Không Thể Chạm Vào Em

Chương 5: Rung động




Trần Kha ngỡ ngàng khi lại nhìn thấy hình bóng Miên Tú. Là ảo giác, đúng không? Trần Kha lắc đầu như thể muốn xua tan đi hình ảnh Miên Tú vẫn đang lởn vởn trong đầu mình suốt thời gian qua. Trần Kha hoang mang, thật sự không hiểu bản thân, tại sao gặp cô gái nào Trần Kha cũng nhìn thấy hình bóng Miên Tú.

Miên Tú huơ huơ bàn tay gầy guộc của mình trước mặt Trần Kha.

- Mới mấy tháng không gặp, mà Kha quên em rồi hả?!

Miên Tú hỏi một lần nữa, lần hỏi này như muốn thông báo sự hiện diện của mình ở đây. Giọng nói cao, trong veo, nữ tính, thường chậm rãi buông ra những câu đùa cợt, đôi lúc đùa hơi dai, nhưng chưa bao giờ Trần Kha khó chịu, ngược lại, còn cảm thấy đáng yêu. Trần Kha nhận ra giọng nói quen thuộc - giọng nói mà bản thân vẫn thường nhớ đến suốt mấy tháng vừa qua. Trần Kha biết người trước mắt mình chính là Miên Tú. Miên Tú bằng xương, bằng thịt chứ không phải ai khác mà Trần Kha nhiều lần nhầm lẫn đến nỗi sợ rằng bản thân đang bị hình bóng Miên Tú ám ảnh. Trần Kha không nói gì, hay đúng hơn là không kịp nói gì. Tử Du từ phía sau xuất hiện, chộp lấy vai Miên Tú lắc mạnh, dồn dập.

- Mày đi đâu mấy tháng nay? Có gặp chuyện gì không? Biết tụi chị lo lắm không, hả?! Hả?!

Miên Tú không phản kháng, nhưng qua biểu cảm thoáng qua trên gương mặt hốc hác, tiều tụy, Trần Kha cảm nhận được, có vẻ Tử Du đang làm Miên Tú đau hơn sau mỗi lần “hả” của cô. Trần Kha lập tức đứng dậy, gỡ tay bạn, giải vây cho Miên Tú.

- Đau người ta! - Trần Kha gằn giọng.

Miên Tú nhìn Trần Kha, hàm ơn. Quả thật, Tử Du đã làm Miên Tú đau. Đau thể xác một, đau trong lòng mười. Mà, cảm giác đau lòng này lạ lắm! Miên Tú chưa từng nghĩ, sự biến mất của mình, lại làm ảnh hưởng đến nhiều người như vậy. Miên Tú chỉ nghĩ, bản thân không có giá trị gì với ai, tồn tại hay biến mất cũng chỉ là một trạng thái không đáng quan tâm. Bởi, ai lại quan tâm đến một người xa lạ làm gì?! Vậy mà, Nhã Đồng, Tử Du và cả Trần Kha nữa… hình như cả ba người họ đều bị tổn thương vì sự biến mất của Miên Tú, không nhiều cũng ít.

Giá mà, Miên Tú có thể giải thích, hay ít ra, bịa ra một lý do nào đó thật hợp lý để vỗ về, trấn an ba người họ - những người đã dành tình cảm cho Miên Tú. Giá mà, Miên Tú có thể nói một điều gì đó có vẻ hay ho. Giá mà, ai đó có thể hiểu được… Nhưng nếu cuộc sống được xây dựng trên hai từ “giá mà”, thì liệu mấy người sẽ biết trân quý những thứ may mắn có được ở hiện tại?

Nhìn Miên Tú cúi đầu, đôi bàn tay đan chặt vào nhau - rõ ràng, Miên Tú đang rất khó xử trước những câu hỏi dồn dập có phần quan tâm và có cả một ít tò mò của Tử Du - Trần Kha cau mày, nhìn bạn, lắc nhẹ đầu như ra hiệu cho Tử Du không nên hỏi thêm nữa. Tử Du hiểu ý, nhưng vẫn tỏ vẻ không hài lòng. Hơn ai hết, Trần Kha hiểu được cảm giác của việc đứng trước một sự việc mà bản thân không thể nói được một lý do nào tử tế - cho dù chỉ là để hài lòng người đối diện, nó kinh khủng đến mức nào. Hơn ai hết, Trần Kha hiểu, nếu phải kể lại những điều đã làm bản thân tổn thương đến mức không thể nói thành lời, tức là sẽ bị tổn thương gấp hai, hay gấp nhiều lần nữa. Trần Kha với tay lấy túi xách của Miên Tú, tay còn lại, nhẹ nhàng nắm tay, kéo Miên Tú đứng dậy.

- Em chưa ăn gì, đúng không? Để Kha đưa em đi ăn! - Trần Kha cố tình hỏi nhanh, không để Miên Tú trả lời.

