Không Thể Nào Quên

Chương 13




Khi Cố Dữ nghe Lê Niệm nói xong, hắn cực kỳ kinh ngạc, giống như là không thể tin được người như cô sẽ nói ra những lời thô tục như vậy.

Khuôn mặt tinh xảo dịu dàng của thiếu nữ không có biểu cảm dư thừa nào, tuy rằng giọng điệu của cô nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí có thể nói là dịu dàng, nhưng đôi mắt kia nhìn hắn không hề có chút độ ấm, cũng không còn tình cảm dào dạt như trong quá khứ nữa.

Đột nhiên Cố Dữ cảm thấy cô trở nên xa lạ, giống thay đổi thành một người khác vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Lê Niệm luôn là cô gái biết nghe lời người khác, rất có giáo dục, càng không bao giờ nói lời thô tục, giọng nói dịu dàng mềm mại, cực kỳ nghe lời hắn.

Cô lớn lên xinh đẹp, học tập lại giỏi, mỗi lần mang cô ra ngoài gặp bạn, đều rất có thể diện.

Cố Dữ tự nhận bản thân đối xử với Lê Niệm không tệ, quẹt thẻ tặng cô rất nhiều quà có giá trị, cô muốn hẹn hò thì hắn cũng mang cô đi, chẳng qua đôi lúc sẽ vì Chu Tử Duyệt mà thất hẹn với cô, nhưng hắn thật sự không có cách nào khác cả, chẳng lẽ cô không thể thông cảm một chút sao?

Hôm trước cô ở nhà họ Chu náo loạn tới mức khó coi như vậy, khiến cho thể diện của hắn đều mất hết, hắn cũng có lòng tốt không tính so đo với cô, mà cô lại còn muốn chia tay sao? Đúng là không biết điều.

Sau khi cơn kinh ngạc của Cố Dữ trôi qua, theo sau đó chính là cơn giận bùng nổ.

“Cho dù cậu muốn nói giỡn thì cũng phải có giới hạn.” Cố Dữ nhìn cô, cố gắng kìm chế không nổi giận: “Đừng tưởng rằng cứ lấy chia tay để áp chế thì có thể lấy được bất cứ thứ gì từ chỗ tôi.”

“Tôi không nói giỡn, tin hay không tùy cậu, hy vọng về sau cậu sẽ không liên hệ với tôi nữa.” Lê Niệm thản nhiên nói.

Vốn dĩ cô cũng không phải tới để ăn cơm, nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi, còn có một việc.”

Đột nhiên Lê Niệm nhớ tới cái gì đó, cô quay đầu lại nhìn hắn nói: “Cách đây không lâu tôi đã gặp Nhan Tuyên, hắn nói hắn đã chia tay với Chu Tử Duyệt từ lâu rồi.”

Cố Dữ ngẩn người.

“Thật sự quá tốt mà.” Lê Niệm nhìn hắn mỉm cười: “Rốt cuộc cậu cũng có thể cùng em gái tốt của cậu bách niên giai lão rồi.”

Nói xong cô dứt khoát rời đi.

Đến khi Cố Dữ phản ứng lại kịp đuổi theo cô thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.



Sau khi Lê Niệm chia tay xong, cảm giác cơ thể giống như vừa được giải phóng, cả người cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.

Trước kia chắc chắn cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày cô cảm thấy chán ghét Cố Dữ đến mức như vậy, khi đó cô vẫn còn ngây thơ, cả người giống như có năng lượng vô hạn, cho rằng có được hắn thì sẽ có được toàn bộ thế giới.

Hiện tại mới thấy rõ tất cả đều là trò cười.

Chia tay vui vẻ, chúc bản thân hạnh phúc[1].

[1]Lời bài hát Break Up Happily.

Lê Niệm nhẹ nhàng ngân nga bài hát, vì chúc mừng cuộc sống mới, cô gọi điện thoại cho Lý Như, vừa đúng lúc phải đền bù bữa cơm cô đã thả bồ câu cô ấy, hôm nay cô sẽ mời cô nàng bữa tiệc lớn.

