10/02/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Ánh mắt Túng Phồn sáng bừng lên —— Wow~ ai mà thông minh dữ vậy, thế mà có thể tung tin này ra, đỡ cho cậu phải tự mình nghĩ cách, hoàn toàn xứng đáng với cái danh hiệu "Quỷ nhỏ thông minh".
Túng Sĩ Lương mặt mày trắng bệch, ậm à ậm ừ hỏi: "Ông nghe ai nói vậy?"
Đối phương nói: "Ai biết là người nào truyền ra chứ, đây là con trai tôi về kể lại cho tôi như vậy. Nói là trong giới truyền ra, thằng nhỏ mới nãy đang cùng mấy đứa nhà khác uống rượu, vừa nghe được thì cũng không ở lại chơi nữa, về nhà kể luôn cho tôi nghe. Còn có người gọi điện tới hỏi tôi chuyện này là thế nào kia kìa, mà tôi thì có biết cái gì đâu! Tôi nói ông Túng này, chuyện Tiểu Phồn như vậy ông cũng đừng khó chịu, không chừng sau này sẽ có cách chữa trị mà. Với lại, cho dù không chữa được thì tìm một beta cho thằng bé cũng không vấn đề gì. Không được thì độc thân cũng tốt, mấy đứa nhỏ thời nay thiếu gì đứa không muốn kết hôn, giờ không phải giống như ngày xưa nữa rồi, chúng ta cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của bọn trẻ."
Túng Phồn tai thính, tiếng điện thoại lại lớn, cậu nghe đến say sưa.
Cái biện pháp tìm beta này khẳng định là không làm được, nếu không giới thượng lưu trong thành phố cũng đâu có ít beta, nhà họ Túng muốn tìm một gia đình thông gia đứng đắn cho cậu thiếu gì lựa chọn. Bởi vì tuy là cậu phân hóa không thành công nhưng vẫn có tin tức tố, cần có một loại tin tức tố khác ở thời kỳ phát tình hay kỳ mẫn cảm tiến hành động viên, thậm chí ngày ngày còn phải tiêm thuốc trấn an. Theo như Túng Phồn biết, không kể là tình yêu AB hay tình yêu OB thì luôn vì có liên quan đến tin tức tố mà không cặp đôi nào cơ thể ở bên nhau dài lâu. Hiện giờ kỳ phát tình cùng kỳ mẫn cảm đều có thuốc ức chế, có thể giảm bớt ảnh hưởng lên cơ thể nhưng cũng chỉ là tạm thời, dùng trong thời gian dài sẽ có tác dụng phụ, cho nên lúc tiến vào thời kỳ đặc biệt nếu không phải biện pháp cuối cùng thì không nên dùng thuốc. Mà ở thời kỳ đặc thù này beta quả thực là không thể đưa ra bất cứ sự trợ giúp nào, dần dần khó tránh khỏi sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa ở trong chuyện phòng the, Beta không chịu được alpha, cũng không thỏa mãn được omega, bản thân sẽ dễ suy nghĩ miên man. Vả lại beta cũng không cảm nhận được tin tức tố, thời gian dài cũng sẽ có ảnh hưởng, khiến beta trở nên cáu kỉnh, thậm chí là hậm hực, cho nên bảo Túng Phồn tìm một beta để kết hôn rõ ràng là không thực tế.
Túng Sĩ Lương khô khan đáp qua loa hai câu, trong đầu vẫn đang quay cuồng, có cảm giác lúng túng khi bị mất mặt trước cả thế giới, mà không biết phải cãi lại thế nào. Lúc chưa có ai biết thì muốn nói sao thì nói nhưng bây giờ nhiều người biết chuyện như vậy, chỉ cần cố ý đi kiểm tra là sẽ biết thật giả thế nào ngay, căn bản không có cách nào lừa gạt cho qua chuyện. Lần đầu tiên trong đời Túng Sĩ Lương cảm thấy sự buồn nôn và đáng ghét của giới thượng lưu trong thành phố này.