Miên Tú thật sự biết ơn cái nắm tay của Trần Kha. Cái nắm tay rất vội, rất nhẹ nhưng có lực ấy thôi thúc Miên Tú bước nhanh hơn. Chút ít sức lực đó của Trần Kha đủ để Miên Tú cảm nhận được Trần Kha muốn bảo vệ Miên Tú, ít nhất là Trần Kha muốn đưa Miên Tú tránh xa những câu hỏi, những tò mò không đáng có. Bỗng dưng, sự bao dung của Trần Kha như bủa vây Miên Tú, to lớn, choáng ngợp. Lúc này, ngoài bước theo Trần Kha, Miên Tú không còn biết mình có thể làm được gì khác.

- Ê! Còn tao?! - Tử Du với theo.

- Nhịn! Ở nhà! Coi tiệm! - Trần Kha xua tay rồi đưa Miên Tú đi mất.

Tử Du nhìn theo bóng hai con người vội vã rời khỏi, vừa tức tối, vừa có chút ngạc nhiên pha lẫn buồn cười vì hành động của Trần Kha ban nãy. Họ sóng bước cạnh nhau, trên một đường thẳng và bóng đang đổ nghiêng về cùng một phía - sự gắn kết, đôi khi chỉ đơn giản như thế mà thôi!

*

Trần Kha nhìn Miên Tú húp từng muỗng cháo, từ tốn, nhẹ nhàng, lòng bỗng bình yên đến lạ. Trần Kha lóe lên một suy nghĩ, giá mà cô luôn được nhìn thấy Miên Tú bình an thế này. Bất chợt, Trần Kha muốn cô gái nhỏ bé, mỏng manh kia phải được bảo bọc, chở che. Trần Kha muốn là người chăm sóc Miên Tú, bù đắp những điều Miên Tú đang phải chịu đựng, có lẽ nó đau đớn, có lẽ nó kinh khủng, mà dù cho có là gì đi nữa thì nó cũng đã làm Miên Tú quá đỗi mệt mỏi đến mức muốn gạt hẳn ra khỏi suy nghĩ, không muốn nhắc lại một lần nào nữa.

Thân hình Miên Tú gầy mọp lọt trong bộ quần áo không thể che hết đi những run rẩy. Đôi mắt thâm quầng, dẫu đã cố lấp đi bằng nhiều lớp mỹ phẩm và kỹ năng trang điểm điêu luyện, Trần Kha vẫn nhận ra nhiều muộn phiền chất chứa. Đôi mắt xinh đẹp ấy đáng lý ra phải luôn ngập tràn sức sống và luôn tươi cười như chính chủ nhân của nó. Trần Kha nhất định phải làm cho đôi mắt kia đong đầy hạnh phúc để luôn sẵn sàng kể cho Trần Kha nghe những câu chuyện vui thay vì những câu chuyện buồn như đã từng. Trần Kha quyết phải ở bên Miên Tú. Nếu tình yêu cần một lý do, thì có lẽ ham muốn được chở che, bảo bọc người kia sẽ là lý do đáng nghe nhất!

Miên Tú thoáng xấu hổ khi thấy Trần Kha mãi nhìn mình mà không chút động tĩnh, không nói lời nào. Khi cảm nhận được chuyện một người đang nhìn mình như muốn giữ trọn hình ảnh này, không để tan biến đi, có lẽ, chẳng ai không xấu hổ cả - cho dẫu là xúc động, nhưng chắc chắn phải có thêm phần xấu hổ! Trước đây, Miên Tú cũng có đôi lần hành xử như thể muốn được quan tâm, được yêu thương, được người khác chú ý. Nhưng đó là trước đây, khi Miên Tú còn nhỏ, những lần hiếm hoi được Tuyết Hà chăm sóc lúc ngã quỵ vì bệnh nặng. Miên Tú vẫn tưởng sẽ có thể xem Tuyết Hà như mẹ - một người mẹ đúng nghĩa, tức là, Miên Tú có thể rày rà, dai dẳng đòi hỏi một thứ mình muốn theo một cách hết sức trẻ con nhưng chắc chắn sẽ được đáp ứng bởi một người luôn yêu thương cô hết mực.

- Sao Kha không ăn mà nhìn em hoài vậy?!

- Kha không đói! Em ăn nhiều vô, em ốm quá! - Trần Kha vừa nói, vừa gắp thức ăn vào chén Miên Tú.

- Vậy em không ăn nữa! Em phải giữ eo mà! - Miên Tú mè nheo, vừa nói vừa thả chiếc muỗng vào chén cháo, đẩy nhẹ ra phía chính giữa bàn.