Hiển nhiên Lý Như vẫn còn khó chịu trong lòng, khi gọi điện vẫn có hơi giận dỗi, cô ấy nói đã ăn cơm xong rồi, nhưng sau khi nghe thấy Lê Niệm nói tới vịt nướng, ngay lập tức đôi mắt trở nên sáng ngời: “Cmn, mau gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ bay qua ngay!”

Lê Niệm chọn một nhà hàng Trung Quốc, nhà hàng được trang trí rất tao nhã, trên bức tường đá cẩm thạch có treo rất nhiều bức tranh thủy mặc, núi cao thác chảy, vẻ đẹp cổ xưa, nhà hàng này trưng bày hai bình sứ lớn ngay lối ra vào, các nhân viên mặc đồng phục giống nhau đều được đào tạo rất tốt, vẻ mặt tươi cười dẫn các cô tới chỗ ngồi.

“Có phải nơi này rất mắc không?”

Lý Như ngửi thấy trong không khí có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, nên có hơi lo lắng hỏi Lê Niệm.

“Không có việc gì, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi.” Lê Niệm mỉm cười nhận lấy thực đơn từ tay nhân viên, sau đó đưa cho cô ấy gọi món.

Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Lý Như nhìn thực đơn trừng to mắt: “Mẹ nó, một con vịt nướng mà tận 228 tệ! Sao bọn họ không đi ăn cướp đi?”

“Vịt nướng của nhà hàng này rất ngon, trước kia cha tớ từng mua về cho tớ rồi.” Lê Niệm thong thả dùng nước sôi tráng lại chén: “Còn có tôm nướng tỏi nhuyễn, tàu hũ thố, sủi cảo thủy tinh…Tớ đề cử những món này.”

“…Vậy cứ chọn nó đi.” Lý Như nhìn thấy ngay cả tàu hũ cũng trên trăm tệ, sao còn dám xem những món khác nữa chứ, lập tức bỏ thực đơn xuống.

Vì thế Lê Niệm gọi chị gái nhân viên tới, gọi tất cả món ăn mới nhắc tới.

“Nhiều như vậy, chúng ta chỉ có hai người ăn hết được không?” Lý Như lo lắng nói: “Hơn nữa những món này cộng lại cũng gần 1000 tệ, thật sự rất mắc…”

“Đừng lo lắng về tiền bạc, tớ đã nói sẽ mời cậu ăn cơm mà.” Lê Niệm mới nhận được thẻ của cha cho, hiếm khi tiêu xài hoang phí một lần: “Ăn không hết thì cứ gói mang về là được, không sao đâu.”

Thật ra cô cũng tiết kiệm được không ít tiền, tết nhất lễ lạc cha cô đều rất thích phát bao lì xì trong group gia đình, nhưng trước giờ cô đều dùng trên người Cố Dữ, còn tiền dùng cho bản thân thì chẳng có bao nhiêu.

Lê Niệm đã quyết tâm sẽ không bao giờ để bản thân phải tủi thân nữa.

“…”

Dường như Lý Như cảm nhận được khí chất của cô có chút không giống với trước kia, nhưng lại không biết được là khác nhau ở chỗ nào, cả người đều giống như có sức sống, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn.

Trước đó Lê Niệm cũng nói nhà cô có tiền, nhưng Lý Như chỉ tưởng là cô đang nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy cô không chớp mắt kêu món gần 1000 tệ thì Lý Như bắt đầu tin tưởng.

“Gần đây cậu có chuyện vui gì sao?” Lý Như không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ là cậu làm hòa với Cố Dữ rồi à?”

Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có khả năng này mà thôi.

“Sao có thể chứ?” Lê Niệm còn đang tính nói cho cô ấy biết chuyện này, cô mỉm cười nói: “Tớ vừa mới chia tay hắn rồi.”

“Hả?” Vẻ mặt Lý Như khiếp sợ: “Có chuyện gì vậy?”

Vì thế Lê Niệm kể lại chuyện kia, sau khi Lý Như nghe xong thì cực kỳ tức giận: “Đm, quả nhiên là thằng tra nam, thật sự tớ không nhìn lầm hắn, đúng là ghê tởm mà! Đã bảo cậu phải chia tay từ sớm mà cậu không nghe!”