Khó khăn ứng phó cho qua chuyện rồi cúp điện thoại, còn chưa đợi Túng Sĩ Lương kịp mở miệng, lại có điện thoại gọi đến tiếp, vẫn là hỏi về chuyện của Túng Phồn.
Túng Phồn nghe mà chỉ muốn phá ra cười, vừa cảm thấy mấy người trong giới thượng lưu này đúng là thích ngồi lê đôi mách, không những thế còn công khai hỏi tới tận cửa, căn bản là không cho người ta kịp trở tay thay quần áo, tìm lý do lấp ɭϊếʍ. Trong những người này có lẽ cũng có người quan hệ tốt với nhà họ Túng, gọi tới hỏi là xuất phát từ quan tâm, nhưng cũng có người vốn không hợp mắt nhà họ nên gọi tới kiếm chuyện chê cười. Nhân tình thế thái, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Không biết tiếp bao nhiêu cuộc gọi tới, di động của Túng Sĩ Lương mới yên tĩnh lại. Lúc này ông ta đã tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, tay run run chỉ về phía Túng Phồn: "Anh, anh giỏi lắm, sao anh dám lan truyền chuyện này ra ngoài, anh không biết xấu hổ nhưng nhà họ Túng tôi vẫn còn biết giữ mặt mũi đấy!"
Lần này thì Túng Phồn đúng thực là quá vô tội, diễn cũng không cần diễn, tâm trạng vui sướиɠ trong lòng lúc này thì lại là chuyện khác: "Ông đừng nói oan cho người khác vậy chứ, từ lúc tôi bị bắt mang về đây đã được sờ vào điện thoại chút nào đâu, tôi làm thế nào truyền tin ra ngoài được? Dùng sóng điện não hả?"
Thật quá là nực cười mà, cậu mà có cái năng lực đó thì còn có thể bị bọn họ tóm về đây sao?
Chân mày Túng Sĩ Lương nhíu lại chặt hơn, "Đó là do mẹ anh làm!"
Túng Phồn nhún nhún vai, nếu "Quỷ nhỏ thông minh" này đúng là mẹ cậu thật thì đợi lúc về cậu lại may cho mẹ thêm bộ quần áo mới được.
Túng Sĩ Lương tức đến không biết nói gì, chỉ có thể quát vào mặt Túng Phồn: "Hai mẹ con anh đúng là giống hệt nhau, cái loại không biết xấu hổ, chuyện như vậy mà cũng dám nói ra bên ngoài. Hai mẹ con anh có không cần mặt mũi thì cũng đừng kéo nhà họ Túng xuống nước theo!"
Túng Phồn cười lạnh một tiếng, nói: "Trước khi ông phát điên phát rồ thì tốt nhất nên làm rõ hai việc trước đã. Thứ nhất, tôi không cảm thấy chuyện mình phân hóa dị dạng thì có gì phải mất mặt cả, có bản lĩnh thì ông ra ngoài mà nói, đừng chỉ nói suông ở trong nhà như này. Cái này thì tôi thấy Túng Lãng thật sự là rất giống ông, tật xấu gì cũng giống nhau như đúc, đúng là cha con với nhau có khác. Thứ hai, việc này là do con cháu của các nhà khác truyền ra, mẹ tôi có bản lĩnh đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ biết có dì Mạc và dì Thang, nếu có truyền ra thật thì nên là từ lớp người như ông mới đúng, nói thế thì coi như ông bảo đây là do mẹ tôi tung tin ra thì nghe còn có lý một tí. Nhưng xem thử tình huống bây giờ, nói là con cháu nhà ai truyền ra còn đáng tin hơn đấy. Người cùng thế hệ biết tình huống thân thể của tôi, ngoại trừ Túng Lãng còn có cả Liêu Bảo Song, không phải sao? Nếu không phải tôi truyền tin ra, vậy sao ông không nói đây là do con trai ngoan và con dâu tốt của ông làm đi?"
