Không Thể Không Yêu

Chương 26




Bên ngòai trời đã hửng sáng, Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng đứng dậy bước vào phòng tắm, Khả Hoan tuy rằng đang nhắm mắt nhưng thực ra cô không hề ngủ được chút nào. Tưởng hắn chỉ đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngủ, hóa ra hắn dậy đánh răng rửa mặt, cô lấy làm lạ, hôm nay hắn có việc gì mà dậy sớm vậy. Theo phản xạ của một “nô lệ” chuyên chính, Khả Hoan ngồi dậy mặc váy vào đợi hắn bước ra. Tạp Trát Nhân bước ra, nhìn thấy Khả Hoan liền sửng sốt, sau đó khẽ cười véo má cô thoải mái nói: “Không thể tượng tượng em sung sức vậy, sáng sớm đã dậy rồi, biết thế tối qua tôi cố thêm một lúc nữa”.

Khả Hoan đỏ mặt hơi cúi đầu, thực ra cô đâu có khỏe khoắn gì, cả người bủn rủn bô lực, chẳng qua thân là “nô lệ” nên không dám ngủ muộn hơn “thiếu gia” mà thôi. Tạp Trát Nhân nói nhanh: “Đi rửa mặt đi, sau đó thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây”.

Khả Hoan hơi giật mình nhìn hắn, chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào phòng tắm, cô nhanh nhẹn lấy túi thu dọn đồ vệ sinh trong phòng tắm, không quên cầm theo cả lọ kem hoa hồng hôm trước. Sau đó trở lại phòng cho đồ đạc vật dụng cá nhân vào túi to, xong xuôi cô xách túi đi vào phòng khách, thấy Tạp Trát Nhân đang soạn quân trang và sách bút cho vào một chiếc vali da.

Khả Hoan có chút ngần ngơ không biết làm gì nữa thì nghe Tạp Trát Nhân nói: “Mang túi của em lại đây, cho cả vào trong vali này đi”. Khả Hoan mới hoàn hồn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Tạp Trát Nhân do dự một lát mới trả lời: “……về nhà”.

Từ “nhà” này đối với hắn thật khó nói ra khỏi miệng, Khả Hoan nghe qua đã càm thấy một tia không tự nguyện hàm chứa trong đó nhưng cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên chút bất an. Tạp Trát Nhân cũng không nói gì thêm, kéo khóa vali lại, nhìn phòng lần cuối rồi kéo tay Khả Hoan bước ra khỏi phòng. Toàn bộ khu nhà vẫn im ắng, hàng lang vắng lặng chỉ có hai người bọn họ, ánh đèn hiu hắt càng tôn bóng dáng lẻ loi của thân ảnh, Khả Hoan tự nhiên liên tưởng tới từ “bỏ trốn” trong đầu, nghĩ xong mới thấy mình thật nực cười. Đi ra ngoài sân đã thấy một chiếc xe Jeep đợi sẵn, Phỉ Nhĩ và Đạt La đã ngồi chờ sẵn trong xe.

Vừa nhìn thấy bọn họ, cả hai nhanh xuống xe chào đón và tiếp lấy vali, Tạp Trát Nhân mở cửa xe bảo Khả Hoan vào ngồi trước sau đó hắn mới cúi đầu bước vào sau. Xe lặng lẽ rời khỏi căn cứ, nhằm hướng tây mà đi’ Khả Hoan lúc này không rõ tâm trạng của mình, cuối cùng cô cũng được thoát ra khỏi nơi kinh khủng này nhưng biết đâu nơi cô sắp tới còn kinh khủng hơn nơi này? Tạp Trát Nhân ôm lấy cô, kéo đầu cô tựa vào bả vai mình nói: “Ngủ đi một lúc, chúng ta phải đi rất xa, đến đó hi vọng em sẽ thích”. Nói xong hắn cũng bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Khả Hoan dù có cố nhưng cũng không ngủ được nên cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.

Ba giờ sau tại căn cứ, Tư lệnh và phó tư lệnh mới bước ra khỏi phòng, các sĩ quan lần lượt xếp hàng hai bên cùng rời đi. Tư lệnh nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, vẫn chỉ thấy mình Trát Phi mà thôi, bực bội nói: “Nó vẫn tùy hứng như trước, biết thế ngày trước ta chẳng cho nó đi du học tại Pháp làm gì, tòan học thói hư tật xấu”. Trát Phi sớm dự đoán được việc này, ngày hôm qua sau khi cha và Tạp to tiếng ầm ĩ với nhau hắn đã dự kiến được chuyện ngày hôm nay. Bản thân hắn cũng không thể hiểu được, tại sao chỉ vì một người con gái mà em trai lại khăng khăng đối chọi với cha như vậy. Cũng may Tạp Trát Nhân sớm rời đi nếu không sáng nay trước mặt mọi người hai cha con lại đụng độ tiếp thì sự tình còn rối rắm hơn nữa. Trát Phi đành cười to lên: “Ba đừng lo lắng quá, chú ấy chỉ nhất thời ham mê của lạ mà thôi”. Đức Lí Tư vẫn rất giận nói: “Nó dám mang đàn bà về Trang viên, còn coi thể diện gia tộc ra gì nữa”.

Trát Phi an ủi cha: “Cũng chỉ giống như là mang về trang viên một nữ nô lệ mới mà thôi, cha đừng tức giận quá. Quy củ của gia tộc Tạp hiểu rất rõ, con còn tưởng rằng Tạp sẽ vứt bỏ mọi thứ ở đây và đưa cô gái đó cùng đi Pari, nhưng cuối cùng Tạp vẫn lựa chọn ở lại kề vai chiến đấu cùng chúng ta. Như vậy là chú ấy đã chấp nhận việc mình là thành viên của gia tộc, sẵn sàng vì gia tộc chiến đấu, hi sinh , dù không nói ra miệng nhưng con thấy thế là đủ hiểu. Ba con mình phải vui vẻ mới đúng chứ?”

