Không Thể Không Nói

Chương 25: Ăn Mặc Như Này Sao?




Tô Dư cũng có nghĩ tới chuyện mình sẽ sợ, nhưng không nghĩ rằng mình sẽ sợ tới mức như vậy, sau khi đi xuống nước cô vẫn kẹp chặt lấy eo Lục Mân Sâm, hai tay ôm cổ hắn. Cô mặc kệ Lục Mân Sâm đang nói gì cũng lắc đầu không chịu mở mắt ra, khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích được.

Áo tắm của cô nhìn hơi nữ tính, chỉ cần làm những động tác quá mạnh sẽ trông như bọn họ đang làm những chuyện không nên làm.

Một buổi học bơi ngắn ngủi bị hủy vì Tô Dư quá sợ nước, cô ôm chặt lấy Lục Mân Sâm không buông.

Tô Dư không biết biểu cảm Lục Mân Sâm như nào, nhưng cô cảm thấy thật sự rất khó xử, cực kỳ lúng túng. Sau khi được hắn đưa về, cô lập tức nhốt mình trong phòng thay đồ, cô không thay quần áo ngay lập tức mà kiềm chế cơn xấu hổ lại rồi từ từ ngồi xổm xuống đất, gò má cô đỏ bừng bừng, hai tay che gương mặt lại, có vẻ như đang cảm thấy xấu hổ vì hôm nay bị mất mặt.

Thậm chí cô còn nhận ra được Lục Mân Sâm cảm thấy rất vi diệu, cảm xúc của hắn chưa bao giờ rõ ràng như thế.

Cho dù bây giờ trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác, nhưng hôm nay thật sự rất mất mặt.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lục Mân Sâm hỏi: “Sao rồi?”

Cô ngồi giữa phòng cố gắng làm giọng mình bình tĩnh lại, nói: “Em đang thay đồ.”

Lục Mân Sâm dừng lại một chút, nói: “Thầy tôi lúc trước cũng là một con vịt cạn, không dám bước xuống nước, em không cần cảm thấy xấu hổ.”

Cô với thầy của hắn thì có liên quan gì tới nhau, trước đây cô không biết mình sợ nước như vậy, nếu biết sớm hơn thì cô sẽ không đồng ý học bơi rồi.

Phòng thay đồ cũng không rộng rãi mấy, dường như nó chỉ là một không gian kín khiến đầu óc cô nóng lên, chỉ nghe mỗi tiếng ong ong bên tai, không nghe được tiếng chìa khóa mở cửa. Đợi đến lúc Lục Mân Sâm chạm vào cơ thể cô, Tô Dư mới giật mình lấy lại tinh thần.

Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, đặt hai tay lên bả vai cô, dù Tô Dư không thấy rõ nhưng cô cảm giác được hắn cao hơn mình rất nhiều.

“Chú Lục.” Cô tự thì thầm với mình.

Lục Mân Sâm đã thay một bộ đồ sạch sẽ khác, nói: “Cả người em ướt hết rồi, đừng ngồi đây nữa, đi thay đồ bơi đi.”

Giọng nói của hắn vẫn không thay đổi, vẫn là cái giọng điệu ra lệnh ấy khiến Tô Dư cảm thấy tủi thân, nhưng trong mắt người khác thì lời nói lúc này của hắn thật sự rất đúng.

Cô cắn môi nói: “Em biết rồi.”

Lục Mân Sâm biết cô lại bắt đầu suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng ôm cô một cái, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, thay đồ xong tôi mang em đến một nơi.”

Tô Dư vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, dựa vào trong ngực hắn nói: “Em muốn nghỉ ngơi.”

Lục Mân Sâm hỏi: “Còn sợ sao?”

Cô vùi đầu vào ngực hắn khẽ “vâng” một tiếng nhỏ, Lục Mân Sâm bật cười nhưng nụ cười của hắn không kéo dài lâu, cơ thể hắn đang ôm quá lạnh.

