Không Thể Ký Hiệu

Chương 23




04/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Chạng vạng, trong tiệm đã thu dọn tàm tạm rồi, dì Chân cũng đã chọn được mẫu cửa muốn làm, xác nhận xong xuôi đâu đó với bên thi công, cả quá trình thương lượng đôi bên đều rất vui vẻ thoải mái.

Vốn Túng Phồn còn định mời cơm tối, coi như an ủi dì Chân một chút, kết quả là dì Chân lại nhanh tay hơn một bước, đã đặt xong đồ ăn để an ủi ngược lại cho Túng Phồn rồi.

Lúc đang chờ đồ ăn được đưa tới thì cô giáo Hoàng đặt trang phục diễn cho trẻ em lần trước đi tới.

"Ôi? Mọi người tính đổi cửa mới à?" Bộ dáng cô giáo Hoàng vẫn dịu dàng như trước, có lẽ là không hiểu sao cửa mới còn chưa tới mà đã dỡ cửa cũ ra rồi, sự khó hiểu trong mắt hoàn toàn không che giấu chút nào.

Túng Phồn cười khổ nói: "Có chút chuyện xảy ra, đã báo để cảnh sát xử lý rồi. Cô giáo Hoàng tới là muốn đặt may quần áo sao?"

Cô giáo Hoàng không bận tâm vấn đề kia nữa, gật đầu nói: "Đúng vậy, lần trước cậu làm quần áo cho máy bạn nhỏ nhận được phản hồi rất tốt, lớp múa của bọn tôi nhận được không ít cơ hội biểu diễn, ba mẹ mấy bé đều rất hài lòng. Hôm nay tôi qua là muốn hỏi chút xem cậu có thể may sườn xám được không, tháng sau có một buổi giao lưu giữa các câu lạc bộ khiêu vũ, tôi muốn may một cái, lúc đó mặc đi tham gia."

Khách đã tới cửa, Túng Phồn chẳng có lý do gì mà từ chối hết, nhưng nói đến sườn xám thì tay nghề của cậu có hơi kém một chút, cậu cũng không buồn giả bộ nói: "Cô tìm đúng nơi rồi. Tay nghề làm sườn xám của tôi còn hơi kém một chút, nhưng mà dì Chân thì đúng là không có gì để chê."

"Dì Chân?"

"Là bà chủ của tôi, nói đến kiểu váy như sườn xám thì phải là thợ may vừa thành thạo lại có nhiều kinh nghiệm thì làm mới đẹp được." Bây giờ có nhiều người thích mua đồ may sẵn bán trêи mạng mà không biết mà giữa hàng may sẵn và hàng đặt may hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, chưa nói nói đến chất liệu, hoa văn trêи váy, chỉ riêng cái cúc cài thôi, hơn kém đã không chỉ có một bậc rồi.

Không phải Túng Phồn tâng bốc tay nghề của dì Chân mà cậu đã thực sự đã được xem sản phẩm dì Chân may ra rồi. Đúng là nếu không có kinh nghiệm với tay nghề điêu luyện thì không thể may được chiếc váy đẹp như vậy.

Cô giáo Hoàng nghe vậy thì cũng cảm thấy vô cùng hấp dẫn: "Vậy là tôi tìm đúng chỗ rồi, mấy năm gần đây muốn tìm thợ may sườn xám có tay nghề trong thành phố quả thực là không dễ dàng gì."

"Tay nghề của dì Chân thì cô cứ việc yên tâm, nếu may xong mà cô thấy không thích thì tôi sẽ đền tiền cái sườn xám đó cho cô!" Túng Phồn cực tin tưởng dì Chân, nói xong lập tức dẫn cô giáo Hoàng đi vào phòng làm việc của dì Chân, "Dì Chân, cô giáo Hoàng tới, cô ấy đang muốn may một bộ sườn xám, dì qua xem thế nào."

"Được." Dì Chân ngẩng đầu lên khỏi mớ vải vóc la liệt trong phòng, qua lần hợp tác lần trước với Túng Phồn, cô giáo Hoàng cũng đã được coi là khách quen của tiệm rồi, "Muốn may kiểu như thế nào nào?"

Tính cách dì Chân thân thiện cởi mở, rất thích hợp để trò chuyện với khách hàng, mọi người cũng có thể thoải mái nói kiểu mà mình thích cho bà. Chất vải có thể dùng để may sườn xám trong cửa hàng khá nhiều, đủ cho cô giáo Hoàng thoải mái lựa chọn, hơn nữa hoa văn nào cũng rất xinh đẹp, đảm bảo váy may ra trông sẽ cực kỳ đẳng cấp.