Trần Kha tròn mắt nhìn hành động của Miên Tú, bật cười. Trần Kha biết, Miên Tú không giống như những cô gái khác, Miên Tú chưa bao giờ chứng tỏ mình cần được che chở, chiều chuộng. Miên Tú luôn tỏ ra mạnh mẽ, có thể tự làm được tất cả mọi việc. Nhưng, sao lúc này, Miên Tú lại quá đỗi đáng yêu như thế?! Dẫu, Trần Kha thừa biết, Miên Tú không cố tình hành xử trẻ con như vậy, mà, không cố ý, mới là chân thành, là đáng yêu! Nhưng nếu cố ý, thì tại sao?! Không! Nhất định Miên Tú không cố ý! Trần Kha nhanh chóng xua đi suy nghĩ ngược ngạo đó! Bởi, trong mắt Miên Tú, Trần Kha chỉ là một cô gái bình thường, Miên Tú cố gắng lấy thiện cảm của Trần Kha đâu để làm gì?!

Miên Tú nhìn phản ứng của Trần Kha, cảm thấy xấu hổ, không hiểu sao mình lại cư xử kỳ cục vậy.

- Em… kỳ quá hả?! - Miên Tú lí nhí.

- Không! Kha thấy… dễ thương mà! Có điều, em vẫn phải ăn, ăn hết mới được! - Trần Kha lắc, đẩy nhẹ chén cháo ban nãy trở lại chỗ Miên Tú.

Theo lẽ thường, Miên Tú nhất định sẽ phòng thủ và phản kháng những mệnh lệnh kiểu này. Vậy mà, Miên Tú lại mềm nhũn người đi, ngoan ngoãn như con mèo vừa được nịnh nọt, vuốt ve để ăn cho hết bữa cơm mà chủ nhân đã mất công chuẩn bị. Miên Tú thật sự không thể phản kháng trước thái độ dịu dàng pha chút nghiêm nghị, vừa như ra lệnh, vừa nài nỉ của Trần Kha.

- Em cho Kha mượn điện thoại đi! - Trần Kha chìa bàn tay thuôn dài của mình về phía Miên Tú.

Miên Tú khựng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn Trần Kha có vẻ dò xét, rồi như bị thôi miên, Miên Tú lục lọi túi xách, lấy ra chiếc điện thoại đời cũ, đưa cho Trần Kha. Ngay lập tức, Trần Kha bấm số gọi cho ai đó. Lát sau, Trần Kha lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại đắt tiền vẫn đang rung liên hồi, Trần Kha đưa lên trước Miên Tú phần màn hình đang hiện số điện thoại của Miên Tú gọi đến.

- Em có số điện thoại của Kha rồi đó! Sau này, có chuyện gì, nhất định phải gọi cho Kha, nha! - Trần Kha vừa nói, vừa tự lưu tên mình vào điện thoại của Miên Tú.

Tiếng “nha” ấy sao mà thân quen, sao mà gần gũi quá! Miên Tú nhìn Trần Kha, nhìn hành động hí hoáy lưu tên vào danh bạ nghèo nàn của Miên Tú - cái danh bạ chỉ có duy nhất một số điện thoại. Miên Tú gật kèm theo tiếng “dạ” nhỏ xíu, không chắc Trần Kha có thể nghe được khi đang tập trung làm một việc mà đáng lẽ không cần phải tập trung như thế. Một người không cần biết đẹp hay xấu, chỉ cần dành trọn cả tâm hồn cho một việc dùng để chăm sóc người khác, tự nhiên họ sẽ đẹp như tuyệt tác của tạo hóa mà thôi!

Trần Kha. Thật sự, Trần Kha là ai? Sao Trần Kha lại xuất hiện trong đời Miên Tú?! Sao Trần Kha lại gieo vào Miên Tú nhiều cảm xúc không thể gọi tên?! Sao Trần Kha lại mang đến nhiều cái lần đầu cho Miên Tú như vậy? Lần đầu, Miên Tú vì lời hứa hẹn vu vơ của một người mà phải suy nghĩ đắn đo. Lần đầu, Miên Tú chấp nhận để cho ai đó điều khiển cảm xúc, điều khiển cả việc ăn, uống của mình. Lần đầu, Miên Tú cảm thấy thèm khát được quan tâm, chăm sóc. Lần đầu, Miên Tú vì một người mà bất chấp hiểm nguy, quay trở về nơi Miên Tú đã từng phải vội vàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp dừng lại một phút giây nào để suy nghĩ về sự nguy hiểm ầm ào đổ vội đến, cuốn Miên Tú ra khỏi sự yên bình này. Và, lần đầu, Miên Tú dành nhiều thời gian để nghĩ về một người như Trần Kha.

*

Bạch Quân buông viết, thả người ra sau, dựa hẳn vào thành chiếc ghế cỡ lớn, đủ để Bạch Quân tựa hẳn tấm lưng rộng của mình vào. Bức ảnh Ngân Bình - mẹ Miên Tú - đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh, Ngân Bình mặc áo sơ mi trắng, tay đỡ phần chìa ra của chiếc mũ rộng vành đang đội trên đầu. Hình ảnh đó luôn in hằn trong lòng Bạch Quân. Hình ảnh người phụ nữ đã, đang và mãi mãi về sau này, cho đến khi Bạch Quân rời khỏi cuộc đời, ông vẫn luôn giữ trong tim. Người phụ nữ Bạch Quân đã dành trọn đời để yêu thương. Dẫu, hiện tại, vợ của Bạch Quân là một người phụ nữ khác, nhưng trong lòng ông, Ngân Bình luôn được xếp ở vị trí đầu tiên.