Tô Dư chỉ ở một mình trong phòng gần nửa ngày, cơ thể cô dần lạnh lẽo hơn, những nơi hắn chạm vào cũng hơi lành lạnh, hình như cô chưa phát hiện ra được.

Bỗng nhiên Lục Mân Sâm bất ngờ bật cười, Tô Dư từ từ nhắm mắt lại, cô nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi.

Lúc hắn đang định đi ra ngoài, đột nhiên Tô Dư nhỏ giọng nói: “Chú Lục, chú thay đồ giúp em được không?”

Hương thơm của hoa nở lan ra khắp nơi, cả căn phòng bởi vì câu nói của cô mà chìm trong im lặng. Tô Dư có hơi căng thẳng, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy tiếng Lục Mân Sâm đồng ý.

Ngón tay hồng hào của Tô Dư nhẹ nhàng nắm lấy quần áo hắn, để mặc cho hắn đặt tay lên bả vai tròn trịa của mình.

Áo tắm bị cởi bỏ sang một bên, ánh đèn sáng sủa trong phòng thay đồ chiếu lên cơ thể cô, chiếc khăn tắm lớn trùm lên đầu che kín lỗ tai đỏ bừng, đầu Lục Mân Sâm tựa nhẹ vào vai cô, dường như đang kiềm chế cái gì đó.

Cơ thể của cô rất mềm mại, nói cô gầy cũng không đúng lắm, ít nhất thì những nơi cần có thịt thì đều có đủ.

“Chú Lục, chú sẽ kết hôn sao?” Tô Dư nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy hắn, nói: “Em thật sự rất sợ chú sẽ kết hôn, chú đừng kết hôn được không?”

Dựa vào thân phận của mình thì cái yêu cầu này của cô quá mức xa vời, nó giống như một câu chuyện cổ tích vậy, nếu như bị những người khác trong nhà họ Lục biết được, dù không cho cô rời khỏi nhà họ Lục nhưng chắc chắn sẽ không để cô ở bên cạnh Lục Mân Sâm.

Nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ đã tốt tới mức hắn tự mình dạy bơi cho cô, Tô Dư nói như vậy ít nhất cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không kết hôn, đừng nói nói đến chuyện này nữa.”

“Vậy chú…… chỉ có mỗi mình em thôi được không?” Ngực cô bị hơi nóng từ hơi thở của người đàn ông phả vào, Tô Dư quay đầu sang một bên, gò má ngày càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Em, em không muốn nhìn thấy người mình thích tìm tình nhân khác, chú muốn em làm gì cũng được.”

Sự yêu thích của cô không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, thẳng thắn tới mức khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng đồng ý. Trên thực tế thì đồng ý hay không cũng không quan trọng, Lục Mân Sâm không thích những mối quan hệ hỗn loạn, với cái tính sạch sẽ của hắn thì chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào xuất hiện, chẳng qua không ai dám đảm bảo hắn có thể vừa ý một người khác.

Lục Mân Sâm không nói lời nào, lòng Tô Dư cũng thấp thỏm theo, cô cắn môi nói: “Xin lỗi chú Lục, em sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

Lục Mân Sâm từ từ cầm tay Tô Dư, đến gần gương mặt cô, nói: “Em vẫn muốn làm tình nhân của tôi sao?”

Lời nói thẳng thắn của hắn khiến Tô Dư đỏ mặt tới mang tai, cô ấp úng trả lời hắn.

“Em muốn… muốn chú Lục.”

Gương mặt của cô vẫn luôn không rành thế sự, nói ra câu ấy giống như đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, hai mắt cô cũng đỏ bừng ươn ướt nước mắt.

Tay Lục Mân Sâm nắm lấy cằm cô, tầm mắt hắn quét qua khóe mắt sau đó im lặng một lúc, hắn chỉ nói đơn giản một chữ “được” giống như ngày hôm đó hắn đã đồng ý cho cô ở bên cạnh mình.

