Lúc Tô Dư về nhà họ Lục thì đã gần 9 giờ, đôi mắt của cô không tốt nên không nhìn thấy một chiếc xe đang đậu gần đó không xa, đó là Lục Mân Sâm.
Tô Dư có hơi mệt mỏi trong người, cô chống gậy xuống đất, má Trương đi ra đỡ cô vào, đèn đường xung quanh chiếu xuống bãi cỏ xanh ngát yên tĩnh.
Sắc mặt của má Trương rất kỳ lạ, trong mắt bà hàm chứa ý muốn nói nhưng lại thôi, Tô Dư cũng phát hiện ra điều kỳ lạ ấy.
Tô Dư hỏi: “Má Trương ơi, sao thế ạ?”
Má Trương dè dặt hỏi Tô Dư: “Hôm nay con có gặp chuyện gì không? Lúc con má học Đại Học cũng thường xuyên đi ăn với bạn bè, có cả nam lẫn nữ cùng đi, cũng có vài người trong đám là một đôi.”
Tô Dư không nghĩ đến chuyện cặp đôi ấy dính lên người mình, cô tùy ý nói: “Con không chú ý lắm, nhưng mà hình như không có. Con chưa nghe mọi người nói gì….. Chắc là cũng sẽ có, con nghe thấy có người gọi điện thoại.”
Má Trương thở dài, bà nhỏ giọng nói với cô: “Tổng giám đốc Lục về rồi đấy, bây giờ đang ở thư phòng đợi. Ngài ấy muốn nói chuyện với con, con chỉ cần nói thật là được.”
Cô sửng sốt trong giây lát: “Có chuyện gì vậy ạ? Không phải chú Lục nói mấy ngày nay sẽ không về nhà sao?”
Má Trương không dám nói thật, chỉ đành nói: “Má không biết, hẳn là muốn hỏi chuyện hôm nay.”
Má Trương đỡ Tô Dư đi vào thư phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà nhường không gian lại cho hai người, một mình đi xuống lầu chuẩn bị bữa ăn khuya.
Trên bàn uống trà có để một xấp hình, lúc nãy má Trương có liếc xem thử, thấy Tô Dư và một người đàn ông ngồi cùng nhau, hình như là bạn học nhưng mà động tác xoa đầu rất thân mật, nhìn kỹ lại thì thấy có chút mập mờ. Quan trọng là diện mạo của hai người rất đẹp mắt, thậm chí mọi người đều cảm thấy bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc, lúc đó bà sợ đến mức không dám nhìn nhiều.
Tô Dư không nhìn thấy được, cô đứng trong thư phòng mà đầu óc mơ hồ, bầu không khí bị đè nén lại giống như khúc nhạc dạo đầu, cô không nhịn được hỏi: “Chú Lục, chú tìm em có việc gì không?”
Thư phòng rộng lớn được ánh đèn chiếu sáng trưng, màn đêm bên ngoài cửa sổ tĩnh mịch vắng vẻ. Dường như người đàn ông ngồi trên sofa mới vừa về, bộ vest chỉnh tề vẫn còn mang theo khí lạnh ngoài trời. Hắn ngồi đó đọc báo kinh tế buổi chiều, nghe được giọng nói của Tô Dư cũng chỉ khẽ ngước đầu lên nói: “Tới đây.”
Giọng nói của hắn không nghe ra được cảm xúc nào, Tô Dư rũ đôi mắt xuống, cô chống gậy đi lại. Khi cô nghĩ mình đã đến bên cạnh hắn, giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên, nói bên cạnh cô là ghế sofa.
Tô Dư hơi dừng lại, cắn môi nghe lời ngồi xuống, cô không nhìn thấy xấp hình trên bàn, trong lòng còn đang cố gắng nhớ lại xem dạo này mình có làm sai gì không. Nhưng cô chỉ nhớ được ngày hôm qua cô gọi điện với Lục Chương, cô không dám đi hỏi người khác tình hình dạo gần đây của Lục Chương ra sao.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục ơi?”
Lục Mân Sâm từ từ để tờ báo trong tay xuống, không nói thẳng ra chuyện tìm cô làm gì, chỉ trầm giọng nói: “Mấy tháng nữa là em 20 tuổi rồi.”
Tô Dư khó hiểu gật đầu nói: “Đúng ạ.”
Cô nhỏ hơn Lục Chương 1 tháng tuổi, nhưng mỗi đến lần sinh nhật Lục Chương thì anh lại chúc mừng sinh nhật cô, khiến trong một khoảng thời gian ngắn cô còn nghĩ là mình chung ngày sinh nhật với anh.