“Thôi, dù sao hiện tại chia tay cũng không quá muộn, về sau nhất định cậu phải cách xa hắn một chút!”

“Ừ.” Lê Niệm nghiêm túc gật đầu.

Sau đó hai người vừa nói chuyện vừa vui vẻ ăn cơm.



Thật ra Cố Dữ không cho rằng Lê Niệm muốn chia tay là sự thật, cô thích hắn chết đi được thì sao có thể sẽ dễ dàng rời đi chứ?

Trước kia không phải bọn họ chưa từng cãi nhau, tuy rằng ít nhưng lần nghiêm trọng nhất Lê Niệm đã thật sự nói muốn chia tay với hắn, kết quả còn chưa tới một tuần, cô đã trông mong trở lại bên cạnh hắn, nắm lấy góc áo hắn nhỏ nhẹ nói xin lỗi, còn chẳng cần hắn phải dỗ.

Cho nên lúc này hắn cũng chỉ nghĩ cô đang cáu kỉnh chút mà thôi.

Còn về nguyên nhân…

Cố Dữ nhớ lại lời nói lúc nãy của Lê Niệm, vẻ mặt khó tin, hắn mở điện thoại ra tìm số điện thoại của Nhan Tuyên trong danh bạ, hắn cần phải xác nhận lại.

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nhấc máy, không biết Cố Dữ đã nói chuyện gì với đối phương, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cắn chặt răng, đôi môi mỏng mím lại.

Sau khi cúp điện thoại, hắn không hề do dự gửi tin nhắn cho Chu Tử Duyệt: “Cậu còn ở nhà ăn không? Lại đây một chút.”



Chu Tử Duyệt đi tới chỗ khác ăn cơm nhưng vẫn ngồi ở chỗ có thể quan sát được, không cách bọn họ quá xa, muốn nhìn chằm chằm từng hành động của Lê Niệm và Cố Dữ, nếu bọn họ chuẩn bị làm hòa thì cô ta sẽ bước tới phá đám.

Cô ta đã vất vả lâu như vậy, không thể để uổng phí như vậy.

Nhưng nhà ăn này quá ồn, tuy rằng cách chỗ đó không xa, nhưng cũng không nghe rõ được bọn họ đang nói gì, đúng lúc Chu Tử Duyệt đang sốt ruột thì cô ta nhìn thấy Lê Niệm rời đi.

Chẳng lẽ làm hòa không thành công sao?

Chu Tử Duyệt không kìm được niềm vui trên khuôn mặt, sau khi nhìn thấy tin nhắn Cố Dữ gửi, cô ta lập tức đi tới, cười ngọt ngào nói: “Anh Cố Dữ, có chuyện gì vậy?”

Cố Dữ ngước mắt nhìn cô ta, vào thẳng vấn đề nói: “Cậu chia tay với Nhan Tuyên rồi?”

“Không, không mà.” Chu Tử Duyệt hơi luống cuống: “Niệm Niệm nói với cậu sao? Em ấy đã hiểu lầm rồi, chúng tớ chỉ có chút mâu thuẫn mà thôi.”

“Tôi đã gọi điện thẳng cho Nhan Tuyên để xác nhận rồi.” Giọng nói Cố Dữ lạnh lùng: “Nhan Tuyên cũng nói, hắn đã chia tay cậu từ sớm, cậu còn muốn gạt tôi tới khi nào đây?”

“…”

Chu Tử Duyệt không biết nên nói gì, cô ta không nghĩ tới Cố Dữ sẽ hỏi thẳng Nhan Tuyên, mối quan hệ của bọn họ trước giờ đều không tốt, chính là mối quan hệ không bao giờ nói chuyện với nhau.

Nhan Tuyên cũng có tính cách bụng dạ hẹp hòi, Chu Tử Duyệt còn cho rằng hắn sẽ muốn chọc giận Cố Dữ mà không nói chuyện chia tay ra ngoài, không nghĩ tới lại thoải mái nói ra như vậy.

“Vì sao lại lừa tôi?” Cố Dữ càng nói càng tức giận, hắn không rõ vì sao cô ta phải gạt hắn.