Ngày Miên Tú lọt lòng, con bé nhỏ xíu, đỏ hỏn ti toe khóc thét trong vòng tay nữ hộ sinh. Những nhịp thở nặng nhọc cùng nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt Ngân Bình lúc này vẫn đang rịn ướt mồ hôi sau cuộc chiến đau đớn nhất - nhưng cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất - của người phụ nữ may mắn có được thiên chức làm mẹ.

Bạch Quân ẵm Miên Tú trong lòng, đong đưa, tự nhủ… Gia đình này, nhất định sẽ ấm áp và trọn vẹn. Bạch Quân sẽ cho hai mẹ con Ngân Bình những điều hoàn hảo và tốt đẹp nhất. Tình yêu mang lại cho con người một sức mạnh kỳ lạ, dù cho hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu, nhưng cảm giác rạo rực, mong muốn yêu thương, chở che người mình yêu luôn làm cho người ta mạnh mẽ hơn!

Bạch Quân chưa từng nghĩ bản thân đủ khả năng xây dựng cho Tuyết Hà một tổ ấm tròn trịa như ông đã dành cho Ngân Bình. Dẫu, Tuyết Hà luôn khẳng định Tuyết Hà không cần những điều đó. Nhưng tại sao?! Tại sao một người phụ nữ đã dành cả thanh xuân của cô ấy để chờ đợi, yêu thương Bạch Quân lại không cần ông phải trao lại bất cứ cái gì? Với Bạch Quân, khi giữa hai con người không có sự giao hòa tình cảm, thì buộc phải trao đổi ngang giá. Mà, sự trao đổi ấy, có khi lại quá cay nghiệt cho một người phụ nữ như Tuyết Hà… Vậy đó! Bạch Quân cũng từng có những suy nghĩ của một người điềm tĩnh đứng nhìn một người yêu thương một người. Nhưng có lẽ, những suy nghĩ ủy mị mà Bạch Quân luôn cho đó là thiển cận, là của cánh đàn bà nhanh chóng bị Bạch Quân đẩy ra khỏi đầu, nhường chỗ cho sự nghiệp trọng đại của cánh mày râu.

*

Bá Lâm từ tốn dốc cao chai nước đang uống. Nãy giờ, Bá Lâm chăm chú nghe Trần Kha phân tích về một cô gái Trần Kha chỉ vừa quen biết không lâu - vài tháng. Trần Kha đã và đang có những cảm giác hết sức mãnh liệt về cô ấy. Cảm giác hừng hực lửa của những đôi đang yêu nhau nồng cháy theo lẽ bình thường - điều mà Trần Kha luôn ao ước và cũng chính là điều mà cô vô vọng tìm kiếm suốt nhiều năm bên nhau. Rồi, Trần Kha nhận ra, ngọn lửa đó không thể cháy lên theo ngày tháng, mà vốn dĩ, nó phải có từ khi một đôi bắt đầu yêu nhau, cứ thế, cháy âm ỉ suốt một đời. Vậy là, Trần Kha rời xa Bá Lâm, để tìm ngọn lửa từ một người khác - không phải anh.

Giữa Bá Lâm và Trần Kha luôn có một sự cảm thông sâu sắc và đương nhiên, nó được cả hai che giấu rất tài tình, bởi có lẽ khó ai tin người yêu cũ rồi lại có thể trở thành tri kỷ. Lâu rồi, Bá Lâm mới nghe Trần Kha nói về một cô gái với thái độ hào hứng như vậy. Bá Lâm thừa tinh tế để thấy được đôi mắt tràn đầy tình yêu của Trần Kha, nhưng Bá Lâm vẫn muốn biết tình cảm này, có thật sự sẽ đem đến hạnh phúc cho Trần Kha không? Hay lại tiếp tục là một nỗi đau cuộn tròn trên tuyết, đến lúc quả cầu đau đớn lạnh buốt đó tàn phá mọi thứ thì Trần Kha lại phải xiêu vẹo vực dậy mà sống tiếp như hai năm vừa qua?!

- Vậy, em nghĩ là em yêu cô ấy? - Bá Lâm vặn lại nút chai nước khoáng và đặt nó xuống.

- Em không nghĩ, mà em cảm thấy vậy! - Trần Kha nghiêm giọng.

- Vậy, em còn nghĩ ngợi gì nữa?! - Bá Lâm thắc mắc.

- Cô bé… thẳng! Em cũng chưa từng nghĩ… sẽ bẻ cong ai! - Trần Kha nghĩ ngợi, rồi hơi ngập ngừng trả lời.

