Không Thể Không Nói

Chương 3: Chàng Trai Tốt




Bầu trời đêm qua đổ cơn mưa phùn, sáng sớm hôm sau mặt đất đã ướt sũng nước mưa.

Buổi tối Tô Dư ngủ chung với Lục Mân Sâm, cô nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được có người đang sờ đầu mình. Lòng bàn tay to lớn ấy thật ấm áp. Cô mở đôi mắt lim dim của mình ra nhưng chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo ngay trước mặt. Bên tai còn nghe thấy giọng nói của Lục Mân Sâm bảo vẫn còn sớm, kêu cô cứ tiếp tục ngủ đi, nghe vậy cô cũng yên tâm nhắm mắt lại.

Hơi thở của kẻ mạnh xung quanh hắn rất nồng, nó được ẩn sâu dưới lớp màng bọc uy nghiêm khiến người khác thở không nổi. Có người kiêng kỵ không dám nói lời nào, chỉ có những người quen với hơi thở này mới có thể chịu được. Ví dụ như là Tô Dư.

Tiếng động cơ xe từ từ biến mất trong buổi sáng yên tĩnh. Không biết đã qua bao lâu, ở bên ngoài xuất hiện tiếng gõ cửa. Má Trương đứng ở bên ngoài nói: “Tô Dư à, khách đến rồi. Con xuống nhanh lên.”

Tô Dư đột nhiên tỉnh dậy, một lúc sau cô mới phát hiện ra vết thương của mình đã được thay thuốc.

Má Trương không ngạc nhiên khi thấy Tô Dư ở trong thư phòng của Lục Mân Sâm, bà chỉ đứng bên ngoài giục cô xuống lầu. Đôi mắt của Tô Dư không tốt lắm nên chỉ có thể từ từ mò gậy đi xuống cầu thang.

Trước khi đi xuống, cô cảm nhận được có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình.

Ánh mắt ấy chỉ đơn giản là tò mò đánh giá, không hề mang theo ác ý nào.

“Cô là Tô Dư sao?”

Giọng nữ xa lạ đột nhiên vang lên, một người phụ nữ cầm ly nước ngồi trên sofa ở đại sảnh. Vừa nhìn vừa hỏi, dường như cô ta biết Tô Dư là ai.

Tô Dư không nhìn rõ lắm nên đi từ từ, cô đã từng nghe thấy giọng nói này. Đây là giọng nói của người phụ nữ hay gọi hỏi lịch trình làm việc của Lục Mân Sâm. Nhưng mà má Trương không muốn đem chuyện của nhà họ Lục ra ngoài, nên không nói lịch trình làm việc của Lục Mân Sâm cho cô ta biết.

Cô nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”

Tô Dư rất ít khi nghe Lục Mân Sâm nhắc tới người khác, dù sao thì cô vẫn không phải là người quan trọng gì. Cô cũng đoán chừng người phụ nữ này có quan hệ với ông nội Lục.

Người phụ nữ kia bỏ ly nước xuống, cô không nghe được sự kiêu ngạo trong lời nói của cô ta lúc nói điện thoại nữa. Cô ta nhìn Tô Dư nói: “Tôi là Trình Oanh Oanh, lúc trước là bạn bè của tổng giám đốc Lục. Tôi nghe mọi người thường hay nhắc tới cô đó, tôi còn định dành chút thời gian tới thăm cô và Lục Chương. Không ngờ là Lục Chương lại đi hai năm chưa về. Lúc tôi nghe tên cô, còn nghĩ rằng hẳn là một cô gái rất xinh đẹp, khi thấy cô tôi mới thật sự không uổng công khi dành thời gian tới đây.”

Giọng nói của Trình Oanh Oanh rất dịu dàng, Tô Dư cũng lễ phép nói cảm ơn.

Má Trương đỡ Tô Dư lại ghế sofa ngồi, rót cho cô một ly nước ấm rồi mới giới thiệu: “Cô Trình, đây là Tô Dư. Hôm qua cô ấy ngủ muộn nên sáng nay dậy hơi trễ. Tô Dư à, đây là cô Trình đến từ thụy duyệt văn điển*. Hôm nay tới gặp tổng giám đốc Lục.”

Thụy Duyệt Văn Điển

Tô Dư sửng sốt một lúc, cô đã từng nghe đến thụy duyệt văn điển. Cô ta rất nổi tiếng trong giới sưu tầm đồ cổ, thường xuyên hợp tác với mấy cấp trên lớn. Gần đây cô ta còn tham gia một chương trình rất nổi tiếng. Cho dù Tô Dư không để ý tới vòng luẩn quẩn này, nhưng cô cũng biết nhà họ Trình không thể sánh bằng nhà họ Lục. Vậy tại sao ông nội Lục lại chọn cô ta?

Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ sát đất chiếu vào đại sảnh, Tô Dư dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Xin chào cô Trình, tôi là Tô Dư.”

Trình Oanh Oanh đùa giỡn nói: “Tôi cũng đoán là tổng giám đốc Lục không ở đây nên đặc biệt tới đây để gặp cô.”

“Xin lỗi cô nhiều lắm, hôm nay tôi dậy trễ nên làm phí thời gian của cô rồi.” Hai tay Tô Dư nhẹ nhàng nắm chặt lại để trên đùi. Gương mặt của cô rất trong trẻo, nước da trắng nõn hồng hào. Mái tóc thẳng dài ngang ngực, mang đến cho mọi người cảm giác rất dễ chịu. Cô xinh đẹp như búp bê cao quý, nhìn rất ngoan ngoãn.

Trình Oanh Oanh mặc một chiếc sườn xám màu mơ, khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài. Cô ta đặt cái túi đắt tiền qua một bên, lịch sự tao nhã nói chuyện với cô: “Cô không cần lễ phép như thế đâu. Tôi chỉ lớn hơn cô 8 tuổi mà thôi, gọi tôi là chị Oanh Oanh là được. Cánh tay làm sao mà bị thương vậy?”

Tô Dư hơi cúi đầu nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.”

“Nhìn có vẻ khá đau đấy.” Trình Oanh Oanh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Có cần gọi người tới xem không? Hôm nay tôi cũng có rất nhiều thời gian, lát nữa để tôi chở cô tới bệnh viện.”

Tô Dư khẽ mở miệng định nói chuyện thì mùi hoa hồng xộc đến làm cô phải vội vàng bịt mũi, hắt xì hai cái.

Trình Oanh Oanh hơi ngẩn người, cô ta nhìn má Trương đưa cho Tô Dư khăn giấy: “Bị bệnh rồi sao?”

Gương mặt Tô Dư ửng hồng lên, nhưng màu nhạt tới mức gần như không nhìn thấy. Cô xoa xoa mũi xin lỗi: “Hôm qua ra ngoài, tôi có bị ngã xuống đất. Chắc là bị cảm lạnh rồi.”

Không phải là cô bị bệnh, mà là do mùi hoa hồng trên người của Trình Oanh Oanh khiến cô cảm thấy không khỏe.

Tô Dư giả bộ ho một cái, Lục Mân Sâm không thích người nhà hắn có mùi khác. Nhưng Trình Oanh Oanh lại không biết, chắc là không gặp mặt hắn thường xuyên. Có lẽ là do ông nội Lục tự mình sắp xếp.

Trình Oanh Oanh nghĩ cô thật sự bị cảm, cô ta tiếc nuối nói: “Hôm nay tôi mới từ chỗ của ông nội Lục tới. Vốn là muốn mời tổng giám đốc Lục đi ăn cơm trưa, nhưng mà trợ lý lại bảo hắn phải đi họp nên tôi không muốn làm phiền. Đúng lúc tôi nghe tin hôm nay cô không có tiết học, mà bữa ăn Pháp kia đã đặt rồi không thể lãng phí được. Định qua đây mời cô đi ăn cùng, nhưng mà xem ra bây giờ không có cơ hội rồi.”

Cô ta rất giỏi ăn nói, vừa mở miệng đã đem chuyện khó xử của mình ra nói đùa. Không hề có chút kiêu căng, khiến người ta cảm thấy cô ta rất dịu dàng chứ không hung dữ chút nào. Thậm chí còn làm cho Tô Dư cảm thấy giọng nói kiêu ngạo lúc gọi điện thoại không phải là cô ta.

Trình Oanh Oanh không có lý do nào đến tìm cô, nghe cô ta nói xong thì cô cũng đoán được nguyên nhân. Trong lòng cô đắn đo một chút rồi mới hỏi: “Cô Trình, cô……”

Trình Oanh Oanh bất đắc dĩ nói: “Gọi tôi là chị Oanh Oanh được rồi, trước kia ông nội của tôi cũng quen với ông nội Lục. Nhưng mà sau đó tôi lại chuyển ra nước ngoài sinh sống.”

Tô Dư lại hỏi: “Cô muốn tìm anh Chương sao? Nhưng mà anh ấy không thích bị người khác làm phiền.”