Tô Dư vui vẻ nói: “Thật không ạ? Em thật sự rất muốn ở bên cạnh chú Lục.”

Hắn nói không có chút cảm xúc: “Nhưng đãi ngộ giữa tình nhân và người được gửi tới nhà họ Lục rất khác nhau.”

Bàn tay hắn vẫn ấm áp, nhưng giọng nói lại lạnh như băng, Tô Dư giật mình không hiểu hai đãi ngộ đó khác nhau chỗ nào. Chẳng lẽ trước kia hắn chỉ xem cô là người được gửi tới nhà họ Lục à, chưa từng xem cô là tình nhân sao?

Cô không hỏi nhiều, đôi lông mi xinh xắn cong lên: “Vâng, chú Lục.”

Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Chút nữa má Trương sẽ tới đây, em đi tắm nước nóng đi, thay đồ xong thì tới thư phòng tìm tôi.”

Hắn chỉ thản nhiên để lại một câu như vậy rồi sau đó đứng dậy rời đi.

Không ai biết lúc hắn rời đi mang theo biểu cảm gì, thật sự là lạnh tới rợn người, Tô Dư ngồi dưới đất nhưng vẫn cười híp mắt, tay cô siết chặt khăn tắm trước ngực rồi từ từ đứng dậy.

Căn phòng này rất giống căn phòng của Tô Dư ở nhà họ Lục, vị trí để quần áo cũng không khác nhau mấy, ngay cả phòng tắm cũng rất quen thuộc đối với cô, cái cảm giác xa lạ mang đến chắc là do những thứ này chưa có ai dùng qua.

Nụ cười Tô Dư kéo dài đến tận lúc cô đóng cửa phòng tắm lại, tiếng vòi sen trong phòng vang lên, vì không có ai ở đây thử nước nên cô chỉ có thể từ từ thử một mình. Dòng nước ấm áp chảy xuống người, khi Tô Dư mở mắt lần nữa, trong lòng lại cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Cô nghe nói ông nội Lục lại sắp xếp đối tượng cho hắn.

Hai người bọn họ lớn lên trong cô nhi viện, nếu như nhà họ Lục cố ý đào tạo người thừa kế mới, chắc chắn Lục Chương không thể nào so lại kịp, cho nên nhất định không thể để cho người sau Trình Oanh Oanh xuất hiện.

Tô Dư lại nhắm mắt lần nữa.

Những đứa trẻ như cô lớn lên trong cô nhi viện có lẽ sẽ không được thông minh lắm, nhưng tính cách nhút nhát khiến cô nhạy cảm với việc mọi người hay thay đổi cảm xúc.

Lục Mân Sâm là một nhà kinh doanh khôn ngoan, lấy được lời cam kết của hắn không phải là chuyện dễ dàng. Từ lúc hắn bắt đầu thay đổi, dành nhiều tình cảm cho cô hơn, Tô Dư đã nhận ra rằng hắn có thể đã có một chút tình cảm khác đối với mình.

Nhưng lúc nãy khi cô nói những lời đó với hắn, e rằng hắn đang cảm thấy cô suy nghĩ viển vông.

Hắn từng bước từng bước bao dung và nhường nhịn cô, tay nắm tay tự mình dạy cô, cho phép cô tức giận rồi lại mang cô đến bãi biển. Đây không phải là nơi Tô Dư thuộc về, ngược lại thì trông như hắn đang bồi thường cho cô.

Tô Dư không biết bồi thường cái gì, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải truy tới cùng.

Không ai có thể lừa gạt được Lục Mân Sâm, đây chính là suy nghĩ đầu tiên của cô khi mới bước vào nhà họ Lục, cho tới tận bây giờ cũng không thay đổi.

Cô chỉ muốn bản thân mình thẳng thắn trước mặt hắn, thích hắn, hâm mộ hắn, muốn tới gần hắn, kéo quan hệ của hai người lại gần nhau, sau đó dò xét ranh giới cuối cùng của hắn, bởi vì Lục Chương đang ở nơi đất khách quê người không biết bất cứ thông tin gì.