Mắt Trần Kha không còn cười nữa, cũng không còn sự hào hứng ban nãy, thay vào đó là sự lo âu như vừa nói ra một điều gì đó rất đáng chê trách, và chờ đợi nhận lại sự miệt thị, chì chiết của người nghe. Nhưng Trần Kha đâu hiểu, Bá Lâm còn đang lo âu hơn. Lâu nay, Bá Lâm luôn bên cạnh Trần Kha, luôn muốn làm một chỗ dựa vững chắc và không thời hạn cùng một sự mong chờ nếu nói ra sẽ bị đánh giá là điên rồ. Rồi, cái hy vọng nhỏ bé cuối cùng đó lại sắp một lần nữa mất về tay một người con gái khác.

Bá Lâm vẫn nghĩ cảm xúc của bản thân có thể dằn xuống sau nhiều năm. Nhưng thật ra, không phải thế, những yêu thương Bá Lâm dành cho Trần Kha dường như chưa bao giờ nguôi. Vết thương cũ thì cứ mãi ở đó, nó vẫn đau im ỉm và như rách toạc ra khi Trần Kha đưa bạn gái cũ đến ra mắt với hy vọng những người Trần Kha yêu thương đều biết mặt nhau. Cũng may mắn là Trần Kha chỉ hy vọng họ biết mặt nhau, chứ nếu còn muốn họ quý mến lẫn nhau, thì khác nào Trần Kha lại giết chết trái tim Bá Lâm thêm lần nữa. Đôi lúc, những suy nghĩ đơn thuần và có phần kỳ cục kia của Trần Kha, không biết đã khứa vào vết thương luôn âm ỉ của Bá Lâm bao nhiêu lần.

- Là em nói, anh và em, không có lửa! Giờ em tìm được người thắp lửa rồi thì lại chần chừ! Sao vậy, em? - Bá Lâm ôn tồn.

Bá Lâm vẫn thế, vẫn giọng nói trầm ấm cùng thái độ nhẹ nhàng, từ tốn làm cho lời nói của Bá Lâm, dẫu có mang ý trách móc, Trần Kha cũng không cảm thấy khó chịu. Bá Lâm nói đúng. Trần Kha như bừng tỉnh. Sao Trần Kha lại thế? Sao Trần Kha phải quan tâm Miên Tú là thế nào? Tình yêu là sự hòa quyện của hai tâm hồn, có thể nương tựa nhau, cho nhau bình yên và giúp đối phương mạnh mẽ hơn. Tình yêu nào phải loại vật chất có thể cân, đo, đong, đếm bằng định lượng, bằng giá trị nào đó mà phân loại kiểu này hay kiểu kia mới được quyền yêu?! Trần Kha cảm giác được, Miên Tú cũng có thiện cảm với Trần Kha chứ không hề ghét bỏ. Trần Kha nhất định phải cho chính bản thân mình và cho Miên Tú cơ hội để được yêu thương…

Nhưng còn Bá Lâm, thì sao?! Sao Bá Lâm không cho ai cơ hội để yêu thương anh ấy? Cứ mãi bên cạnh Trần Kha theo cách này, cách khác, thì biết khi nào Bá Lâm mới tìm được một nửa còn lại cho bản thân, biết khi nào, Bá Lâm mới được hạnh phúc trọn vẹn như anh từng hứa khi Trần Kha buộc anh phải quên Trần Kha và tìm cho mình một hạnh phúc đúng nghĩa. Lời hứa quên một người để cố yêu một người khác là thứ khó thực hiện nhất trên đời! Có lẽ thế!

*

Tử Du trợn tròn mắt nhìn Miên Tú như thể Miên Tú vừa nói ra chuyện kinh khủng nhất trên đời. Miên Tú bảo hình như nó thích Trần Kha. Và, Tử Du biết, việc này là có cơ sở. Bởi, Trần Kha không phải chỉ là một người bạn tốt, mà còn là một con người tốt - cực kỳ tốt. Nên, việc bất kỳ ai có tình cảm với Trần Kha, Tử Du đều cảm thấy là chuyện quá đỗi bình thường. Chỉ là, Miên Tú mang lại cho Tử Du một cảm giác ban đầu khác, rất khác! Mạnh mẽ, chân thành, thánh thiện và an toàn, nhưng Miên Tú luôn bọc một bức tường phòng thủ khá vững chắc quanh mình. Vậy mà, bức tường phòng thủ đó lại đổ ập trước sự tấn công vô hình của Trần Kha. Trần Kha đúng là nguy hiểm!

Trần Kha không hay chủ động tán tỉnh phụ nữ, nhưng với tính cách điềm đạm, luôn ân cần, nhẹ nhàng và từ tốn, nó thừa sức hạ gục vô số phụ nữ mà không cần mảy may tốn một chút công sức nào. Trần Kha không phải kẻ đa tình, có chăng là nó luôn tử tế đến mức không nỡ từ chối người khác một cách thẳng thừng như Tử Du thôi. Vậy nên, quanh Trần Kha luôn có những người phụ nữ sẵn sàng chờ đợi, chỉ cần nó gật đầu, là họ sẽ ngã vào lòng nó vô điều kiện.