Vài năm trước ba mẹ của Lục Mân Sâm cũng đến đây, nhưng mà Lục Chương không gặp mặt nói chuyện với hai người bọn họ. Anh ấy chỉ gặp mặt ông nội Lục đúng một lần duy nhất, lúc đi về anh có nói với cô rằng ông nội Lục không thích anh.

Nhưng mà ông nội Lục giờ đây cũng chỉ là một ông già đã rời khỏi giới kinh doanh từ lâu, mà Lục Chương lại là đứa con duy nhất của Lục Mân Sâm. Nếu muốn lấy lòng Lục Mân Sâm thì tốt nhất nên bắt đầu từ Lục Chương.

Trình Oanh Oanh cười nói: “Cậu ta có ở thành phố B đâu, sao tôi lại phải tốn công sức đến tìm chứ? Nhưng mà nếu cậu ta có liên lạc với cô thì nhớ nói với tôi đấy nhé. Ông nội Lục nhớ cậu ta rất nhiều, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi nên rất muốn cậu ta có thể gần gũi với ông.”

Lời nói của cô ta như một làn gió xuân. Bà chủ nhà họ Lục không chỉ là cái tên để mọi người gọi mà còn đại diện cho mặt mũi của nhà họ Lục, ít nhất thì bây giờ cách cư xử của Trình Oanh Oanh đạt yêu cầu.

Tô Dư tiếp tục hắt xì hai cái, má Trương cũng nhìn thấy cơ thể của cô có vấn đề nên đưa tay vuốt lưng cho cô. Rồi bà nói chen vào lời nói của Trình Oanh Oanh: “Cô Trình, chắc là Tô Dư bị cảm rồi nên hôm nay không thể ra ngoài được.”

Ý cười trên gương mặt Trình Oanh Oanh phai nhạt một ít, việc Lục Mân Sâm nhận Tô Dư là con dâu được lan truyền rất rộng rãi trong cái giới này. Ngay cả ông nội Lục cũng đã từng nhắc đến.

Mặc dù thoạt nhìn Tô Dư là một người không hiểu rõ tình thế, nhưng nếu qua lại thân thiết với nhau thì cũng không gây bất lợi gì đến cô ta.

Tư thế của Trình Oanh Oanh vẫn xinh đẹp ưu nhã, cô ta thở dài nói: “Xem ra bữa cơm hôm nay không ăn chung được rồi. Nhân tiện, hai tháng nữa cháu gái của tôi trở về. Tôi tính mở một bữa tiệc chào mừng nó trở về, cô có muốn tới hay không? Con bé chỉ nhỏ hơn cô nửa tuổi thôi, còn học chung trường với Lục Chương nữa. Nói không chừng hai người có thể nói chuyện chung với nhau đấy.”

Tô Dư định từ chối nhưng khi nghe đến câu cuối, cô lập tức nuốt lời định nói vào trong cổ họng.

Dường như Trình Oanh Oanh biết được suy nghĩ của cô, cô ta vội vàng nói: “Để tôi nói trước với con bé, đến lúc đó cô chỉ cần đi thẳng vào là được. Theo tính tình của tổng giám đốc Lục thì chắc lúc đó lại phải đi công tác, không thể đi với cô được rồi.”

Trình Oanh Oanh tự mình đồng ý lời mời thay Tô Dư, trong lời nói còn che giấu một chút thói kiêu căng của cô ta. Rất khác với khí thế trên người của Lục Mân Sâm, còn khiến cho Tô Dư cảm thấy nếu cô ta sống chung với mình thì sẽ rất tốt.

Trình Oanh Oanh còn nán lại nói chuyện với Tô Dư thêm một chút rồi rời đi, Tô Dư còn ảo tưởng rằng mình và cô ta giống như là bạn bè quen biết nhiều năm.

Mà ngày hôm nay là ngày đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.

Tô Dư im lặng xâu chuỗi các chi tiết lại, Trình Oanh Oanh không phải là kiểu người mà Lục Mân Sâm thích. Vậy tại sao hắn còn để cho hai người bọn cô gặp mặt nhau?

Giữa trưa có bác sĩ tư nhân đến thay thuốc cho Tô Dư, người bên nhà họ Hà cũng tới tặng chút đồ. Xưa nay má Trương luôn nhìn xa trông rộng, thấy cô không nói gì nên bà đi lấy bát canh gừng cho cô uống. 