“Uổng công cho tôi ở trước mặt Lê Niệm vẫn nói thay cho cậu, cậu nhìn thấy chúng tôi cãi nhau rất vui sao?”

“Không phải như vậy, cậu nghe tớ giải thích đã!” Rất nhanh nước mắt Chu Tử Duyệt rơi xuống, sụt sịt khóc ròng nói: “Không, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là tớ không dám, không phải trước kia cậu từng cảnh cáo Nhan Tuyên sao, nếu hắn dám đối xử không tốt với tớ, thì cậu sẽ đánh hắn tới mức răng rơi đầy đất, tớ sợ các cậu sẽ đánh nhau…”

Cố Dữ: “…” Cậu không nói thì tôi cũng quên từ lâu rồi.

Hắn xoa trán nói: “Vậy cậu cũng không thể gạt tôi.”

“Thực sự xin lỗi mà.” Chu Tử Duyệt vẫn còn đang khóc, chóp mũi đỏ ửng.

Càng lúc càng có nhiều người nhìn qua, Cố Dữ cảm thấy cực kỳ phiền toái, hắn đập bàn một cái: “Được rồi, đừng khóc nữa, cậu đi đi, để tôi ở yên một mình.”

Hiện tại Chu Tử Duyệt cũng không dám chọc hắn, cô ta nhỏ giọng đáp lời rồi rời đi ngay.

Sau khi cô ta rời đi, Cố Dữ ngồi lại nhà ăn một lúc, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đối xử với Chu Tử Duyệt như vậy thật sự không ổn.

Trước kia Chu Tử Duyệt có bạn trai, hắn cũng không có tình cảm đặc biệt gì cả, chỉ xem cô ta là em gái, cho nên cũng không duy trì khoảng cách.

Nhưng ở trong mắt người ngoài  thì khác, khó trách Lê Niệm lại ghen như vậy.

Nghĩ tới đây, hiếm khi Cố Dữ cảm thấy áy náy, hắn gửi tin nhắn Wechat cho Lê Niệm: [Chuyện của Chu Tử Duyệt là do tôi không đúng, về sau tôi sẽ duy trì khoảng cách với cậu ta, cậu đừng tức giận nữa. ]

Đợi một lát sau, Lê Niệm vẫn không trả lời, Cố Dữ cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp gọi điện thoại qua, nhưng giọng nữ máy móc lạnh như băng nhắc nhở đối phương đã tắt máy rồi.

Cố Dữ cau mày, đứng dậy, cất điện thoại vào túi quần, quyết định tự mình đi tới lớp học tìm Lê Niệm.

Hắn đi tới lớp bọn họ rất nhiều lần, nhưng phần lớn đều là đi tìm Chu Tử Duyệt, rất ít khi là vì cô.

Chuông vẫn chưa reng, nên khắp nơi trên hành lang đều là học sinh, đang đùa giỡn chơi đùa với nhau.

Cố Dữ trầm mặt đi nhanh xuyên qua đám người, đi tới trước cửa lớp 12A1, híp mắt nhìn vào bên trong lớp, nhưng không tìm thấy Lê Niệm.

“Cậu đang tìm Tử Duyệt sao?” Bạn cùng bàn của Chu Tử Duyệt là Triệu Tiểu Hà nhận ra được Cố Dữ, mỉm cười nhìn hắn nói: “Lúc nãy cậu ta đã đi WC, vẫn chưa về.”

“Không phải tìm cậu ta.” Cố Dữ nhìn về phía khác: “Có thấy Lê Niệm đâu không?”

Triệu Tiểu Hà giật mình: “Cái này thì tôi cũng không biết, cậu thử hỏi bạn cùng bàn của cậu ấy đi, đó, chính là người đang đeo khẩu trang kia.”

Cô ta chỉ về phía Yến Tây Minh.

Không cần cô ta nói, Cố Dữ cũng tìm ra được Yến Tây Minh.

Lớp to như vậy nhưng chỉ có người này đang đeo khẩu trang, cúi đầu làm bài tập, mà vừa đúng lúc chỗ bên cạnh tên này lại trống không.

Cố Dữ đi qua.