Túng Phồn rót trà cho cô giáo Hoàng và dì Chân xong mới lại ra cửa chờ đồ ăn được ship đến.

Không biết là mùi thức ăn từ nhà ai truyền đến, Túng Phồn không khỏi nhớ đến món dẻ sườn nướng cháy tỏi lúc trưa, không biết món đó chế biến có khó không, kiểu người không giỏi nấu nướng như cậu chắc khó mà nấu được món ngon như vậy.

Sau khi chọn lựa xong kiểu dáng, cô giáo Hoàng hài lòng thanh toán tiền cọc cho dì Chân, Lúc cô chuẩn bị đi về, lần thứ hai nhìn thấy chỗ cánh cửa đang trống huơ trống hoác không khỏi hỏi: "Có người cố ý phá hoại à?"

Túng Phồn gật gật đầu.

Cô giáo Hoàng cười nói: "Mọi người cũng đừng tức giận quá, chống tôi làm ở cục cảnh sát thành phố, về nhà rồi tôi sẽ nhắc một câu để ông ấy giúp mọi người đẩy nhanh tiến độ phá án, xử lý xong việc này càng sớm càng tốt."

Không cần biết đây là lời thật lòng hay là khách sáo, tâm ý của đối phương Túng Phồn cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Hai người chỉ là tình cờ gặp gỡ, người ta tới may có một bộ quần áo mà còn có thể quan tâm đến chuyện của cậu đã là rất hiếm có rồi.

"Cám ơn cô giáo Hoàng, đã khiến cô phải bận lòng rồi." Túng Phồn trịnh trọng nói.

"Đừng khách khí như vậy, cảnh sát vốn nên vì nhân dân phục vụ mà." Cô giáo Hoàng nhoẻn miệng cười, "Vả lại sau này tôi vẫn còn muốn hợp tác với cậu nữa mà, không thể để cửa hàng của cậu gặp chuyện không hay được."

Nói xong, cô giáo Hoàng vẫy vẫy tay tạm biệt rồi đi về.

Lời của cô giáo Hoàng thật ra Túng Phồn cũng không để trong lòng, có không được cũng chẳng sao cả, nhưng không ngờ hiệu suất của cô giáo hoàng lại cao như vậy, lúc bọn họ đang ăn tối thì dì Chân đã nhận được điện thoại của phía cảnh sát, nói là đã tra ra được manh mối, lãnh đạo bên trêи cũng đã có nhắc nhở, nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất để tra là người phá hoại tài sản của cửa hàng là ai, yêu cầu đối tượng chi trả phí bồi thường thiệt hại hợp lý cho bọn họ.

Đối với việc bản thân đã đánh giá thấp các mối quan hệ của cô giáo Hoàng, Túng Phồn bày tỏ —— xin được thỉnh an* đại tỷ!

*Chỗ này mình nghĩ là Túng phồn muốn nói ý thăm hỏi bậc bề trêи, người lớn tuổi hơn mình mà dùng cách nói trang trọng thời cổ đại nên mình giữ nguyên là thỉnh an nhé, giống trong phim cổ trang mà quần thần hay thỉnh an hoàng đế với thái hậu, hoàng hậu ấy.

Cửa không còn nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc livestream, hơn nữa đoạn thời gian gần đây, phòng trực tiếp của Túng Phồn có không ít người theo dõi, mỗi lần phát sóng đều có hơn ngàn người theo dõi, phía công ty quản lý ứng dụng cũng gửi hợp đồng hợp tác cho cậu, chỉ chờ cậu đồng ý ký tên là được, cho nên khoảng thời gian này không nên nghỉ live làm gián đoạn việc phát sóng trực tiếp thì vẫn hơn.

Tống Hưởng ngồi ngoài cửa, bắt chéo hai chân uống Coca, trông không khác gì một anh bảo vệ gác cửa.

Dì Chân đã đi về trước.