- Trước giờ, em có cảm giác như vậy với ai chưa? - Tử Du tò mò.

Miên Tú lắc đầu.

- Đàn ông thì sao? - Tử Du tiếp.

Miên Tú vẫn tiếp tục lắc đầu.

- Một người cũng không? - Tử Du hỏi dồn.

Miên Tú gật - cái gật nặng đến nỗi Tử Du cảm giác Miên Tú vừa gật ra những nỗi niềm chất chứa trong lòng từ rất lâu.

- Em… em không chịu được đàn ông! - Miên Tú lí nhí.

Tử Du lờ mờ đoán được điều đang xảy ra với Miên Tú là gì. Bởi, nó quá quen thuộc! Tử Du đã từng đi qua cái tuổi đời như Miên Tú hiện tại. Tử Du cũng đã qua cái cảm giác ban đầu này từ khá lâu rồi! Nên Tử Du hiểu điều Miên Tú đang băn khoăn lúc này. Tử Du tiếp tục dò hỏi.

- Em… thấy chị đẹp hông?!

- Có! - Miên Tú nhìn Tử Du, tuy không hiểu tại sao Tử Du lại hỏi mình câu ấy, nhưng Miên Tú vẫn bật ra nhanh như không cần suy nghĩ.

- Thấy chị đẹp, bao lâu rồi? - Tử Du ra chiều suy nghĩ.

- Từ ngày đầu tiên gặp. - Miên Tú thật thà.

- Có thấy ganh tỵ với chị hông?

Miên Tú lắc.

- Rồi! Xong! - Tử Du cười lớn.

Miên Tú khổ sở nhìn Tử Du đang cười khoái trá. Miên Tú đâu hiểu rằng, ngày xưa ấy, khi Tử Du hoang mang không biết bản thân mình thật sự là ai, bên cạnh Tử Du, ngoài Trần Kha, không còn ai khác có thể hiểu được. Mà, giá như Trần Kha có thể hiểu hết những xúc cảm khi ấy của Tử Du! Bởi, Trần Kha là người luôn nghiêm túc đến cứng nhắc trong chuyện tình cảm. Sao Trần Kha có thể hiểu được tâm hồn Tử Du đau đớn, khổ sở đến mức vặt vẹo khi nhận ra bản thân có cảm xúc với cả nam, lẫn nữ?! Có chăng, Trần Kha cảm thông, chứ không thể hiểu. Trần Kha cảm thông bởi Trần Kha là bạn, là tri kỷ và luôn là một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho Tử Du.

Miên Tú đâu hiểu rằng, ngày xưa ấy, Tử Du đã phải quằn quại suốt nhiều năm ròng rã để có thể chấp nhận sự thật! Rằng, ừ! Tử Du cũng là một người rất bình thường. Tử Du yêu một cách thuần khiết, yêu là yêu, chứ không phải chọn cho mình ai đó gắn với một giới tính được quy định sẵn cho một nhóm giới tính cụ thể nào đó.

Miên Tú đâu hiểu rằng, cái cười lớn đó của Tử Du mang một ý tứ khác đến mức nào. Không phải đơn giản vì cười nhạo Miên Tú thích Trần Kha! Mà Tử Du cười cho chính bản thân mình, cũng có ngày, Tử Du làm được một việc to lớn như thế này! Tử Du có thể giúp ai đó nhận ra được họ thật sự là ai, thật sự cần và khao khát điều gì.

- Mày cứ việc thích Kha đi! Thoải mái đi!

- Nhưng, em…

- Không nhưng nhị gì hết! Chị thấy mày thích nó lắm rồi!

Miên Tú không hiểu ý Tử Du, rõ ràng Tử Du đang ủng hộ việc Miên Tú thích, thậm chí là yêu Trần Kha. Nhưng tại sao? Tử Du không biết gì về Miên Tú, chỉ hỏi vài câu có vẻ không liên quan… À, những câu hỏi! Những câu hỏi như vậy có thể giúp Tử Du khẳng định được điều gì ư? Hay, đó là một dạng kinh nghiệm? Vậy, Miên Tú vẫn được quyền thích Trần Kha?! Nhưng trước giờ, Miên Tú chưa từng yêu phụ nữ, nếu ở mức độ thích thì có lẽ chỉ là cảm giác rung động với cô bạn cùng trường - người Miên Tú chưa từng bắt chuyện, người mà đến lúc này, khi nhắc lại, Miên Tú vẫn còn bồi hồi không quên. Miên Tú còn đang loay hoay với những băn khoăn của bản thân, thì có một giọng nữ lạ vang lên.

- Em thích ai lắm rồi vậy, Tử Du?