Yến Tây Minh ngừng bút, bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Khi đối diện với nhau, Cố Dữ cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Thiếu niên không kiêu ngạo không khiêm tốn, còn toát ra khí chất cao ngạo của học sinh giỏi, tuy rằng người này chỉ ngồi ở đó ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại mang theo cảm giác anh là người bề trên.

Nói ngắn gọn chính là cực kỳ trâu bò.

Cuối cùng Cố Dữ cũng hiểu Tô Triết vì sao lại gây phiền toái với Yến Tây Minh, đổi lại thì hắn cũng ngứa mắt.

“Cậu biết Lê Niệm ở đâu không?” Cố Dữ hỏi thẳng.

“Không biết.” Yến Tây Minh lạnh nhạt nói.

Ngay cả khi nói chuyện cũng thiếu đòn như vậy.

Cố Dữ kiềm chế, khi chuẩn bị rời đi thì nữ sinh ngồi sau lưng Lê Niệm, đột nhiên nói: “Có thể cậu ấy lại xin nghỉ bệnh nữa rồi, cậu vẫn nên gọi điện thoại hỏi một chút đi.”

“Nghỉ bệnh gì?” Cố Dữ ngẩn người, nhìn về phía cô ta: “Cậu ấy từng xin nghỉ bệnh lúc nào vậy?”

“Ngày hôm qua đó.” Nữ sinh suy nghĩ: “Nhưng mà cách đây mấy ngày tâm trạng của cậu ấy không tốt chút nào, đặc biệt là hôm kia, sắc mặt của cậu ấy thật sự rất tệ.”

Hôm kia…

Là ngày hắn đưa Chu Tử Duyệt đi bệnh viện mà bỏ rơi cô…

Vẻ mặt Cố Dữ phức tạp, không biết lúc này trong lòng có cảm giác gì, nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải là biện pháp, hắn xoay người rời đi.

Hiện tại chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tìm cho bằng được Lê Niệm.

Ánh mắt Cố Dữ tối sầm, lúc này mới phát hiện hắn và cô đã quen nhau lâu như vậy, nhưng hắn không hề hiểu biết gì về cô cả, ngay cả nhà cô ở đâu cũng không biết.



Lê Niệm và Lý Như cũng chưa về phòng học ngay, cũng không có lý do gì khác, chính là vì ăn tới no căng bụng, bụng trướng tới mức cực kỳ khó chịu, nên các cô đi tới sân thể dục đi bộ vài vòng để tiêu hóa.

Khi Lê Niệm quay về chỗ ngồi, thì nữ sinh phía sau lên tiếng nói: “Lúc nãy Cố Dữ tới tìm cậu đó.”

“…Cậu ta tìm tớ làm gì chứ?” Lê Niệm không hiểu được, chẳng lẽ cô nói chưa đủ rõ sao?

“Không biết.” Nữ sinh lắc đầu.

“Thôi, cứ mặc kệ đi.” Lê Niệm lười phải suy nghĩ tới mấy việc này: “Cậu có mang sạc không, điện thoại tớ hết pin rồi.”

“Tớ không mang.”

Lê Niệm lại nhìn về phía Yến Tây Minh, mắt hạnh chớp chớp.

Cô biết anh mỗi ngày đều đi làm thêm nên chắc chắn sẽ mang theo

“…”

Vài giây sau, Yến Tây Minh không nói tiếng nào đưa cho cô cục sạc từ trong hộc bàn.

“Cảm ơn!” Lê Niệm nở nụ cười vui vẻ, cô ngồi với anh lâu như vậy, đã sớm biết anh là người ăn mềm không ăn cứng, mỗi lần đều sẽ không chịu nổi cô giả vờ đáng thương.

Yến Tây Minh không muốn nói chuyện với cô.

Lê Niệm cắm sạc rồi khởi động máy, điện thoại hiện lên tin nhắn Wechat của Cố Dữ, hắn gửi tới vài tin, hai tin nhắn đầu là lời xin lỗi, xem ra sau khi xác nhận Chu Tử Duyệt đã chia tay, còn hai tin nhắn sau là hối cô mau trả lời lại.

[Đừng cáu kỉnh nữa, mau trả lời tôi, rốt cuộc cậu muốn tức giận tới khi nào?]