Gây xích mích nội bộ ấy mà, nếu cậu đã có thể châm ngòi bên Túng Lãng thì chẳng ngại gì mà không chọc thêm một gậy bên Túng Sĩ Lương. Căn nguyên chính của việc khích bác gây xích gián thành công là gì? Chính là sự không tin tưởng lẫn nhau, cậu đánh cược giữa mấy người nhà họ Túng cũng chả tín nhiệm nhau là bao. Nhìn hiện giờ thì Túng Lãng có vẻ đắc ý như vậy nhưng thực tế là từ nhỏ không được nhà họ Túng công nhận nên cũng đâu dám ra ngoài tự xưng mình là người thừa kế, không chiếm được lợi lộc gì, trong lòng cậu ta không hận sao? Túng Phồn thấy không hẳn, dù sao tính tình Túng Lãng cũng giống Túng Sĩ Lương, cái tính tình vừa hẹp hòi lại còn hay nghi ngờ kia đúng là giống nhau đến trăm phần trăm luôn.
Túng Sĩ Lương tức đến độ muốn đập đồ, ông ta đương nhiên không hi vọng chuyện này là do Túng Lãng làm, nhưng mà cũng không tiện nói. Chưa tìm được cái gì thuận tay để ném thì điện thoại của ông ta lại vang lên.
Nhìn cái tên hiện trêи màn hình, Túng Sĩ Lương vội điều chỉnh lại ngữ khí của mình, dáng vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, cười ha ha nhận điện thoại. Dối trá tới cái trình độ này, Túng Phồn thật muốn vỗ tay khen ngợi màn trình diễn của đối phương, nhưng mà bảo cậu ném tiền thưởng ấy hả, Túng Sĩ Lương không xứng.
"Alo, ông Hàm đấy à!"
Bên này Túng Sĩ Lương nhiệt tình như lửa, mà bên đối phương lại lạnh lùng như băng.
"Chuyện của Túng Phồn tại sao tất cả mọi người lại biết được? Không phải đã nói sẽ không rêu rao chuyện này ra bên ngoài à?!"
Nụ cười trêи mặt Túng Sĩ Lương cứng lại, trông không khác gì nhân sĩ giang hồ trúng độc tử vong trong tiểu thuyết võ hiệp, nét mặt chỉ có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung, vô cùng buồn cười.
"Ông Hàm à, cái này ở giữa có lẽ là có hiểu nhầm gì đó." Túng Sĩ Lương trấn an đối phương, có thể thấy là rất coi trọng nguồn tài chính của người này. Đúng, coi trọng tiền chứ không phải là người.
"Vậy giờ tôi hỏi ông, tin đồn lần này có thể áp xuống được không?" Ông Hàm bên kia cũng không định lá mặt lá trái với đối phương, ông ta vốn dĩ là người thô lỗ, còn chưa bước chân vào được giới thượng lưu nên đương nhiên không biết nói mấy lời làm màu làm mè, vong vo tam quốc kiểu kia.
"Ông yên tâm, nhất định sẽ làm được." Túng Sĩ Lương nói chắc như đinh đóng cột, dáng vẻ đúng kiểu cứ hứa trước đã, có làm được hay không thì tính sau, phong cách điển hình của gian thương.
Giọng điệu ông Hàm bên kia vẫn không tốt hơn trước là mấy: "Như vậy là tốt nhất. Nhà chúng tôi không phải loại người thất hứa, nhưng mà nếu tin đồn không quan tâm đến hạnh phúc của con cái trong nhà các kiểu mà bị truyền ra thì chúng tôi cũng không dám gánh cái bêu danh này. Tuy là chúng ta muốn đảm bảo cho chuyện hợp tác giữa hai nhà nên mới lựa chọn phương án kết làm thông gia, nhưng đương nhiên là vẫn hi vọng đứa nhỏ trong nhà được hạnh phúc, không phải sao? Ít nhất cũng không thể để cho có người ở sau lưng dèm pha nọ kia. Không phải là tôi không coi trọng nhà họ Túng các ông, nhưng dù sao nhà ông cũng có căn cơ từ trước rồi, còn nhà tôi thì vẫn còn chưa đứng vững gót chân trong cái giới này đâu, nếu bị người khác nói ba, nói bốn, khiến ai ai cũng hoài nghi nhân phẩm nhà họ Hàm bọn tôi thì sau này chúng tôi biết lăn lộn thế nào?"