————-

Sau khi vất vả cân nhắc suy nghĩ của Lục Mân Sâm, những gì hắn thể hiện ra bên ngoài chỉ là những thứ mà hắn muốn cho mọi người nhìn thấy. Tổng giám đốc Lục thị không phải là một chức vụ nhàn hạ, bình thường Trình Oanh Oanh không thể gặp mặt hắn. Những công ty khác còn phải hẹn hắn trước nửa tháng.

Tối hôm qua hắn về nhà rất muộn, trời nhá nhem tối thì phải bay qua thành phố G để tham gia Hội nghị thượng đỉnh đầu tư tài chính toàn cầu với tư cách là một trong những người chịu trách nhiệm chính. 

Đến lúc nửa đêm, bầu trời xung quanh tối đen như mực, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất. Tô Dư ôm gối ngồi trên giường, điện thoại trên tay mờ mịt phát sáng.

“….Hôm nay thức dậy trễ, lúc cô Trình đến em vẫn còn ở trong phòng chú. Có gây rắc rối gì cho chú không?”

Lục Mân Sâm không thích điện thoại của mình bị làm phiền, nên rất ít người biết được số điện thoại của hắn. Khi Tô Dư nói chuyện với hắn, cô khẽ cắn đầu ngón tay mình. Trong lời nói của cô có một chút lo sợ bất an dù cô biết Lục Mân Sâm không để trong lòng, ngay cả Trình Oanh Oanh mà hắn còn không thèm quan tâm nữa mà.

“Cô ta chỉ đến lần này mà thôi.” Đúng lúc Lục Mân Sâm đã hoàn thành xong công việc: “Bạn bè trong vòng luẩn quẩn này của Trình Oanh Oanh rất nhiều, lần sau nếu muốn ra ngoài chơi thì hãy tìm cô ta. Sẽ có một số việc trợ lý Nguyên không thể tiện ra mặt được.”

Tô Dư nhỏ giọng nói: “Em, em chỉ muốn ở bên cạnh chú thôi.”

Giọng nói lúng túng, ngượng ngùng, bồn chồn của cô gái nhỏ thật sự rất động lòng người.

Điện thoại bên kia tạm dừng một lúc rồi truyền đến tiếng ly chạm vào bàn, Lục Mân Sâm hỏi: “Không ngủ được sao?”

Tô Dư ôm gối vào lòng, ngón tay mảnh khảnh siết chặt vào gối. Cô vùi đầu vào gối lẩm bẩm nói: “Cánh tay đang đau, em rất nhớ chú……”

“Mấy ngày nay tôi không có thời gian về nhà.” Lục Mân Sâm thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Mân Sâm cẩn thận quyết đoán hơn những gì Tô Dư biết về hắn, bờ vai rộng và thân hình cường tráng. Những ngón tay thon dài toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta phải đỏ mặt, nhìn không rõ mà sờ cũng không được. Đây là cảm giác an toàn mà Tô Dư hằng mong ước.

“Chú Lục, em sẽ làm tốt hơn cô Trình.” Tô Dư từ từ cụp mắt xuống: “Chú có thể giữ điện thoại không? Em không muốn nghỉ ngơi một mình.”

Cô là sinh viên khoa âm nhạc, lời nói nhỏ nhẹ của cô làm gợi nhớ lại những hình ảnh đầy lưu luyến. Mùi thơm ngào ngạt cùng với tiếng nước chảy đan xen với những âm thanh khác.

Giọng nói của Lục Mân Sâm không thay đổi, hắn chỉ nói: “Tô Dư, thông minh chưa hẳn là điều tốt.”

Tô Dư không nói chuyện nữa, dù cô ghét Trình Oanh Oanh nhưng cô cũng không từ chối việc cô ta tiếp cận mình. Bởi cô ta vì Lục Mân Sâm mà đến đây, lần nào hắn cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Cô nhỏ giọng trả lời: “Em không muốn chú gặp phiền phức.”

Má Trương rất kiêng kỵ khi nói đến việc riêng của ông chủ, cho tới bây giờ Tô Dư cũng chưa từng hỏi tới mẹ của Lục Chương. Ít nhất cô có thể chắc chắn là Lục Mân Sâm yêu người phụ nữ kia rất nhiều.

Cô không có tham vọng thay thế người khác để trở thành một người có một không hai, nhưng có lẽ cô sẽ không có cơ hội. Huống chi người đó còn là mẹ của Lục Chương.

Không ai biết rằng Lục Chương thật sự mong đợi ba mẹ của mình hơn Tô Dư.

“Em là cô gái ngoan.” Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Ngủ đi, tôi sẽ không tắt điện thoại.”

—————————–