[Kiên nhẫn của tôi không còn nhiều lắm, nhận được tin nhắn thì mau trả lời.]

Lê Niệm tức giận tới mức bật cười, cmn nó bà đây còn chưa nói mấy lời này đâu, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi, nên hắn mới không hề biết điều như vậy.

Nhưng mà nhờ như vậy mới giúp cô nhớ ra một chuyện.

Lê Niệm nhanh chóng xóa Wechat của Cố Dữ, cùng với QQ và số điện thoại, hơn nữa cô còn xóa toàn bộ hình cô đã chụp lén hắn.

Xem như là chưa từng quen người này.

Lê Niệm phát hiện bản thân trước kia đúng là có bệnh, làm cô chủ nhà giàu thì không thích làm, ngày nào cũng đi theo tên chó đó chịu ngược.

Đúng là ngu xuẩn.



Lớp 12A3.

Sau hai tiết học, Lê Niệm vẫn chưa trả lời lại, Cố Dữ càng lúc càng bực bội, sau tiết tự học lại không nhịn được gửi tin nhắn qua, hệ thống WeChat lập tức thông báo, đối phương đã xóa hắn khỏi danh sách bạn bè.

“???”

“Anh Dữ, có chuyện gì vậy?” Lâm Sướng nhìn thấy Cố Dữ sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm điện thoại, không nhịn được hỏi, “Là Lê Niệm đã gửi tin nhắn gì sao?”

Cố Dữ ngẩng đầu liếc hắn một cái, Lâm Sướng bị vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt hắn dọa sợ, cơ thể hơi run rẩy nói: “Sao…sao, không phải cậu muốn làm hòa với cậu ấy sao?”

Cố Dữ còn không chưa kịp lên tiếng, Lưu Văn Tân ngồi bên cạnh trêu đùa nói: “Việc gì phải tìm chứ, cậu cũng không phải là không biết Lê Niệm là loại người nào, nhất định sẽ rất nhanh không nhịn được lại tới đây tìm.”

“Chỉ là, nghe nói cậu ấy đã nói chia tay với anh Dữ, cái này còn không phải là lạt mềm buộc chặt sao? Nếu hiện tại dỗ cậu ấy thì về sau lại phải dỗ tiếp nữa đấy.” Một tên đàn em khác nói tiếp.

“Haiz, trước kia tôi còn cảm thấy cậu ấy rất biết điều, nhưng sau khi quen anh Dữ càng lâu thì lại càng làm mình làm mẩy, loại nữ sinh như vậy tốt nhất là không nên quen, vẫn là em gái Tử Duyệt ngoan ngoãn hơn…”

Bọn họ mỗi người một câu, trong lời nói đều mang theo ý coi thường Lê Niệm, Cố Dữ hơi cau mày, lên tiếng ngắt lời bọn họ: “Được rồi, các cậu bớt nhiều chuyện đi.”

Đám người xung quanh lập tức im lặng.

Cố Dữ trầm mặt nhìn WeChat, không nghĩ tới Lê Niệm lại làm được một việc đáng kinh ngạc như vậy.

Tuy rằng hắn không nói ra ngoài, nhưng thật sự hắn cũng nghĩ giống với đám Lưu Văn Tân, Lê Niệm là đang cố tình làm vậy, cô muốn hắn chịu thua trước.

Nhưng hắn cũng đã hạ mình xuống muốn làm hòa với cô, nhưng cô vẫn không biết tốt xấu khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, còn xóa cả Wechat của hắn.

Sau khi bình tĩnh lại, lòng tự trọng của Cố Dữ không chịu nổi nữa, cũng bắt đầu bực bội không muốn đi tìm cậu nữa, dù sao không bao lâu nữa cô cũng sẽ xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.

Hắn cực kỳ tin tưởng với điểm này.

Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã là hai ngày sau, cuối tuần cũng sắp tới rồi nhưng ngay cả cái bóng của Lê Niệm cũng không thấy đâu.

Tâm trạng Cố Dữ càng lúc càng tối tăm, mỗi ngày đều vô cảm xem điện thoại, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt đẹp trai cũng cực kỳ căng thẳng, tức khí[2] cũng càng lúc càng cao.