Tư lệnh được lời như cởi tấm lòng, khoát tay bảo Trát Phi lên xe, Trát Phi mở cửa xe cho cha vào rồi với tay đóng cửa xe lại. Hắn bước tới chiếc xe kế sau ngồi cùng Bố Quả, đoàn xe chậm rãi rời căn cứ. Trát Phi lặng lẽ nắm lấy tay Bố Quả, bóp nhẹ nhẹ để thể hiện sự xin lỗi với Bố Quả, vì trong vài ngày tới cả hai khó có thể thân mật gần gũi bên nhau. Bố Quả cảm thấy hơi khó chịu vì hắn thân là phụ tá sĩ quan nên không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh Trát Phi được, cận kề quá sẽ lộ ra sơ hở. Tay của hắn cũng gắt cao cầm chặt tay Trát Phi, nắm tay cấp độ tăng dần ý muốn nói với Trát Phi là hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi gian khó chỉ cần được ở bên Trát Phi là đủ. Trát Phi cảm thấy an tâm hơn một chút, lúc này đây hắn mong muốn được ôm chặt Bố Quả, hung hăng hôn môi, mạnh mẽ chiếm lấy người tình để Bố Quả cảm nhận được hắn yêu người tình đến mức nào.

Khả Hoan mở to mắt nhìn xung quanh, vừa rồi cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần được có 1 tiếng sau lại tỉnh giấc, chỉ có mở to mắt nhìn sự vật trôi dần trôi dần mới khiến cô tỉnh táo để quen với sự thật là cô đã thực sự thoát khỏi nơi khủng khiếp kia. Đường đi lên núi rất xóc nảy, hẹp nhỏ, rất lâu sau xe đi tới vùng đồng bằng, bao phủ xung quanh toàn đất cát bụi mù, đi hàng chục cây số cũng không thấy một bóng người nào. Ba giờ trôi qua, lúc này Khả Hoan mới có cảm giác buồn ngủ, đang thiu thiu thì cô cảm nhận được xe dần dần chậm lại, mơ màng tỉnh giấc cô vô cùng ngạc nhiên vì cảnh sắc trước mắt. Khác xa so với sa mạc cát bụi, trước mắt cô là những dãy nhà kiểu châu Phi sàn sạt hai bên đường, xung quanh nhà ở đều tràn ngập cây xanh nhiệt đới rất tươi tốt, nhà cửa có vẻ cũ kỹ lại bao phủ bởi cây cối khiến cho quang cảnh càng đậm chất cổ xưa. Khả Hoan tỉnh hẳn ngủ, xe chầm chậm đi qua khu phố dân cư, xa xa cô nhìn thấy một nông trường trồng bông, thấp thoáng là từng lớp từng lớp đen đen trắng trắng nhấp nhô lên xuống. Cô không rõ đó là cái gì, lại gần hơn mấy nhận ra đó là một đám người đang cởi trần làm việc, cô xuýt bật cười trước khám phá mới mẻ này.

Xe tiến lại gần hơn, những nô lệ hiếu kỳ đứng dậy tò mò nhìn về phía họ, cô nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện đa số nô lệ đó đều là đàn bà con gái. Kinh ngạc hơn là các cô gái này đều lõa thể, ngực trần cao vút cứ thế phô bày ra giữa thiên nhiên, trên mặt họ không hề có một tia ngượng ngùng nào. Khả Hoan bỗng cảm thấy rét run, cũng may bên dưới thân thể các cô gái này đều được mặc váy đủ để che đậy chỗ kín nếu không Khả Hoan còn khiếp sợ hơn nữa. Cô ngồi thẳng thân thể, không dám nhìn tiếp. Xe vẫn chậm chậm tiến vào bên trong, người đi lại quanh hai bên đường nhìn thấy xe đều dừng lại hành lễ, có người còn quỳ xuống đất bái lạy.

Khả Hoan đột nhiên nghĩ đến thân phận của Đao phủ, chẳng phải hắn vẫn hay được gọi là “thiếu gia” hay sao, chẳng lẽ đây mới chính là thân phận thật của hắn? Cô há mồm kinh ngạc nhìn về phía Tạp Trát Nhân. Suốt chặng đường đi hắn tựa như đều ngủ say, không biết tỉnh dậy lúc nào mà giờ cũng giương mắt nhìn cô, trong mắt ánh lên tia ngạo mạn lạnh lùng. Khả Hoan không bị dọa cho sợ hãi, ngược lại trong thâm tâm cô võ đoán rằng sự ngạo mạn lạnh lùng kia không phải nhằm vào cô mà nhằm vào trang viên quỷ dị này.

Cuối cùng xe cũng dừng lại, Khả Hoan chậm rãi quay đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt cô là một tòa lâu đài nguy nga hùng vĩ mang phong cách kiến trúc truyền thống châu Phi, pha trộn mọt chút kiến trúc hiện đại phương tây. Tòan bộ được ốp đá cẩm thạch thành nhiều lớp, những mảng tường phía ngoài trống được trang trí bằng đá quý, dát vàng phủ bạc trông lóng lánh sang trọng.

Tạp Trát Nhân nhấc khóe miệng cười lạnh, đùa cợt nói: “Chào mừng đến với gia tộc Cáp lặc”