Không Thể Nói

Chương 53: 53: Kí Ức Đừng Quay Về





Đưa Tiêu Hạ An trở về nơi cậu từng xảy ra đau đớn, Thẩm Sơ Phong đã chuẩn bị rất kĩ càng hàng rào chắn để cậu không bị thương.

Bây giờ không phải mười năm trước, Thẩm Sơ Phong đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu rồi.

Chỉ là, nhìn bộ dáng lơ ngơ lóng ngóng của người mình yêu ở sân bay, Thẩm Sơ Phong thật muốn vứt bỏ tất cả, kéo cậu về nhà mà vui đùa.

“Hạ An, con ở tạm nhà Sơ Phong nhé.

Hai chú có chút việc cần giải quyết.”
“Ể… cho con….”
Tiêu Hạ An muốn đi theo hai chú mình nhưng rất nhanh bàn tay của cậu đã bị Thẩm Sơ Phong bắt lấy.

Anh nắm lấy hành lý của cậu rồi dịu dàng nói.
“Em đến chỗ anh đi, anh sắp xếp hết rồi.”
“Nhưng mà… như thế làm phiền anh quá.

Em ở khách sạn cũng được.”
“Không.

Anh có nhà ở đây, em việc gì phải ở khách sạn.”
Nói rồi, Thẩm Sơ Phong lôi lôi kéo kéo Tiêu Hạ An đi.

Dù cho cả hai chỉ mới gặp nhau không bao lâu, Tiêu Hạ An cũng cực kì tin tưởng anh.

Cái nắm tay của anh chắc nịch nóng bỏng.

Cậu ngượng ngùng muốn giãy ra mấy lần nhưng đều không thành công.
Thẩm Sơ Phong tựa hồ không để ý đến xung quanh, bàn tay vẫn siết chặt, kéo người kia về phía ngôi nhà của mình.

Anh từng tưởng tượng khung cảnh như thế này hàng trăm lần trong mơ, nhưng cho đến hôm nay mới thực hiện được.

Hạ An, em biết không, trái tim anh đang đập mạnh liên hồi.

Anh biết, bản thân không còn đường thoát nữa rồi.

...***...
“Wow….”
Tiêu Hạ An ngơ ngác đứng ở khu vườn cực kì rộng lớn trồng đầy hoa.

Những đoá hoa nở to xinh đẹp mỹ miều càng tô điểm thêm cho căn biệt thự sang trọng kiểu cách.

Trong kí ức của Tiêu Hạ An, đây là lần đầu tiên cậu thấy một căn biệt thự rộng lớn xa hoa đế nhường vậy.
Quản gia nhận được tin, chạy ra đón.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt ấy, ông khựng lại đôi chút.

Trong đầu ông bật lên ba chữ “Không thể nào”, nhưng nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của cậu chủ cùng với lời dặn tối hôm qua, ông chỉ có thể giấu sợ hãi trong lòng.
“Ngày mai tôi dẫn một người về.

Xem như tôi mà tiếp đãi và đừng tỏ ra quen biết em ấy.”
“Hạ An đi vào thôi em.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Sơ Phong kéo tay Tiêu Hạ An.

Lúc cậu đi ngang qua người, quản gia có thể nhìn thấy ánh mắt tò mò mang theo chút xa lạ sợ sệt của cậu dừng trên người mình.

Với kinh nghiệm một người từng trải lâu năm, sao ông có thể không biết chuyện gì xảy ra được.
E là, sau chuyện năm đó, Tiêu Hạ An đã mất trí nhớ.

Nhưng quan trọng là cậu ta vẫn còn sống và lại gặp cậu chủ thêm một lần nữa.

Đây là điều mà không thể tính toán được, và ông cũng không cho phép sai lầm xảy ra trong công việc của mình.

Nước biển mạnh như thế, sâu như thế, Tiêu Hạ An lại không biết bơi.

Rốt cuộc làm sao cậu ta có thể sống được?
Vị quản gia già nua nhìn Thẩm Sơ Phong kéo tay Tiêu Hạ An đi dạo loanh quanh khắp nhà.

Ông âm thầm tính toán trong đầu.

Ông đã vì cậu chủ làm nhiều việc như thế, cậu chủ cũng gần dịch đến lắm rồi.

Không thể vì một thằng con trai mà mọi thứ tan tành được.
Ánh mắt sắc bén liếc qua, nhưng Thẩm Sơ Phong đã nhanh chóng nghiêng thân che lại.

Tiêu Hạ An còn đang mải mê ngắm nhìn mấy chiếc đồng hồ kì quái nên không để ý đến nhưng Thẩm Sơ Phong có thể cảm nhận được sát ý trên người quản gia.
“Anh Sơ Phogn, cái đồng hồ này lạ thật…”
“Đó là chiếc anh mua lúc đi du lịch bên Châu Mỹ.

Anh sẽ dẫn em đi một lần nhé.”
“Vâng… ưm…”
Tiêu Hạ An thấy câu nói này hơi kì, nhưng không biết kì chỗ nào.

Ngôi nhà này khiến cậu có cảm giác cực kì quen thuộc, tựa hồ cậu đã đến đây và ở đây rất lâu rồi vậy.