Giới thượng lưu không có kiểu kết hôn không tình cảm sao? Đương nhiên là có. Nhưng đâu có ai có thể chất đặc thù giống như Túng Phồn, Nếu cậu là omega hay là alpha đơn thuần thôi thì cho dù có kết hôn không tình yêu thì bên ngoài cũng chẳng ai nói gì, ai biết được người ta có tình cảm hay không có tình cảm với nhau thật đâu. Nhưng mà chính vì cậu là người nửa A nửa O, cho nên mọi người mới càng để ý xem cuộc sống hôn nhân của cậu có hạnh phúc hay là không. Giống như chỉ cần cậu với người kia không phải thật lòng yêu thương nhau chì chính là do nhà họ Túng ép cưới ép gả, vô nhân đạo, nói không chừng sẽ bị người ta lấy ra châm chọc. Con người nhiều khi chính là kiểu tiêu chuẩn kép như vậy, nhưng trong chuyện Túng Phồn lần này thì cái tiêu chuẩn kép này ngược lại còn đang bảo vệ cho cậu.
"Tôi biết, tôi biết, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này."
Nghe giọng điệu của Túng Sĩ Lương, Túng Phồn thấy có vẻ nhà họ Túng thật sự đang rất thiếu tiền. Cậu không rõ tình hình tài chính của nhà họ Túng bây giờ thế nào, nhưng nhà họ kinh doanh vật liệu xây dựng đặc thù, còn có bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm riêng. Mà quá trình nghiên cứu phát triển sản phẩm mới vốn dĩ đã là cái động không đáy, có thể nghiên cứu ra thành quả tự nhiên là tốt nhất, có thể từ kết quả nghiên cứu thu hồi lại vốn đầu tư ban đầu, còn kiếm được một khoản lợi nhuận đáng kể, nhưng nếu không làm ra kết quả thì đúng là đổ tiền xuống sông xuống bể, mà có phải hạng mục nghiên cứu nào cũng làm ra tiền đâu. Cho nên nhu cầu vốn đầu tư của nhà họ lớn hơn các công ty khác nhiều.
Cúp điện thoại xong, chỗ giữa lông mày của Túng Sĩ Lương đã nhăn thành hình chữ "Xuyên" (川)
Ông ta không vui thì Túng Phồn sẽ vui vẻ. Tình hình này, xem nhà họ Túng định làm cách nào nào xử lý, cậu thật sự chỉ muốn hét lớn hai chữ —— Đáng đời!
Lúc này Túng Sĩ Lương cũng không buồn chọn đồ nữa, tiện tay vơ cái gạt tàn thuốc đập nát.
Cái gạt tàn bằng thủy tinh rơi vỡ liểng xiểng, Túng Phồn bấy giờ chỉ nghĩ —— Nguyên chủ của thân thể này còn hút thuốc lá nữa à? Đúng là thói quen sống không lành mạnh gì cả.
Vệ sĩ gõ cửa đi vào.
Túng Sĩ Lương tức giận nói: "Chuyện gì?"
Vệ sĩ: "Quản gia bảo tôi mời ngài xuống, nói là cậu hai nhà họ Phí tới."
Túng Sĩ Lương sửng sốt, biểu tình tức giận trêи mặt lập tức dịu lại, thậm chí phải nói là trông vô cùng vui vẻ là đằng khác: "Sao cậu ta lại tới đây? Mau lấy trà ngon của lão gia ra mời khách."