Tử Du thở dài một tiếng, quay hẳn về phía người kia - người con gái có vóc dáng dong dỏng - có lẽ cao hơn cả Trần Kha, thân hình mảnh khảnh, mái tóc tém ôm sát, nhan sắc có phần thua kém Tử Du, không quá nổi bật, nhưng bộ đồ bụi bặm trên người lại làm tôn lên nét phong trần, điều đó làm cho Miên Tú chú ý đến cô gái nọ. Tử Du đối đáp, giọng có phần lạnh lùng, gay gắt.

- Em thích ai là chuyện của em, liên quan gì đến Giang!

- Sao lại không, chuyện gì của em, cũng liên quan đến Giang hết! - Lưu Giang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tử Du, ôn tồn.

- Em đang nói chuyện với bạn! - Tử Du vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

Lưu Giang hiểu ý, gật đầu, đứng dậy đi qua bàn bên cạnh, ngoắc bạn phục vụ đến nói chuyện.

- Chị qua kia một lát! - Tử Du nói, rồi đi qua bàn Lưu Giang ngồi.

Miên Tú bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ của Tử Du và cô gái này. Phải chăng, Lưu Giang cũng là một trong những cái đuôi luôn săn đón Tử Du? Không quá rõ ràng, nhưng thái độ của Tử Du nói lên điều đó. Với Trần Kha, không, không thể so sánh với Trần Kha được! Hai người họ là bạn thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nếu đem ra so sánh với những mối quan hệ khác thì quá khập khiễng. Thái độ này của Tử Du cũng không phải dành cho những người bạn bình thường, hay người Tử Du ghét. Miên Tú đã nhiều lần chứng kiến Tử Du đối đãi với các mối quan hệ quanh mình. Với cô gái này, Tử Du không vui vẻ, cũng không rào đón theo cách Tử Du vẫn đối đãi với bạn xã giao, khách hàng, hay những người cô không mấy thiện cảm. Tử Du lạnh lùng ra mặt. Vậy là, cô gái Lưu Giang này được liệt vào nhóm “những kẻ săn đón”.

*

- Chị! Chị! Nếu mà… em yêu Kha, thì… có kỳ hông?!

Miên Tú lần lượt lấy từng chiếc áo đang vắt dày đặc trên vai, thoăn thoắt tra từng chiếc móc vào rồi treo đều đặn lên chiếc sào vòng cung được uốn cong điệu nghệ đặt sát vách tường. Miên Tú cố dùng một giọng bình thường nhất để hỏi Nhã Đồng một điều - theo Miên Tú là rất không bình thường. Bởi, mấy ai dễ dàng chấp nhận việc hai người phụ nữ yêu nhau, dù ở thời đại này, người ta không còn quá khắt khe về giới tính nữa, tư duy con người không còn quá cũ kỹ như những thế kỷ trước, nhưng nếu ai đó làm một việc theo cách khác với xu hướng mà đa số mọi người vẫn thường làm, sẽ bị xem là sai trái. Vậy, liệu Miên Tú có đang sai?!

Nhã Đồng đang ghi sổ sách, bỗng khựng lại, ngước lên, nhìn Miên Tú với thái độ không mấy kinh ngạc. Khác hẳn với những gì Miên Tú đã tưởng tượng. Miên Tú tưởng, Nhã Đồng sẽ kinh ngạc. Miên Tú tưởng, Nhã Đồng sẽ mắng. Miên Tú tưởng, Nhã Đồng sẽ khác…

- Cũng không có gì kỳ! Kha được đó! - Nhã Đồng tiếp tục công việc.

Miên Tú cảm thấy hồ nghi về bản thân. Miên Tú chấp nhận việc mình có thể yêu Trần Kha không quá khó khăn, bởi ngoài việc Miên Tú tin tưởng cảm giác của chính mình, Miên Tú còn tin tưởng Tử Du, tin tưởng Nhã Đồng, cảm giác đủ lớn để lấn át nỗi sợ về rào cản giới tính kia. Miên Tú ở bên cạnh Nhã Đồng đủ lâu để hiểu Nhã Đồng là người lý trí nhưng sống rất tình cảm. Và, hơn hết, Miên Tú biết Nhã Đồng rất thương Miên Tú, nên, việc vun vào cho chuyện tình cảm có phần kỳ lạ này, Miên Tú có thể hiểu được, và cũng nhờ đó Miên Tú có thể bớt đi một phần sợ hãi. Có điều, nỗi sợ của Miên Tú không nằm ở đó. Miên Tú sợ những cái lớn và sâu xa hơn - hơn cả việc quan trọng nhất giữa một mối quan hệ yêu đương, đó là đối phương có yêu mình không?! Hay đúng hơn là, Trần Kha có yêu Miên Tú không.

