Không Thể Ký Hiệu

Chương 18




25/01/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Phí Hành Phong không nghĩ mọi chuyện lại đi theo hướng này, chuyển khoản cho Túng Phồn xong, hắn mới nói: "Xin lỗi..."

Túng Phồn tùy ý cười: "Cũng có phải anh cắm sừng cho tôi đâu, không cần anh thấy áy náy."

Sau đó cậu cất điện thoại của mình đi nói: "Chào, hẹn gặp lại."

Túng Phồn thoải mái rời đi, mới đầu cậu còn tưởng Phí Hành Phong gọi mình ra đây là muốn nhờ cậu giúp đỡ, kết quả lại thành muốn cậu về quản người. Không nói bây giờ cậu vốn không quản được người kia, mà căn bản cậu cũng không định quản, trong lòng khó chịu, ai cậu cũng không muốn hầu.

Còn chưa đợi Túng Phồn bước ra khỏi cửa, đã nghe Phí Hành Phong nói: "Chờ đã."

Túng Phồn đang định làm bộ không nghe thấy, nhưng Phí Hành Phong nói nhanh: "Lễ phục của chị Diêu có thể nhờ cậu qua xem giúp được không? Bây giờ gấp gáp thế này rất khó mượn được trang phục phù hợp, cậu qua xem thử có cách nào che lại, hay sửa chữa được không."

Phí Hành Phong thừa nhận cách làm của mình có hơi mạo hiểm, Túng Phồn đúng là biết may quần áo, nhưng sửa chữa thì không biết thế nào?

Bàn tay đang đặt trêи tay nắm cửa của Túng Phồn dừng lại vài giây, việc này thật ra chưa chắc cậu có thể giúp gì được, đây lại là buổi công chiếu đầu tiên, không cẩn thận sẽ làm Diêu Vi Nguyệt mất mặt trước người xem cả nước. Lại nghĩ đến đây là chuyện Liêu Bảo Song gây ra, cậu lại cảm thấy để cô ta thoải mái thì quá là có lỗi với cặp sừng trêи đầu mình. Vả lại, nếu Liêu Bảo Song không vui thì nhất định cũng không cho Túng Lãng được thoải mái; Túng Lãng không thoải mái, nhà họ Túng cũng sẽ không thoải mái, mà nhà họ Túng không thoải mái thì cậu đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Nghĩ tới nghĩ lui thì giúp việc này cậu cũng không thiệt thòi gì, nói không chừng còn có thể kiếm thêm được một ít.

Túng Phồn quay người lại hỏi: "Quan hệ giữa anh và Diêu Vi Nguyệt rất tốt à?"

Phí Hành Phong thành thực nói: "Chị ấy là bạn thân của chị gái tôi."

Túng Phồn nhíu mày, nói rõ ý của mình: "Phí tạo hình cho Tống Hưởng anh đã đưa tôi không ít rồi, lần này tôi sẽ không nhận tiền của anh nữa. Để xem tôi có thể giúp gì không, nếu được coi như anh nợ tôi một lần, ok không?"

Rõ ràng là so với tiền, thì ân tình của Phí Hành Phong càng đáng giá hơn nhiều. Lúc trước cậu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chuyện Liêu Bảo Song cắt xé lễ phục lần này khiến cậu bỗng nhiên nhận ra một vấn đề, mấy mánh khóe bẩn thỉu này lúc nào cũng có thể xuất hiện, còn vô cùng trắng trợn. Chỉ có làm trộm nghìn ngày, nào có thể phòng trộm ngàn ngày, vì tránh không trở thành nạn nhân cho mấy trò dơ bẩn của nhà họ Túng, cậu vẫn nên tìm người có thể đứng ra giúp mình trong lúc nguy cấp vẫn hơn, mà người này, còn có ai thích hợp hơn so với nam chính nữa à? Đương nhiên là không rồi!

Phí Hành Phong không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Được."