Túng Phồn thì đang livestream ở trong phòng làm việc của mình. Rập thiết kế của cậu đã được cắt lên vải xong hết, vốn hôm nay là có thể bắt đầu may ráp lại rồi, nhưng trước khi phát sóng, cậu lại nhìn chằm chằm về phía manocanh thiết kế ghim kim [1] của mình, thấy thể nào cũng không được hoàn mỹ cho lắm. Vốn manocanh thiết kế đều được làm theo số đo tiêu chuẩn, không có chỗ nào có thể xoi mói. Mà từ trước đến nay hầu hết những người Túng Phồn gặp được đều thuộc về kiểu người có tiêu chuẩn vóc dáng hầu như manocanh này đều có thể đáp ứng được, nói cách khác là kiểu số đo khá chuẩn mực, dạng quần áo nào cũng có thể mặc được. Nhưng luôn luôn có một ngoại lệ, chẳng hạn như là Phí Hành Phong.

Dáng người của Phí Hành Phong có tỷ lệ rất tốt, có thể sánh ngang với người mẫu hàng đầu, lại không quá gầy, là tiêu chuẩn kết hợp hoàn mỹ của cơ bắp và khung xương. Đây là thiết kế đầu tiên cậu là sau khi xuyên vào trong quyển sách này, cho nên cũng nhất định phải có tỉ lệ số đo hoàn mỹ như vậy mới coi như không uổng công cậu từ lúc bắt đầu bắt tay vào làm đến giờ.

Túng Phồn không có số đo chi tiết của Phí Hành Phong nhưng bản thân cậu là nhà thiết kế đã nhiều năm như vậy, mắt nhìn số đo vẫn phải có, cho dù không được chính xác 100% thì cũng không đến nỗi lệch quá nhiều. Vì vậy, vốn hôm nay định live công đoạn cắt may lại đổi thành hướng dẫn mọi người cách lấy số đo chuẩn của quần áo để phù hợp với từng dáng người. Cái này đối với bộ phận người xem không thích nội dung quá có tình học thuật thì hơi bị nhàm chán, nhưng đối với những người có dáng người đặc biệt thì lại rất hữu dụng. Cho nên số lượng người xem live hôm nay chỉ có nhiều chứ không ít hơn mọi khi, nhóm mở live làm bài tập thì vẫn cắm cọc ở kênh phát sóng của cậu y như cũ.

[ Mỗi lần xem chủ kênh livestream tôi đều cảm thấy vô cùng kϊƈɦ động, muốn lập tức đăng kí thi vào chuyên ngành thiết kế thời trang.]

[Mấy hôm trước hãy còn đang làm thiết kế rất ổn mà, sao hôm nay lại nói tới chuyện chọn quần áo theo dáng người? Chẳng lẽ bộ trang phục chủ kênh đang làm là thiết kế cho người nào à?]

[Ây dô, cảm giác bầu không khí ngọt ngào đang đập thẳng vô mặt mình.]

[Nhóm mở live làm bài tập bày tỏ, nghe như đang học số học trực tiếp vậy.]

[Thật muốn biết người có thể may mắn được mặc bộ trang phục này, nhất định là một anh đẹp trai siêu cấp vũ trụ!]

[Tiểu Túng này, tôi thấy tôi trực tiếp tìm cậu may đồ còn nhanh hơn là mình tự học ấy.]

Túng Phồn cùng mọi người câu có câu không mà tán gẫu, cậu không cảm thấy bộ lễ phục này của mình là đặc biệt làm cho người nào, vẫn là câu nói kia, cậu chỉ muốn làm bộ quần áo này theo tỉ lệ mà bản thân cho là tốt nhất mà thôi. Mà trong quá trình nói chuyện phiếm với mọi người, Túng Phồn cũng quên đi chuyện rắc rối lúc ban ngày, tâm trạng tốt lên không ít, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

*

Phí Hành Phong không quay trở về căn hộ riêng của mình, bởi vì bữa tối ăn hơi no cho nên hắn chạy máy chạy bộ một lúc xong mới tắm rửa đi ngủ.

Lúc ăn cơm tối thấy Phí Hành Phong đặc biệt dặn nhà bếp làm món sườn heo cháy tỏi, Mạc Y không khỏi suy ngẫm nhưng bà cũng không hỏi gì.

Phí Hành Phong ngủ một mạch đúng đủ tám tiếng, giấc ngủ vô cùng yên ổn, sáng hôm sau lúc mở mắt ra thì vừa đúng bảy giờ.

Hắn không lập tức rời giường mà nằm thêm một lúc, nhớ đến giấc ngủ tối qua, gần đây đúng là chất lượng giấc ngủ của hắn tốt hơn trước kia nhiều, ngủ đủ giấc khiến tình thần thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Cũng giống như hai lần trước, Phí Hành Phong bắt đầu nhớ lại xem ngày trước đó bản thân đã làm cái gì, có phải đã gặp chuyện gì đặc biệt nên mới giúp hắn ngon giấc hay không. Mà ngẫm lại thì hình như không có cái gì giống nhau, hơn nữa cho dù hắn có lập lại đúng y lượng vận động và đồ ăn thức uống của ngày hôm trước thì cũng không thể ngủ ngon giống như vậy nữa.

