Rất lạnh…… rất tối…… đây là chỗ nào? Chỉ có một mình y sao? Cổ họng thật đau, tựa hồ có cảm giác đau như bị thiêu cháy…… giây phút đó, ngay trước mắt y, cuộc đời của một thiếu niên, giống như được nhấn “phím tua nhanh” trình chiếu.
Ai? Đây là ký ức của ai? Không phải là của y, không phải là của y, là ai? “Tại sao?” “Tại sao không yêu ta?” “Ta đã trả giá hết thảy, tại sao ngươi còn không chịu nhìn ta thêm một lần?”
“Trong mắt của ngươi, ta chỉ là công cụ báo thù của ngươi sao?” “Cho dù là như vậy, cũng xin ngươi nhìn ta thêm một lần……” “Một lần cũng được……” “Ngươi thật tàn nhẫn! Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Tình cảm thật kịch liệt! Nhưng là, hình như cùng y…… cũng thế này đi? Cô đơn không phải chỉ có mình y? Ở đây, có một linh hồn giống y? Là ai? Ngươi là ai? Tuy đã tỉnh táo, nhưng ta không muốn thử mở mắt ra. Ký ức của ai bỗng xuất hiện trong đầu óc tỉnh táo của ta.
Thì ra, đây cũng là một nam hài có tên là Ân. Hiện tại, ta chính là y, nhưng, y họ Doãn. “Cũng là một người bỏ ra tất cả vì muốn đạt được ấm áp sao?”
Âm thầm buồn cười….. ấm áp chỉ có thể tự mình cho chính mình a! Hài tử ngốc….. vì mẫu thân là nữ hầu bị phụ thân cường bạo, không nói chính thất của phụ thân có bao nhiêu chán ghét y, ngay cả các ca ca tỷ tỷ cũng đều căm ghét y.
Cho đến khi yêu thương người đó, hắn cho y sự ấm áp, yêu cầu y đem tình báo trong nhà giao cho hắn. Đơn giản chỉ là trận chiến thương trường, nhưng lại hại phụ mẫu thân nhân vì làm ăn thất bại mà chọn lựa tự sát.
Sớm biết người yêu chân tâm của mình cố ý làm như vậy, nhưng vẫn không nản lòng dẫm bước theo hắn, cho dù thừa nhận bao nhiêu tủi nhục, cho dù các ca ca tỷ tỷ đã nói sẽ giết chết tên nghiệt tử là y……
Mà hắn….. tuy rằng vẫn đối với y cười, nhưng nụ cười đó lại dần dần băng lạnh. Tuy vẫn nhìn y, nhưng từng lần so với từng lần càng thêm xa cách y. Cuối cùng, hài tử ngốc nghếch này, chọn lựa cái chết.
Rời khỏi địa ngục băng lạnh không có người yêu y. Cũng tốt, nếu như y không chết, bản thân sao có thể có một cơ hội để sống lần nữa? Ta lạnh lùng cười….. từ hôm nay trở đi, ta gọi là Y Ân, không còn mang họ Doãn, cũng không còn chạy theo sự ấm áp phù phiếm chóng tàn nữa.
Yêu? Yêu chính mình là được rồi, sinh tử của người khác, tình cảm của người khác, câu chuyện của người khác…… chỉ nhìn là được rồi…..