên tĩnh, hàng mi dày rợp bóng xinh đẹp, hơi thở đều đặn.

Thẩm Sơ Phong chống tay lên chiếc bàn, dùng thân mình che chắn ánh nắng cho người đang ngủ có một giấc ngon lành.

Thời gian cứ thế an tĩnh trôi.

Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, thế nhưng, lại không có chút lãng phí nào ở đây cả.

Đây mới chính là những giây phút quý giá nhất trong cuộc đời của Thẩm Sơ Phong.
Tiếng gió xào xạc bên tai.


Tiêu Hạ An cuối cùng cũng có động thái tĩnh lại.

Hàng mi cậu khẽ run, sau khi ánh mắt lờ đờ nhìn rõ người ngồi kia mỉm cười thì cậu vội vàng bật dậy.
Hai ngày nay Thẩm Sơ Phong bận rộn chuyện của Thẩm Vi Yến nên cả hai không có gặp được nhau.

Trong tim cậu cũng có chút nhớ.
“Chuyện của Vi Yến tiểu thư, ngài xử lý như thế nào thế?”
Thật ra Tiêu Hạ An có chút tò mò lý do vì sao Thẩm Vi Yến lại hại mình.

Theo trí nhớ của cậu, cô ta và cậu cũng chưa từng gặp nhau mấy lần.
Nỗi hận thù cũng không sâu sắc gì lắm, hoàn toàn đã phai nhạt.

Cậu tưởng chừng bản thân sẽ cực kì căm ghét người gây hại cho mình, nhưng sau tất cả, những thương tổn trong lòng đã được chữa lành bởi thời gian.

“Cô ta là kẻ điên.

Em đừng quan tâm.

Nhìn vào mắt anh này.

Hạ An, em nhìn anh đi.”
Thẩm Sơ Phong không thích cái tên của người khác phát ra từ miệng Tiêu Hạ An.

Hắn thích em ấy gọi mình là Sơ Phong như ngày trước, nhưng có vẻ như là không suôn sẻ cho lắm thì phải.
Thẩm Sơ Phong lấy tay Tiêu Hạ An kề lên cái má lạnh ngắt của mình.
Ấm áp thật.

Tiêu Hạ An, chỉ ở bên em anh mới có thể cảm nhận được những xúc giác như người sống thế này.