“Tô Dư, em không còn nhỏ nữa, em nên có chủ kiến riêng cho mình, tương lai của em đều nằm trong tay em.” Hắn dựa lưng vào ghế sofa, vắt chéo hai chân lại: “Không phải tôi nói em đi tìm bạn trai là em có thể tùy tiện chọn một người.”
Cả người Tô Dư khẽ run, cô từ từ rũ đôi mắt xuống, nói: “Em biết chú muốn em làm gì, em sẽ không làm chú thất vọng đâu.”
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ lui tới với đàn ông, nhưng cô biết mình nghe theo lời hắn thì sẽ không sai.
“Phải không?”
Tô Dư rõ ràng nhận ra hắn không tin lời cô nói, cô đang suy nghĩ ra lời giải thích hợp lý thì chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự yên tĩnh này. Lòng cô bắt đầu căng thẳng, vội vàng tắt máy đi nhưng chẳng bao lâu chuông điện thoại lại vang lên.
Tay Lục Mân Sâm gõ liên tục trên chân, hắn lạnh nhạt nói: “Nghe đi.”
Thật sự nghe điện thoại ở trước mặt hắn cũng là một thử thách khó khăn, Tô Dư nhắm mắt lại nhận cuộc gọi, giọng nói của Cố Nam Trì từ trong điện thoại truyền ra.
“Tô Dư? Sao nãy em cúp máy thế? Em về tới nhà chưa?”
Giọng điệu của Cố Trì Nam như thể hai người bọn họ là bạn thân quen từ lâu, trên thực tế thì vừa nãy Tô Dư mới từ chối anh ta. Dưới ánh mắt soi mói của Lục Mân Sâm, cô cảm thấy xấu hổ ho khan một tiếng, nhanh chóng nói với anh ta: “Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn đàn anh đã quan tâm. Sau này nếu có chuyện gì sẽ gọi cho anh, tôi cúp máy trước đây.”
“Chờ một chút, anh…”
Tô Dư vội vàng cúp máy, không đợi Cố Nam Trì nói xong lời cuối, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác giống như mình yêu sớm bị người lớn trong nhà bắt tại trận.
Cô nhìn Lục Mân Sâm nói: “Đây là một đàn anh có trách nhiệm, ngày hôm đó giúp đỡ đưa em vào phòng y tế, anh ta là một người rất tốt.”
“Tính cách thì không tệ chút nào, nhưng cơ thể Cố Nam Trì không tốt. Cậu ta đã nằm trong bệnh viện mấy năm rồi, điều kiện gia đình cũng chẳng ra gì.” Lục Mân Sâm nói: “Một cuộc hôn nhân lâu dài không đơn giản chỉ có tình yêu, sức khỏe và điều kiện cơ sở vật chất là những thứ không thể thiếu được.”
Cô còn chưa nói tên anh ta ra, Lục Mân Sâm đã biết rõ mọi chuyện nhà người ta. Tô Dư ngồi đó nhớ lại, cô đoán chắc là trợ lý Nguyên đã kể chuyện hôm đó cô bị sốt cho Lục Mân Sâm nghe, biết người giúp đỡ cũng không kỳ lạ lắm.
Tô Dư thấp giọng trả lời: “Em và anh ta chỉ là bạn mà thôi.”
Mặc kệ có phải là do Lục Mân Sâm yêu cầu hay không, Tô Dư không có tâm tư đó, cô cảm thấy mình không nên làm liên lụy đến người khác.
“Nếu chỉ là bạn thì nên có chừng mực, nếu không phải thì tôi nghĩ em nên chọn một người tốt hơn.” Lục Mân Sâm nói: “Em luôn làm rất tốt mọi chuyện, nhưng chuyện này đừng tùy tiện quá.”
So với cách trực tiếp cắt đứt chi phí sinh hoạt của Lục Chương, cách này có lẽ được xem là có tình người hơn. Tô Dư không muốn tranh cãi về mối quan hệ giữa Cố Nam Trì và mình, cô nhẹ nhàng nắm chặt gậy nói: “Vâng, chú Lục.”
Đột nhiên cô cảm giác được đôi mắt đang nhìn trên người mình có chút không vui.
“Còn một chuyện nữa.” Giọng nói của hắn càng trầm hơn: “Đừng xem lời nói của tôi là kim chỉ nam, em thích làm gì thì làm, không thích thì thôi.”
Lục Mân Sâm không phải là một chàng trai bốc đồng hay hứa suông, những gì hắn nói đều thể hiện suy nghĩ trong lòng hắn.
Tô Dư nắm chặt tay lại, cô nhẹ nhàng cắn môi, mạnh dạn hỏi: “Chú Lục, tối nay em có thể ở phòng chú được không?”