Miên Tú chưa bao giờ tự hỏi điều đó. Miên Tú cũng từng băn khoăn khi Trần Kha luôn dành cho Miên Tú những cử chỉ dịu dàng, nhã nhặn, những lời nói ấm áp tưởng như đơn thuần là xã giao, lịch sự. Nhưng Miên Tú thừa thông minh, cũng đủ tinh ý để hiểu rõ, không đơn thuần như thế. Trong lòng Miên Tú, Trần Kha đặc biệt, và ngược lại, trong lòng Trần Kha, Miên Tú cũng có một vị trí không nhỏ.

Trần Kha xuất hiện. Thoáng thấy dáng Trần Kha từ ngoài tấm vách bằng kính bao quanh cửa hàng, Nhã Đồng chỉ mỉm cười như kiểu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trần Kha đẩy nhẹ cánh cửa kính đang lủng lẳng tấm biển “Mở cửa”, bước vào.

- Miên Tú về được rồi đó, Kha! - Nhã Đồng nói luôn.

Trần Kha hơi bất ngờ, có vẻ như Nhã Đồng vừa cứu nguy cho Trần Kha, làm Trần Kha đỡ ngại ngùng hơn. Bởi, Trần Kha không hẹn, cũng không báo trước. Trần Kha chỉ bất chợt nhớ Miên Tú, rồi lái thẳng xe đến đây sau giờ tan sở. Trần Kha không biết, đường đột xuất hiện có làm Miên Tú sợ không?! Lỡ như, Miên Tú sợ rồi tránh mặt Trần Kha luôn, thì sao?! Dù, Tử Du đã tiết lộ rằng Miên Tú cũng có tình cảm với Trần Kha, nhưng không thể vì như thế mà vồ vập người ta được! Trần Kha ơi là Trần Kha! Sao tự nhiên mày lại như thế này?! Sự tinh tế, khéo léo trước giờ đi đâu hết rồi?! Sự nhã nhặn, từ tốn cũng trốn mất tăm, Trần Kha tự thấy mình bế tắc khi đối diện với cảm giác Miên Tú sẽ vì sự đường đột này mà không còn thiện cảm với mình nữa. Lo lắng, sợ hãi, thế mà Trần Kha vẫn cứ bất chấp hết tất cả mà đến! Có chăng, vì cô gái này, Trần Kha không còn là chính mình nữa?! Mấy ai còn là chính mình trước một người đã đem trái tim mình đi?

Miên Tú nghe tên Kha thì quay ngoắt người lại, nhanh như chớp.

- Em đâu có hẹn với Kha?! - Miên Tú thắc mắc.

- Thì, giờ Kha hẹn em nè! Kha đưa em đi ăn, nha! - Trần Kha lại giở giọng vừa ra lệnh, vừa nài nỉ.

Miên Tú cũng không hiểu sao mỗi khi Trần Kha xuất hiện, Miên Tú cứ như bị thôi miên, không còn chút lý trí nào. Rồi, chỉ cần Trần Kha lên tiếng, Miên Tú lại răm rắp nghe theo như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ cùng Trần Kha làm tất cả những gì Trần Kha muốn. Miên Tú còn dang dở với mớ quần áo ban nãy, nhìn Trần Kha, có phần e dè.

- Nhưng mà, em còn chưa xong việc! - Miên Tú lên tiếng.

- Để đó chị treo cho, đi chơi đi! Kha chờ kìa!

Nhã Đồng bước đến bên cạnh Trần Kha, dúi vào Trần Kha chiếc túi xách của Miên Tú. Rồi, đỡ vội mớ quần áo trên vai Miên Tú, nói nhanh như thể sợ cái sự chần chừ của Miên Tú sẽ kéo dài hơn sự ngại ngùng của Trần Kha.

- Thôi đi lẹ giùm tui đi! Ở đó mà lèn èn!

Trần Kha đi đến nắm tay Miên Tú như mọi khi, bình thản chờ Miên Tú nương theo câu nói “Mình đi, em!” nhỏ xíu mà suýt nữa bị tiếng nhạc êm đềm phát ra từ chiếc loa trên góc tường át mất. Nhã Đồng trông theo dáng hai người đến khi khuất hẳn khỏi vách kính chỉ còn lại tầm nhìn hạn hẹp vì hai cô ma-nơ-canh đã đứng che hơn nửa.

Có lần, Nhã Đồng thắc mắc, Trần Kha vượt qua những tháng ngày cũ như thế nào?! Từ lâu rồi, Trần Kha chỉ lui tới một mình. Nhã Đồng nghĩ, có lẽ Trần Kha đang chờ đợi cô gái kia - cô gái luôn sánh đôi cùng Trần Kha cách đây vài năm. Rồi, một ngày, cô ta không còn xuất hiện nữa. Nhã Đồng không biết lý do, cũng cảm thấy không cần thiết phải tìm hiểu lý do. Chỉ là, Nhã Đồng hy vọng một người tử tế như Trần Kha, nên yêu, và nên là một tình yêu trọn vẹn, chứ không phải sống cô độc một mình rồi đau đáu đợi chờ một người không biết khi nào mới quay trở lại.