[2]Nổi nóng vì bị một điều nhỏ mọn kích thích vào lòng tự ái: Tức khí rồi đánh nhau.

Mấy người xung quanh cũng không có ai dám hó hé gì.

Sau khi tan học, đột nhiên Lâm Sướng kích động chạy tới: “Lúc nãy đứng ở cửa lớp, tôi nhìn thấy Lê Niệm đang đi về hướng này!”

Cố Dữ nghe vậy, ngón tay đang chơi điện thoại dừng lại, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Đám đàn em đều tỏ vẻ quả nhiên là như vậy.

“Tôi đã nói cậu ấy sẽ không nhịn được lâu mà.”

“Còn tưởng rằng lần này cậu ấy có thể kiên trì lâu hơn một chút đấy.”



Lê Niệm chậm rãi đi vào lớp 12A3, chỗ này vẫn ầm ĩ như trước, không hề có bầu không khí học tập, Cố Dữ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, giống như hoàng đế được mọi người bao vây xung quanh.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh bước tới.

Thiếu nữ có làn da trắng đôi môi hồng, khuôn mặt dịu dàng yếu ớt, hiếm khi nhìn thấy cô mặc váy dài màu trắng, để lộ ra bắp chân thon dài, làn váy đung đưa theo từng bước đi, vừa thanh thoát vừa xinh đẹp.

Các học sinh khác trong lớp đều đang nhìn về phía Lê Niệm, lần nào bọn họ cũng bị vẻ bề ngoài của cô làm cho kinh ngạc, nhưng cũng có nhiều người cảm thấy khinh thường, người ngoài đều không biết về quan hệ của cô và Cố Dữ, chỉ cho rằng cứ hai ba ngày cô lại chạy tới đây theo đuổi Cố Dữ, đúng là không biết xấu hổ.

Cố Dữ nhìn Lê Niệm đã lâu không gặp, trái tim đột nhiên đập loạn xạ, hắn giả vờ tắt điện thoại đi, khi hắn chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bước chân Lê Niệm đổi hướng, đi về phía Lâm Sướng đang ngồi bên cạnh hắn.

“Đây là sách của cậu?”

Lê Niệm đưa sách hóa tới, nhưng không hề liếc mắt nhìn Cố Dữ dù chỉ là một cái.

Cố Dữ hơi sững người.

“Hả?” Lâm Sướng từ một người xem kịch biến thành một người trong vở kịch, vẻ mặt ngơ ngác nhận lấy sách, nhìn thấy trang đầu tiên viết tên của hắn ta: “Đúng thật là của tôi, cậu nhặt được ở đâu vậy?”

“Trong phòng thí nghiệm hóa học.” Lê Niệm nói: “Hôm nay khi lớp chúng tôi tới làm thí nghiệm thì nhìn thấy nó trên bục giảng, nhìn thấy là tên của cậu nên tôi mới mang tới đây.”

“À, à, cảm ơn nhé.” Lâm Sướng cười xấu hổ nói: “Vừa đúng lúc tớ còn đang cần tới nó.”

Đương nhiên đây chỉ là lời khách sáo, hắn căn bản là không phát hiện ra cuốn sách này biến mất.

“Không cần khách sáo.” Lê Niệm gật đầu rồi nói: “Tôi đi đây.”

Không có chút lưu luyến nào.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vậy mà Lê Niệm lại không tìm Cố Dữ.

Trong lớp cực kỳ yên tĩnh.

“Đứng lại.” Cuối cùng Cố Dữ cũng lên tiếng, trầm giọng gọi cô đứng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ.

Bước chân Lê Niệm vẫn không dừng lại.

“Tôi kêu cậu đứng lại!”

Cố Dữ rời khỏi chỗ ngồi, sải chân dài bước tới, nắm lấy cổ tay thon gọn của cô, lạnh lùng nói: “Cậu không nghe thấy à?”

“Buông ra.” Lúc này Lê Niệm mới quay đầu, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, từng chút rút tay lại.

“Chẳng phải cậu đã từng nói à, ở trường chúng ta không quen nhau.”