Lục Mân Sâm hơi dừng lại một chút.
Các ngón tay Tô Dư đan vào nhau, hình như vì sợ bị từ chối nên cô không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng biểu cảm của cô khiến người ta muốn đưa tay lên vuốt ve.
Lúc nào cô kêu chú Lục cũng như vậy, cô khao khát được nhận những nụ hôn sâu hơn, khao khát sự thâm nhập an ủi ấy, mùi hương của thiếu nữ giống như bông hoa đang nở rộ, chờ người đến hái mật ngọt.
Tô Dư không biết hắn suy nghĩ gì, sau một lúc lâu cô nghe Lục Mân Sâm trả lời không thể.
Cô lắp bắp nói: “Vậy…. vậy chú có thể qua phòng em không?”
Mối quan hệ bí mật này cứ quấn quanh bên nhau, Tô Dư chỉ là một cô bé mồ côi được Lục Chương mang về, cô không mong chờ mình có thể phá vỡ các nguyên tắc của Lục Mân Sâm, cô chỉ muốn ở lại nhà họ Lục mà thôi.
Lục Mân Sâm nhìn bàn tay chạm vào Tô Dư trong bức hình, hắn từ từ ngẩng đầu lên nói: “Em đi tắm đi, sau khi em ngủ tôi sẽ rời đi.”
Dù hắn nói là sẽ rời đi, nhưng đôi mắt Tô Dư vẫn sáng lên, cô nhớ đến cảm giác an toàn trên người hắn.
Má Trương biết Tô Dư không ăn nhiều đồ bên ngoài nên đặc biệt nấu cháo dinh dưỡng cho cô, nhưng lúc bà bưng tới thư phòng lại không thấy người đâu, bà cũng hiểu ý không tìm cô nữa.
Đến khuya bà vẫn không ngủ được, nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà lập tức đứng lên mở hé cửa ra. Bà tưởng rằng Tô Dư muốn tìm bà, nhưng không ngờ là Lục Mân Sâm lại đi ra từ phòng cô, bà cảm thấy hơi sốc nhẹ.
Ánh đèn ngủ trên hành lang ngày càng mờ ảo, bóng lưng của hắn vừa cao vừa thẳng tắp, mặc dù cánh tay hắn mặc vest nhưng những nếp gấp trên đó không đáp ứng đủ yêu cầu khắt khe của hắn đối với bản thân.
——————
Má Trương đi tới gọi Tô Dư dậy, cô ngủ say đến mức suýt chút nữa là đã quên giờ đến trường.
Thậm chí cô còn không có thời gian nhớ lại chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, cô vội vã rửa mặt chuẩn bị đi đến trường. Lúc đến lớp cô còn mang theo cơn buồn ngủ trong người, vậy mà cô lại gục xuống bàn nằm ngủ hơn nửa tiết học.
Nếu không phải nhiệt độ cơ thể của cô bình thường, Lăng Lâm ngồi bên cạnh còn nghĩ rằng cô lại bị sốt.
Cô ấy nhẹ nhàng lay Tô Dư dậy: “Cậu sao thế? Chút nữa cô giáo gọi tên điểm danh đó, bộ đêm qua cậu không ngủ sao?”
Tô Dư mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, sau đó cô nhắm mắt lại. Lục Mân Sâm nói đợi sau khi cô ngủ thì hắn sẽ rời đi, nên cô cứ nằm đó không chịu ngủ, cô cũng không biết tối hôm qua mình đã ngủ mấy tiếng.
Cô chỉ không muốn hắn rời đi.
Lăng Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Nam Trì đã vỗ vai cô ấy.
Tô Dư để ý thấy Lăng Lâm đang đắp áo khoác cho cô, cảm giác sạch sẽ trong lành đã che đi gió lạnh trong lớp học, cô buồn ngủ tới mức không muốn mở mắt ra hay làm việc gì cả.
Ngày hôm sau có tin đồn là cô đang yêu đương, Tô Dư không thèm để ý mấy chuyện đó, mấy người kia cũng không điên tới mức đứng trước mặt cô bàn tán. Nếu như không phải Lục Chương nổi giận đùng đùng gọi điện về hỏi cô thằng đó là ai, có lẽ cô sẽ còn không biết.
“Em chỉ mới bây lớn mà thôi, còn chưa đủ tuổi đâu. Nhà họ Lục không cho phép yêu sớm, nên em cũng không được yêu sớm.” Lục Chương đè nén cơn tức giận nói: “Thằng kia hơn em tận hai tuổi lận, anh không đồng ý.”