Không khí trong lớp khá ồn ào, Di Di muốn đi xuống căn tin nên rủ Vương Nguyên đi theo
- Không đi sao? Chuyện lạ nha - Di Di bất ngờ khi thấy Vương Nguyên từ chối
- Do cậu nên tớ mới phải xuống phòng hội hs đấy
- Sao thế?
- Cái tên hội trưởng bảo tớ xuống đó nhận nhiệm vụ của lớp, rõ ràng là hắn muốn kiếm chuyện đây mà - Vương Nguyên đứng phắt dậy, đập bàn rõ tức rồi bỏ đi
- Vậy thì tớ xuống một mình - Di Di bỏ xuống căn tin, dù gì ở trên lớp cô cũng không có gì để phá
.
.
.
Vừa xuống căn tin đã đụng phải Ngọc Quý
- Giúp tôi lần này, nha? - Ngọc Quý kéo cô về một góc bàn
- Cái gì nữa đây? - Di Di mệt mỏi
- Đi mà, lần này nữa thôi, coi như lời hứa làm bạn gái hai tuần của nhóc sẽ biến mất
- Vậy thì được - Di Di gật đầu miễn mãn, dù gì cô cũng không muốn dính vào rắc rối nữa - mà giúp chuyện gì thế?
- Đuổi con nhỏ kia đi
- Hả? - cô giật mình, ngẩn đầu lên bắt gặp ánh mắt của một nữ sinh lớp 11, là cô gái lúc trước đây mà
- Lại là cô sao? - Nhỏ nữ sinh đó nhướn mày - chỉ toàn gây rắc rối cho người khác
- Lơ đi - Ngọc Quý thì thầm rồi kéo cô sát vào mình, giả vờ trò chuyện vui vẻ
Đợi một lúc, nhỏ nữ sinh thấy mình như không khí liền tức giận bỏ đi, cuộc nói chuyện giữa Di Di và Ngọc Quý dừng lại
- Hết nợ đấy - cô đứng dậy, định đến chỗ khác thì lại bị Ngọc Quý kéo ngồi xuống
- Ngớ à? Không thấy đàn em của con nhỏ đó vẫn còn lản vản xung quanh sao?
- Sao mệt thế? - cô than - vậy tôi ngồi thêm chút nữa đấy
- Ừm
Di Di gọi ly kem ra, cô cảm thấy khá khó chịu, hình như có ai đó đang nhìn mình thì phải. Cô quay qua quay lại liền bắt gặp ánh mắt của Vương Tuấn Khải ngồi cách xéo cô hai bàn, nhìn đôi mắt sắc bén đến đáng sợ, xen lẫn vào đó hình như có chút... u buồn
- Quan tâm làm gì? - cô tự gõ đầu mình - dù gì anh ta cũng thuộc về người khác rồi
Rồi cô tự nhủ quên đi Vương Tuấn Khải, tiếp tục ngồi nói chuyện với Ngọc Quý, khá là vui vẻ
Khoảng một lúc sau, Ngọc Quý kể cho cô một câu chuyện khá buồn cười, hai người đang vui vẻ thì
Rầm! - tiếng đập bàn
Cô giật mình theo phản xạ liền nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì ra là Vương Tuấn Khải
- Ayia, ai dám cả gan chọc giận mỹ nam của trường ta thế nhỉ? - một nữ sinh lắc đầu - chắc hẳn người đó to gan lắm
Vương Tuấn Khải đứng phắt dậy, đi nhanh tới chỗ Di Di rồi kéo cô ra sau trường, mọi người trong căn tin hầu như dồn mắt vào sự việc đó, không khí bắt đầu xôn xao
...
- Thả ra - đến sau trường, Di Di cảm thấy khá đau tay liền giật tay lại - anh đang làm gì thế?
- Làm gì? Em cũng biết mà - Vương Tuấn Khải lại càng siết chặt tay cô
- Muốn gì đây?
- Em từ khi nào lại thân với Ngọc Quý thế?
- Tôi thân với anh ấy anh có gì ý kiến sao? - cô thách thức anh nói câu trả lời, thật ra trong lòng là muốn biết anh hỏi câu đó có ý nghĩ gì
-... - nhưng Vương Tuấn Khải lại im lặng
- Không nói? Được, vậy tôi đi, cứ từ từ mà suy nghĩ câu trả lời của anh - cô bỏ đi, bất ngờ bị anh kéo lại
- Anh... thích em
- Hả? - cô như đứng người, cảm xúc lúc này bắt đầu dâng trào, có gì đó sung sướng đang xen vào cảm xúc của cô, chợt nhớ đến Thu Hường, mặt cô lại tối sầm - Vậy còn Thu Hường?
- Cô ấy, chỉ là bạn gái cũ của Vương Tuấn Khải năm 11 tuổi thôi
Thì ra là vậy, cuối cùng cô cũng biết được câu trả lời bấy lâu nay cô đang tìm kiếm rồi, và hơn nữa, cô đúng là thích Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy cô, hai người cứ như vậy thật lâu rồi anh thả cô ra
- Vậy hành động lúc nãy là ... anh đang ghen sao? - cô cười
- Ừ, thì sao?
- Ha ha, đúng là đồ trẻ con - cô cốc đầu anh rồi chạy đi
- Này - anh đuổi theo cô, trong lòng hạnh phúc tưởng chừng không ngừng lại được
" Vương Nguyên, em nói đúng. Đôi khi hạnh phúc nếu không nắm bắt thì sẽ hối hận cả đời, cảm ơn lời khuyên của em, thật sự cảm ơn..."