Tiêu Hạ An có thể biết bếp chỗ nào, thậm chí khi nhìn qua một căn phòng, cậu còn đinh ninh đó sẽ là chỗ ngủ của mình vậy.

Cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến Tiêu Hạ An cực kì bất an.

Tay cậu liên tục chà vào ống quần.

Thẩm Sơ Phong biết Hạ An cảm xúc đang chộn rộn.

Anh khẽ vỗ vai cậu an ủi.
“Em sao thế? Lạ chỗ sao?”
“Không phải.


Chỉ là không hiểu sao em thấy kì lạ mà thôi.”
Một cảm giác kì ảo cứ liên tục xuất hiện.

Tiêu Hạ An vừa muốn khám phá vừa sợ hãi không dám động chạm.

Gương mặt của cậu từ ngơ ngác đến hoang mang, sau đó là không biết làm sao.

Ánh mắt liên tục nhìn về chung quanh, trong mắt có chút xúc cảm không nói nên lời.

Thẩm Sơ Phong đứng đó thu hết biểu cảm của cậu vào mắt.

Anh biết, Hạ An của anh đang dần thích ứng, đang tìm kiếm lại những cảm giác quen thuộc ngày xưa.
Hắn không mong Tiêu Hạ An nhớ lại những kí ức đau buồn lúc trước nhưng hắn mong em ấy sẽ không xa lạ với căn nhà này.

Bởi vì trong mắt Thẩm Sơ Phong, đây mới chính là nhà của Tiêu Hạ An, là nơi Tiêu Hạ An thuộc về, những nơi khác chỉ là tạm bợ mà thôi.
“Đêm nay em ngủ ở đây nhé.”
Thẩm Sơ Phong đẩy cửa căn phòng bí ẩn kia, Tiêu Hạ An sửng sờ bước vào.

Ánh mắt cậu thất thần nhìn căn phòng quen thuộc đến mức không nói nên lời này.

Từng cạnh bàn, cái ghế, những cuốn sách đặt ngăn nắp chỉnh tề trên giá, tủ đồ chất đầy đồ của những năm tháng sinh viên.
Tiêu Hạ An lửng thửng đi từng bước sờ vào những món đồ kí ức đó.

Cậu sợ hãi chạm vào cuốn sách quen thuộc đặt trên giá.
Là một cuốn đại cương môn Quản trị kinh doanh.

Gáy sách đã cũ, những trang giấy nhuốm màu thời gian, năm xuất bản là hơn mười năm trước.

Cuốn sách này như muốn khơi gợi những kí ức nào đó trong cậu.
Tiêu Hạ An lắc đầu, đầu cậu đặc quánh lại.

Những kí ức nửa mờ nửa rõ kia cứ chạy đi chạy lại trong đầu.

Cậu thấy ai đó ngồi trên chiếc bàn học kia.

Bóng dáng ấy rất quen thuộc, người kia lật từng trang sách, ghi cẩn thận bài vở.

Người kia nói gì đó với anh Sơ Phong, người kia mỉm cười thật tươi nhưng tại sao..
“Cậu chủ…”
“Thưa cậu chủ…”
Đó là ai? Tại sao cậu lại không thấy rõ mặt? Tại sao người đó lại xuất hiện trong dòng kí ức của cậu?
Tiêu Hạ An thở gấp.


Hốc mắt nóng như lửa đốt, nước mắt không hiểu tại sao liên tục ồ ạt chảy ra.

Cậu sợ hãi, thật sự vô cùng sợ hãi.

Đôi tay quơ quào lung tung muốn tìm thấy một chỗ dựa.

Cậu bắt lấy cánh tay của Thẩm Sơ Phong liền rúc mặt vào bả vai của anh, giọng run rẩy cầu xin.
“Anh ơi, em không ngủ phòng này đâu.

Anh cho em ngủ phòng khác nhé.”
Tiêu Hạ An sợ đến mức phát khóc, cơ thể run lẩy bẩy, cố gắng nép bản thân vào thân thể to lớn của Thẩm Sơ Phong như thể nếu làm vậy thì những kí ức xấu xa kia sẽ không đến tìm cậu vậy.
“Không được.

Đêm nay em phải ngủ ở đây.”
Hạ An, căn phòng bày là của em, tại sao em lại tỏ ra sợ sệt như vậy? Chẳng lẽ em sợ anh, sợ những kí ức năm xưa đến vậy sao?
“Không đâu.

Anh ơi… có gì lạ lắm.”
Thẩm Sơ Phong giữ chặt khuôn mặt đẫm nước mắt của Tiêu Hạ An.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của cậu, giọng điệu đầy khẳng định.
“Hạ An, Tiêu Hạ An, đây là nơi của em.

Em phải ở đây.”
Tiêu Hạ An?!
Tiêu Hạ An là ai?
“Em không biết Tiêu Hạ An.”
“Em biết…”
“Em không biết.”
Tiêu Hạ An giãy rất mạnh nhưng không thoát ra khỏi cánh tay kiềm chặt mình.
“Anh..

a…”
Bộp..