Tô Dư nâng tay lên che mắt lại, cô sẽ không để cho người nào nhìn ra được dấu vết giả mạo ấy, bởi vì tất cả suy nghĩ của cô đều là thật.

Ngay từ đầu đã nghĩ đến cách dùng thân thể đổi lấy lợi ích, những người như vậy sẽ không đơn giản chút nào. Nên cảm thấy may mắn vì đôi mắt của cô không nhìn thấy gì, sẽ không nhất thời chột dạ mà bị người khác nhìn ra được điểm kỳ lạ của mình.

—————————-

Lúc Tô Dư nhờ má Trương dẫn mình đi tìm Lục Mân Sâm, cô mặc một chiếc áo lửng với quần đùi, má Trương biết con gái ở tuổi này thích máy kiểu quần áo như vậy, bà không phải là người bảo thủ, nơi này cũng cực kỳ nóng, vừa mới bước ra đã cảm nhận được một đợt nắng nóng.

Nhưng má Trương vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Hình như tâm trạng của tổng giám đốc Lục không tốt lắm, có chuyện gì xảy ra sao?”

Tô Dư dừng một chút, cô xấu hổ nói: “Hôm nay cháu học bơi nhưng lại không dám cử động, có thể chú Lục cảm thấy cháu rất nhát gan.”

Má Trương vẫn chưa tin được lời cô nói, nhưng mà từ trước đến giờ chuyện của bọn họ bà luôn phớt lờ nên cũng không hỏi thêm.

Tô Dư đi vào thư phòng Lục Mân Sâm, cô ngập ngừng gọi chú Lục.

Ánh nắng buổi chiều khá chói, trên mặt đất có những bóng cây đang lung lay, Tô Dư cảm nhận được tầm mắt quan sát của hắn, nhưng một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng trả lời cô. Tô Dư rũ mắt xuống, cẩn thận đi tới gần hắn, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn kéo vào trong vòng tay, cây gậy của Tô Dư rơi xuống đất, cô sợ tới mức hét thành tiếng.

Cô ngã ngồi trên cái đùi săn chắc của Lục Mân Sâm, cổ tay nhỏ bị một tay hắn cầm hết, lạnh nhạt nói: “Ăn mặc như này sao?”

Mùa hè không mặc ít quần áo, chẳng lẽ đi mặc áo bông à? Cô khẽ mở miệng nhưng lời còn chưa nói ra, bắp đùi đã bị một bàn tay đánh một cái khiến cô vô thức run người lên.

“Không sợ bị mấy thằng đàn ông khác nhìn chỗ này của em sao?”

Tô Dư đỏ hết cả mặt, không biết là do nhiệt độ điều hòa hay do nhiệt độ trên người hắn khiến cô nổi da gà, cô chỉ đùa giỡn hai câu với thôi, có cần trong lúc bất chợt nói ra những lời như vậy không?

Giọng hắn rất lạnh lùng: “Không sợ sao?”

Tô Dư cảm thấy hắn lúc này đáng sợ hơn mọi lần, cô không dám nói lời nào, sau khi do dự một lúc lâu, cô nhẹ nhàng ôm cổ hôn hắn.

“Em là người của chú Lục mà, không sợ đâu.”

Cằm cô dựa vào bả vai Lục Mân Sâm, không nhìn thấy được đôi mắt hắn đang dần sâu thẳm hơn.

———————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Dư muốn lừa tổng giám đốc Lục để nhận được hai câu cam kết thôi.

Một là sẽ không kết hôn.

Hai là chỉ có mỗi mình cô làm tình nhân cho hắn.

Một người đa mưu túc trí như tổng giám đốc Lục phát hiện bị cô lừa, cô làm tất cả chỉ vì lo nghĩ cho Lục Chương.