Túng Phồn ngơ ra, cậu hai nhà họ Phí, không phải là Phí Hành Phong à? Mẹ nhờ Phí Hành Phong tới đây sao? Đúng là trâu bò quá ha!
Túng Sĩ Lương chỉ vào Túng Phồn hung tợn nói: "Anh ngoan ngoãn chờ ở trong này cho tôi, chờ xong việc tôi sẽ tìm anh tính sổ sau!"
Phí Hành Phong vừa tới, không chỉ Túng Sĩ Lương xuống lầu đón tiếp mà ngay cả Túng lão gia đã nghỉ ngơi cũng đi xuống nhà.
"Sao hôm nay cậu Phí lại qua đây vậy?" Dù là Túng lão gia thì trước mặt Phí Hành Phong cũng không thể gọi tên hắn ra được, gọi một tiếng "Cậu" chính là vì khoảng cách thực lực giữa hai nhà. Nhìn thì như không phân biệt già trẻ, lại hơi có kiểu như mắc hội chứng tuổi teen vậy, nhưng mà chuyện này ở trong giới thượng lưu chỉ nhìn vào thế lực gia tộc này thì cũng không phải hiếm thấy.
Phí Hành Phong ăn vận cũng không quá chính thức, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao, tuy là bộ đồ này là hàng phiên bản giới hạn mùa thu của một nhãn hiệu xa xỉ: "Không quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tôi sẽ nói nhanh thôi."
Túng lão và Túng Sĩ Lương còn ước gì hắn nói nhiều một chút ấy chứ, để bọn họ tìm xem có cơ hội nào hợp tác với nhà họ Phí hay không.
Mặt Phí Hành Phong hoàn toàn vô cảm, không giống như tới thăm hỏi nhà người ta mà giống như đi họp hành thì đúng hơn: "Tôi với Túng Phồn đang tìm hiểu nhau, không biết nhà họ Túng bắt cậu ấy về nhốt trong nhà là có ý gì?"
Lần này đến lượt Túng lão và Túng Sĩ Lương ngây ra như phỗng, cái tình huống này là sao đây? Bọn họ vốn chưa từng nghe nói có chuyện này!
Phí Hành Phong tiếp tục nói: "Lúc trước tôi nghe Túng Phồn nói mọi người muốn mang cậu ấy về nhà, tôi còn chưa kịp tìm thời gian rảnh để tới tìm hai vị nói chuyện. Hôm qua nghe nói cậu ấy chỉ đi ăn với mẹ một bữa thôi mà lúc về đã không thấy người đâu nữa rồi, tôi nghĩ chắc không phải là mình đoán sai đúng không? Nếu cậu ấy bị bắt cóc thật thì đã mấy tiếng trôi qua rồi, bọn bắt cóc hẳn phải gọi điện cho tôi đòi tiền chuộc mới đúng."
Phí Hành Phong nói khá chính xác mọi việc, không ai nhìn ra được sơ hở nào dựa vào biểu cảm trêи mặt của hắn, không đợi hai người kia định nói gì, hắn ra tiếp tục: "Với cả, lúc nãy tôi có nhận được điện thoại của một người bạn, nói chuyện Túng Phồn là người nửa A nửa O đã bị truyền khắp trong giới, tôi muốn biết chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Túng hay không? Có phải nhà họ Túng cảm thấy cậu ấy không xứng đáng làm người thừa kế gia nghiệp nên mới phát tán tin tức này ra ngoài?"
Túng lão và Túng Sĩ Lương một hồi lâu cũng không có phản ứng gì, Phí Hành Phong đâu có nói gì nhiều lắm, tại sao lượng thông tin lại lớn như vậy?
Vẫn là Túng lão trải đời, nhìn nhiều biết nhiều, lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Cậu Phí đang tìm hiểu Tiểu Phồn sao? Sao tôi chưa từng nghe thằng bé kể chuyện này? Cậu Phí không lừa tôi đấy chứ?"