Mà đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên —— Nếu hắn nhớ không nhầm thì cả ba lần hắn đều có gặp Túng Phồn, hơn nữa còn tiếp xúc với nhau khá lâu.

Ý nghĩ này mặc dù có chút hoang đường, nhưng không phải có câu nói là, vào những lúc không có bất cứ đáp án nào khác thì cái nhìn vô lý nhất chính là cái chính xác nhất.

Phí Hành Phong vẫn không thể xác định ý nghĩ có mình có chính xác hay không, ngẫm nghĩ một hồi, hắn quyết định nhắn tin hẹn Túng Phồn đi ăn một bữa, chứng thực lại suy đoán của bản thân.

*

Kể từ hôm cửa tiệm bị đập phá đã hai ngày trôi qua, cửa mới cũng đã lắp đặt xong xuôi hết, tiệm may có thể nói là được nâng cấp lên một đẳng cấp mới, toàn bộ cửa sổ đều được thay mới, cũng lắp thêm một lớp chống trộm.

Phía cảnh sát cũng báo tin tới nói là đã bắt được hai kẻ thực hiện hành vi phá hoại, chẳng qua bọn họ không chịu khai ra kể chủ mưu đứng sau, lúc điều tra giao dịch ngân hàng của hai người thì phát hiện có một số tiền được chuyển tới từ tài khoản của Túng Lãng, vừa vặn trùng khớp với đối tượng tình nghi mà bọn họ cung cấp, cho nên cảnh sát đã liên lạc với Túng Lãng, mời hắn tới đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Dì Chân nói cảm ơn với viên cảnh sát gọi điện tới báo, bên kia cũng nhắc với bà, chuyện lần này không có gây thương tích cho người khác cho nên quá nửa là sẽ tiến hành bồi thường hòa giải, hi vọng đến lúc đó dì Chân tích cực phối hợp. Dì Chân nghe thế thì cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần đòi được tiền bồi thường là tốt rồi, rất nhanh đã thống nhất ý kiến với bên phía cảnh sát.

Túng Phồn nghe dì Chân kể lại từ đầu đến cuối xong thì chỉ cười cười, không nói thêm gì. Bình thường, nếu đã xác định Túng Lãng là đối tượng tình nghi thì nhất định phải mời Túng Lãng về đồn hỗ trợ điều tra trước, cái kỳ hạn "Ngày mai" này có hơi dài. Hơn nữa, chưa tra ra kết quả chính xác như thế nào, sao có chuyện đã đi thảo luận chuyện thỏa thuận bồi thường với đương sự được. Sự tình phát triển theo phương hướng này thì chỉ có thể nói là nhà họ Túng đã biết chuyện, đồng thời tìm các mối quan hệ để nhúng tay vào quy trình xử lý vụ việc, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đối với chuyện này, Túng Phồn không thấy ngạc nhiên chút nào. Túng Lãng bây giờ có thẻ xem như huyết mạch thừa kế còn lại duy nhất của nhà họ Túng, bọn họ còn muốn Túng Lãng duy trì nòi giống, nối dõi tông đường, sao có thể để cậu ta nửa chừng xảy ra vấn đề gì chứ. Mà Túng Phồn bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên dân đen, chân đất mắt toét, không quan hệ, không sức mạnh, bên phía cô giáo Hoàng có thể giúp đẩy nhanh tiến độ điều tra cũng đã không dễ dàng gì rồi, sợ là cũng không thể giúp gì hơn nữa.

Ngày hôm nay Túng Phồn kết thúc livestream hơi muộn, lúc đóng cửa tắt đèn đi về đã là hơn chín giờ tối.

Vừa khóa cửa tiệm xong thì có hai chiếc xe đỗ xịch lại phía trước cửa, Túng Phồn cảm giác không ổn, vừa định chạy sang bên cạnh kêu cứu thì người ở trêи xe đã xuống chặn đường cậu.

Sau đó, một người đàn ông đã hơi lớn tuổi, mái tóc muối tiêu bước xuống xe, nói với Túng Phồn: "Cậu cả, lão gia cùng ông chủ mời cậu về nhà, lên xe đi."

_______________________