Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ

Chương 11: C*n thịt cắm ở trong nàng không rút ra được (H)




Triệu Viêm cuối cùng cũng nhận ra, đây chính là muội muội mà hắn nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hắn không dám đè nặng lên người nàng cho nên vội vàng bò dậy, nhưng mà, côn th*t lớn mới hơi rút ra một chút, người dưới thân lại đột nhiên ưm một tiếng, thanh âm mềm mại đặc trưng của muội muội truyền đến: "A, đau......."

Triệu Viêm nháy mắt cũng không dám nhúc nhích.

Hai tay hắn chống lên giường, nỗ lực tự nâng mình dậy để không đè lên tiểu muội muội, dưới thân lại nhẹ nhàng chậm rãi rút dương v*t đang sưng to của chính mình ra ngoài, qua một đêm, nơi đó của muội muội sớm đã ướt đẫm, hắn cúi đầu liền thấy côn th*t lõa lồ ở bên ngoài còn mang theo tơ máu.

Triệu Viêm lại một lần nữa cảm thấy chính mình không phải người.

Bởi vì hắn nhớ tới bản thân đêm qua không tiết chế đến mức nào.

Muội muội lần đầu trải qua chuyện này, làm sao chịu được sự hành hạ như thế? Hắn cúi đầu nhìn lấy nơi đang bao vây chính mình, hồng hồng....... Nàng mềm mại, yếu ớt, non nớt như thế, chắc chắn đã bị hắn làm sưng lên.

Hắn càng nghĩ càng thấy bản thân không phải người.

Có điều thân thể hắn lại không chịu khống chế mà càng thêm sưng to lên, miệng huyệt của Uyển Như bị hắn làm cho căng trướng lại càng cảm thấy đau, tiểu cô nương kêu rên một tiếng, từ từ tỉnh lại.

Huynh muội hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một người hoảng hốt, một người xấu hổ.

Một người kinh hãi, một người không dám nhìn thẳng.

Triệu Uyển Như đỏ bừng mặt, xoay đầu không dám nhìn ca ca. Nhưng thân mình vẫn còn đang bị hắn đè ở dưới, Triệu Uyển Như đỏ mặt đẩy hắn một phen: "Huynh đứng dậy trước đi."

Trên trán Triệu Viêm toát ra mồ hôi hột, hắn cũng rất muốn đứng dậy.

Nhưng chẳng phải hắn sợ nàng đau sao?

Chỉ vừa rút ra một chút nàng đã đau đến thút thít, hắn làm sao còn dám động.

Triệu Uyển Như tựa hồ cũng ý thức được tình huống lúc này là như thế nào, hai tai nàng đỏ rực, ca ca thật là....... Làm gì có ai ban ngày ban mặt cũng cương được như vậy!!!

Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể đối mặt với vấn đề này, Triệu Uyển Như nhấp miệng không nói một lời.

Triệu Viêm vẫn còn đang chột dạ, cũng không dám nói chuyện, hắn sợ chính mình nói gì đó bậy bạ, lỡ chọc phải muội muội sẽ bị nàng vả một bạt tai.

Bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là Triệu Uyển Như mở miệng trước: "Huynh....... Nếu không được thì hay là....huynh giúp ta nới lỏng một chút?"

Triệu Viêm: "Hả?"

Triệu Uyển Như trừng mắt liếc hắn một cái: "Hả cái gì mà hả? Huynh làm người ta đau muốn chết, a, ta đau quá, ca ca......."

Tiểu nữ nhi mềm mại nhịn không được, bĩu môi tức giận nói: "Huynh cũng không biết nặng nhẹ, còn dùng sức ăn hiếp ta, ta đau muốn khóc, còn cầu xin huynh dừng lại huynh cũng không chịu dừng, huynh cũng quá không phải người......."

Nàng càng nói, Triệu Viêm càng áy náy, càng áy náy lại càng không biết nên đối mặt như thế nào, nghe Triệu Uyển Như lải nhải dài dòng khóc lóc kể lể mình khổ sở thế nào, đau đớn ra sao, hắn cũng không biết chính mình nghĩ cái gì, lặng lẽ cúi đầu hôn lên môi nàng.

Triệu Uyển Như lập tức im bặt.

Nàng mở to mắt nhìn ca ca vẫn còn đang ở trên người mình, Triệu Viêm cũng không chịu nổi, hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta biết muội hận ta, ta cũng hận chính mình, chỉ là, Uyển Uyển, bảo bối của ta, để ca ca ra ngoài trước đã được không? Chờ ca ca rút ra rồi, ca ca tùy ý muội xử trí, đến lúc đó muội muốn đánh ta như thế nào cũng được, được không?"

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng, nụ hôn không mang theo chút dục vọng nào, hoàn toàn là để an ủi người dưới thân.

Hắn dò ra ngón tay dài, bắt đầu vuốt ve lên âm đế.

Hô hấp huynh muội hai người đồng thời ngưng lại.