Túng Phồn nở nụ cười: "Được rồi, thế dẫn tôi qua đó nhìn một chút đi. Nếu không giúp được, anh cũng đừng có cắm cảu với tôi là được."

"Tôi không phải người vô lý như vậy." Phí Hành Phong đi tới mở cửa cho Túng Phồn.

Túng Phồn nhún nhún vai —— Cái đó ai mà biết được?

Phòng trang điểm của Diêu Vi Nguyệt ở trêи tầng hai, lúc này bên trong đã loạn tung lên rồi, người đại diện và trợ lý của cô đều đang gọi điện liên hệ khắp nơi, bầu không khí vô cùng khẩn trương, tựa như chỉ cần có người mở miệng nói một câu không liên quan đến chuyện quan trọng lúc này chì chắc chắn sẽ bị mắng cho to đầu.

Diêu Vi Nguyệt đang ngồi trêи ghế sofa, trang điểm đã gần xong rồi mà vẫn chưa có làm tóc, thấy Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn qua đây, cô không hiểu lắm hỏi: "Vị này là?"

Phí Hành Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Đây là stylist phòng làm việc của em mới hợp tác cùng, em dẫn cậu ta qua đâu xem có thể khắc phục lại mấy chỗ hỏng trêи lễ phục được không."

Diêu Vi Nguyệt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, làm cho dung mạo của cô ảm đạm hơn nhiều: "Làm phiền rồi."

"Không có gì." Nói xong, Phí Hành Phong ôm bộ lễ phục đã nát bươm không khác gì một cái giẻ rách đưa cho Túng Phồn xem.

Túng Phồn không đặc biệt chào hỏi ai, cũng không nói nhiều, bầu không khí ở đây rõ ràng là không thích hợp để tán gẫu, cậu đừng đòi mắng thì hơn.

Đây là một bộ lễ phục phối hai màu đỏ và đen được đặt làm riêng, phần lớn diện tích được thêu hoa văn lá sen bằng chỉ kim tuyến. Bộ lễ phục này dung hợp cả yếu tố hiện đại lẫn truyền thống vô cùng tốt, không nói cái khác, chỉ nói đến các họa tiết được thêu tay này thôi đã có giá trị không nhỏ rồi. Mà bây giờ phần ngang vai của bộ váy đã bị cắt nát, kiểu cắt xén bất quy tắc như thế này bất luận là sửa chữa như thế nào cũng sẽ để lại dấu vết vô cùng rõ ràng, không phải phương án lựa chọn tối ưu.

Ánh mắt của Phí Hành Phong vẫn luôn không rời khỏi người Túng Phồn, có lẽ là do không có ý tưởng nào khả thi nên cậu vẫn không lên tiếng, ngay cả nốt ruồi bên khóe miệng cũng ảm đạm không ít.

Thợ trang điểm của studio này cũng đang nhỏ giọng thảo luận phương án, có người nói đính thêm trang sức vào chỗ đó để che đi; có người nói không cần nhất thiết là dùng lễ phục mới ra quý này, kiếm bộ nào vừa người là được; cũng có người nói tìm cái áo khoác nào mặc trùm ra bên ngoài... Thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng vì khoảng cách gần nên Túng Phồn nghe được rất rõ ràng. Nhưng mà chắc chắn nhưng phương án đó Túng Phồn sẽ trực tiếp bỏ qua, bởi vì bộ lễ phục này rất đặc biệt, chỉ có chọn các chất liệu tương ứng mới có thể phù hợp, biến nó thành một thể thống nhất, nếu không sẽ lãng phí bộ váy này.

Không muốn làm phiền người khác, Túng phồn quay sang ngoắc ngoắc Phí Hành Phong.

Phí Hành Phong đi tới.

Túng Phồn nhỏ giọng hỏi: "Ở đây chắc là có kho trang phục riêng đúng không? Có thể dẫn tôi qua đó xem thử không?"

Đã đến lúc này rồi, yêu cầu nhỏ đấy cũng không tính là gì, Phí Hành Phong gật đầu, dẫn Túng Phồn đi ra ngoài, nói Lý Thiên Lang đang chờ ngoài cửa liên lạc với quản lý ở đây một chút. Không lâu sau, người quản lý phục trang ở đây đã mang chìa khóa kho tới, dẫn mấy người Túng Phồn đi theo mình.

Chuyện trang phục của Diêu Vi Nguyệt xảy ra vấn đề vốn không liên quan gì tới studio này, nhưng bọn họ trong ngành vẫn luôn nổi tiếng có tác phong chuyên nghiệp, minh tinh nào tới đây trang điểm làm tạo hình mà không xinh đẹp lộng lẫy đi ra, nếu chuyện Diêu Vi Nguyệt phải hủy bỏ tham dự buổi công chiếu đầu tiên ở studio của họ để người khác biết được thì lại nói bọn họ không có lấy một cái váy tử tể để có thể thay thế, thế thì còn ra cái thể thống gì nữa, danh tiếng bọn họ xây dựng bấy lâu sẽ mất hết. Nhưng vấn đề lớn nữa là, dạ phục của nữ minh tinh cần thử trước xong rồi mới điều chỉnh rộng chật cho vừa, như vậy mới có thể phô bày hết vóc dáng của người mặc. Vòng eo của Diêu Vi Nguyệt trong giới lại nổi tiếng là siêu nhỏ, muốn tìm một bộ trang phục không cần chỉnh lại eo là không có khả năng, tình huống cấp bách như bây giờ lấy đâu ra thời gian để bọn họ chỉnh sửa. Mà ngôi sao nổi tiếng như Diêu Vi Nguyệt chỉ có thể mặc trang phục mùa mới nhất, này mới thực sự là rắc rồi.

Giá treo quần áo trong phòng kho vừa nhiều lại vừa lộn xộn, hầy hết đều là các thiết kế mới, cái cũ nhất cũng là của năm trước, khẳng định vẫn còn nguyên giá trị.

Túng Phồn nhanh chóng lật xem những bộ mà cậu cho là khả năng sẽ thích hợp, ở đây lộn xộn thì có lộn xộn đấy nhưng phân chia khu vực khá rõ ràng, cho nên cũng không đến nỗi phải chạy trái chạy phải lãng phí thời gian.

Phí Hành Phong và Lý Thiên Lang cũng không biết Túng Phồn muốn tìm cái gì, cậu cũng không nói, thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, giống như nói Diêu Vi Nguyệt cứ thế từ bỏ sự kiện công chiếu này là lựa chọn thực tế nhất.

"Tôi qua chỗ chị Diêu trước." Lý Thiên Lang cảm thấy chuyện này hi vọng không lớn, nếu nhất định phải tới tham gia thì mặc trang phục quý trước vẫn là lựa chọn duy nhất lúc này, ít nhất còn có thể tìm được một bộ có số đo vừa với Diêu Vi Nguyệt.

Phí hành Phong khẽ gật đầu, hiên giờ hắn cũng không thể giúp gì hơn, để Túng Phồn biến một thứ đã bị phá hỏng trở nên đẹp đẽ đã là làm khó dễ cho cậu, bao nhiêu nhân viên tạo hình chuyên nghiệp còn không nghĩ ra cách gì, thực sự không nên đặt yêu cầu quá cao đối với người mới tập tành vào nghề như Túng Phồn .

Chớp mắt cái đã nửa tiếng trôi qua, khi Phí Hành Phong cảm thấy không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa, muốn gọi Túng Phồn quay về thì lại nghe cậu nói: "Cái áo choàng này có thể sửa lại được không?"

Túng Phồn từ trêи giá treo ních đầy quần áo lấy ra một cái áo choàng, thoạt trông như là trang phục diễn trong phim cổ trang, nhưng xem chất liệu và đường may thì không giống như hàng giá rẻ, mà giống đồ đặt riêng hơn.

Nhân viên quản lý kho hàng nói: "À, cái này à, có thể sửa được. Đây là của một tạp chí thời trang đặt làm riêng, nhưng giữa chừng có chút vấn đề, lúc mang đến thì tạp chí kia đã chụp xong rồi nên vẫn để trong đây, chưa có ai động đến."

Đây là một chiếc áo choàng ngoài có màu đỏ trà, họa tiết được thêu cùng màu với vải, áo choàng vừa dài vừa mỏng, chất vải khá đứng, đủ đặc biệt, đủ đẹp, cũng đủ khiêm tốn.

"Có máy khâu không?" Túng Phồn lại hỏi.

Nhân viên kia nói có.

Túng Phồn để Phí Hành Phong đi mang bộ lễ phục kia qua đây, có được hay không thì chưa thể nói chắc, phải thử trước mới biết được.

Hiếm khi bị người khác sai phái, Phí Hành Phong cũng không chần chờ, lập tức đi tới phòng nghỉ của Diêu Vi Nguyệt.

Diêu Vi Nguyệt thấy hắn thì nở một nụ cười miễn cưỡng: "Đừng giày vò nữa, chị nói người đại diện gọi điện cho đạo diễn, không đi nữa."

Phí Hành Phong không đồng ý: "Vẫn còn thời gian, cố nghĩ thêm biện pháp là được."

Phim truyền hình và điện ảnh Diêu Vi Nguyệt đều đã đóng qua rồi, xem như là một diễn viên rất có kinh nghiệm , kỹ năng diễn xuất ổn, nhân phẩm cũng không có chỗ nào có thể soi mói, nhưng bởi vì cô lớn lên quá xinh đẹp, thành ra mọi người lại đặt hết lực chú ý lên khuôn mặt mà bỏ qua diễn xuất của cô. Bộ điện ảnh sắp công chiếu này Diêu Vị Nguyệt không đóng vai chính mà đóng nữ số hai, đây là một nhân vật phức tạp, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất phải vô cùng tốt mới có thể thể hiện hoàn hảo, nếu lần này diễn xuất của cô được mọi người tán thành thì sẽ là một bước tiến lớn đối với nghiệp diễn sau này. Cô vô cùng tin tưởng với nhân vật mà mình thể hiện, cho nên đối với buổi công chiếu lần này cũng mong đợi rất nhiều, không nghĩ tới giữa đường lại phát sinh vấn đề như vậy.

Văng mặt trong buổi công chiếu đầu tiên chẳng khác nào đánh mất cơ hội tốt để tự tuyên truyền cho bản thân. Muốn tìm cớ giải thích sự vắng mặt của mình với truyền thông bên ngoài thì không khó khăn gì, chỉ là thay đổi đột xuất như vậy sẽ khiến cho đạo diễn có ấn tượng không tốt về cô, đối phương lại còn là đạo diễn nổi tiếng, quan hệ cũng rộng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên bỏ bom đối phương, đây cũng là phép lịch sự tối thiểu.

Mà thiết lập tính cách mà đoàn đội của Diêu Vi Nguyệt xây dựng cho cô lại là nữ tính, thời thượng, các thương hiệu cùng hợp tác cũng đều là các thương hiệu hàng đầu, nếu mặc lại quần áo của mùa trước thì mấy tay phóng viên mạng kiểu gì cũng nhân cơ hội lên bài dìm hàng, trắng trợn bôi xấu hình ảnh của cô. Như vậy không chỉ làm hỏng hình tượng của Diêu Vi Nguyệt mà các thương hiệu lớn đang hợp tác cũng sẽ cảm thấy không hài lòng, rất bất lợi cho cô.

Cho nên tình thế hiện tại của Diêu Vi Nguyệt thực sự là tiến thoái lưỡng nan, chọn lựa thế nào thì cũng sẽ làm mất lòng bên còn lại, trừ phi bây giờ có thể kiếm ra cho một bộ lễ phục quý này, vừa vặn, lại phù hợp với phong cách của cô, đủ bắt mắt, hấp dẫn người xem, nếu không sau này muốn duy trì các mối quan hệ hợp tác sẽ phải để tâm rất nhiều, mà còn chưa chắc sẽ có tác dụng.

Diêu Vi Nguyệt cười khổ nói: "Làm phiền cậu bận tâm lo lắng cho chị rồi, thôi cứ vậy đi, là số chị không may, dây phải người không nên dây vào."

Cô không oan sao? Là oan muốn chết thì có! Cái gì mà Túng thiếu gia, cô vốn có đâu đồng ý gặp mặt, người ta chỉ là gửi lời cho người đại diện của cô thôi, mà người đại diện của cô cũng đâu định để cô đi.

"Chị Diêu, chị không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ như vậy." Bởi vì có quan hệ với Phí Thiên, cho nên Phí Hành Phong cũng khá quen thuộc với Diêu Vi Nguyệt, lúc này mới tình nguyện nói nhiều thêm vài lời.

"Đúng thế, nhưng chuyện lần này thực sự quá phiền phức, chị chỉ có thể lựa chọn như vậy." Diêu Vi Nguyệt thực sự là vạn bất đắc dĩ, gia cảnh nhà cô cũng bình thường như bao người khác, có thể trở thành bạn thân với Phí Thiên đã là duyên phận trời cao ưu ái ban cho, cô đâu thể đấu lại vị tiểu thư họ Liêu kia, nếu phía đối phương dừng tay thì cũng thôi, nhưng nếu cô ta vẫn làm mấy hành động ghen tuông vô lối như lần này, thì cô lại phải chạy theo giải thích cho người ta hiểu, nghĩ tới đã thấy đau đầu rồi.

Phí Hành Phong cũng không định làm lỡ thời gian của cô, chỉ nói: "Dù sao bộ lễ phục này chị cũng không dùng được nữa, coi như cho người ta làm tài liệu luyện tay đi."

Nói xong, Phí Hành Phong không đợi cô nói gì, đang mang bộ lễ phục kia đi tìm Túng Phồn.

Nhận được dồ rồi, Túng Phồn lấy ra đủ loại dụng cụ trong túi vải của mình, mấy cái này là cậu chuẩn bị trước cho Tống Hưởng, đề phòng có tình huống đột xuất phát sinh, kết quả Tống Hưởng không cần, thay vào đó lại dùng cho bên này, vậy cũng tốt, coi như cậu không mang đồ đến không công.

"Tôi chờ cậu ở bên ngoài." Phí Hành Phong nói.

"Đừng, anh ngồi đây đi." Túng Phồn chỉ chỉ cái ghế ở bên cạnh.

Phí Hành Phong nhìn cậu, không hiểu gì.

Túng phồn cười nói: "Pheromone của anh có thể giúp tinh thần tôi thả lỏng hơn. Tôi cần anh ở đây là để tránh khỏi lát nữa sốt ruột mà làm không chắc tay, bộ váy này sửa lại không được chắc chắn."

Trêи mặt Phí Hành Phong vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong lòng lại khϊế͙p͙ sợ không thôi —— Túng Phồn nói tin tức tố của hắn có thể giúp cậu ta thả lỏng? Đang đùa cái gì vậy!?

Nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh, thản nhiên của Túng Phồn thì không giống như đang nói giỡn.

Phí Hành Phong bối rối, cũng không vội truy hỏi Túng Phồn, nhưng tâm tình phức tạp của hắn lúc này thì không thể gạt được chính mình.

Túng Phồn cũng không thừa lời với Phí Hành Phong, chỉ nói: "Anh Phí, anh nhớ phải nhớ kỹ khoản nợ này của tôi đấy, sau này tôi sẽ không nhắc đâu."