Đôi tay nắm chặt lấy cổ tay đối phương, hai mắt cũng nhòe đi vì khóc quá nhiều.
Từng giọt từng giọt Glucose được đưa vào người Cố An Trạch, bàn tay vẫn còn hơi ấm của cậu nhanh chóng lạnh đi.
Nhiệt độ lạnh như băng dường như đã cắt đứt sợi dây cuối cùng trong tâm trí Tần Sở.
Hắn giống như một con dã thú bị thương, đau đớn khốn khổ rên lên một tiếng, môi run run thầm thì gọi tên Cố An Trạch.
"An Trạch...!Em đừng rời xa anh, anh không cho phép em rời đi..."
"Em đã đồng ý với anh...!Cho...!anh thêm một cơ hội...!Em đã đồng ý với anh...!Em không thể nuốt lời, sao em có thể nuốt lời!"
Thấy bộ dạng hắn như vậy, ngay cả vệ sĩ cũng có cảm giác không đành lòng, huống chi là y tá kiểm tra.
Cho dù đã chứng kiến rất nhiều người nhà bệnh nhân khóc lóc thảm thiết trên giường bệnh , nhưng y tá đi kiểm tra vẫn cố qua khuyên giải đôi câu.
"Không cần lo lắng, chỉ là trúng độc khí than cấp độ nhẹ, sẽ hồi phục nhanh thôi, cũng không để lại di chứng gì đâu."
Tần Sở sửng sốt một chút, lập tức coi y tá như ân nhân cứu mạng mà xác nhận.
Mãi đến khi y tá lặp lại ý Cố An Trạch tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, hắn mới giống như bị rút đi tất cả khí lực, gục xuống bên giường, cứ thế nghẹn ngào nhưng không tiếng động nào.
Quá tốt rồi...!may quá không có chuyện gì...
Thật may quá...!An Trạch của hắn không có chuyện gì.
Nhờ hít thở oxy, gương mặt đỏ ửng đến bất thường của cậu cũng dần dần biến mất.
Tần Sở vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cậu, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố An Trạch bệnh tật nằm trên giường, sợ hãi trong lòng vẫn như trước không thể tiêu tán, chỉ có thể không ngừng nắm chặt tay đối phương, ịn môi hôn lên.
Rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để trình bày vụ việc , mấy vệ sĩ trao đổi ánh mắt, im lặng rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình Tần Sở đang quỳ gối bên giường.
Thế giới ồn ào trong nháy mắt yên lặng lại khi vệ sĩ đua nhau rời đi.
Hắn dùng lực hôn lên bàn tay mềm mại của Cố An Trạch, kiên cường chịu đựng cơn đau dâng lên trong ngực, nhỏ giọng nghẹn ngào.
"An Trạch...!em tỉnh lại đi..."
"Em tỉnh lại đi....!Sau này anh sẽ đối tốt với em, em hãy tin tưởng anh...."
"Chỉ cần em đừng không xảy ra chuyện gì nữa, anh đều sẽ nghe lời em...!Cái gì cũng nghe theo em..."
Trong ngực tràn đầy đau đớn lẫn chua xót, cảm giác được bàn tay đang nắm từ từ ấm lên, hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh một chút.
Tần sở lại lần nữa dán mặt mình lên bàn tay lạnh lẽo của Cố An Trạch, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào má đối phương.
Cố An Trạch không giống như người đang hôn mê, nếu không phải ngực đang phập phồng vì hô hấp, hắn đã nghĩ Cố An Trạch lại một lần nữa muốn rời bỏ hắn.
An Trạch...!Tại sao vậy...
Không phải đã nói là sẽ chờ anh về sao?
Hình ảnh hai người thân mật ngày hôm qua cứ như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, rốt cuộc hắn cũng ý thức được mình đã tổn thương Cố An Trạch đến mức nào.
Ngay cả một chút tin tưởng cũng không dám sao?
Mừng rỡ như điên của hắn lúc trước giờ đây tựa như một trò cười, Tần Sở mờ mịt nhìn người nằm trên giường, hắn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể lẳng lặng rơi lệ.
An Trạch, rốt cuộc anh phải làm sao, em mới có thể tin tưởng anh đây?
Bởi vì chỉ trúng độc khí than nhẹ, nên chỉ hai giờ sau khi thở oxy, Cố An Trạch đã chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy trần nhà trắng toát trên giường bệnh, cậu nghĩ mình đã chết rồi, nhưng bên tai lại vang lên đến tiếng khóc nức nở của Tần Sở.
"An Trạch...!Em tỉnh...!Em tỉnh rồi..." do khóc mà tiếng nói trở nên run rẩy, đầu tiên Tần Sở nhấn chuông gọi bác sĩ, sau đó mới đưa tay vuốt ve hai má lạnh lẽo của Cố An Trạch, liên tục nghẹn ngào: "An Trạch...!Em không sao là tốt rồi...! Không sao là tốt rồi..."
Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi trên mặt cậu, cậu mê mang mở mắt nhìn, giờ mới ý thức được mình tự sát không thành.
Xoay qua nhìn gương mặt của Tần Sở, trong lòng tràn đầy áy náy, nhưng áy náy nhanh chóng bị đau đớn khổ sở thay thế.
Không thành công...
Chẳng lẽ cậu lại muốn sống tạm bợ ở cái thế giới này, dùng sự bi thảm của mình tranh thủ chút ít thương hại của Tần Sở nữa hay sao...
Có lẽ là di chứng sau khi trúng độc khí than, suy nghĩ có hơi không minh mẫn cho lắm.
Cậu nghe được tiếng Tần Sở nghẹn ngào không ngừng nói gì đó, nhưng một câu đều không nhớ nổi.
Y tá bắt đầu kiểm tra cơ thể cậu, cậu cũng mặc cho đối phương lần mò trên người mình, giống như một con rối không có linh hồn, ngây ngốc dựa vào giường.
Bàn tay tê dại bị đối phương nắm chặt, mãi cho đến khi cảm nhận được chút đau đớn, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Sở.
Người đàn ông luôn luôn cao ngạo đầy sức sống giờ lại khóc như đứa trẻ, hai mắt cũng sưng lên vì nức nở, không còn chút hình tượng nào.
Sao có thể...!Như vậy chứ.
Bản năng so với ý thức còn nhanh hơn một bước, cậu giơ tay lên xoa xoa hai má Tần Sở, từng chút từng chút một giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt.
Đầu ngón tay vẫn còn lạnh lẽo chạm vào hai gò má nóng hổi, cả hai người đều sửng sốt, nhưng giây tiếp theo, bàn tay cậu đã bị nắm chặt.
"An Trạch...!An Trạch..."
Như đụng phải chốt mở, Tần Sở lại bật khóc, ngay cả lưng cũng không thẳng nổi, gần như là quỳ sát bên giường mà nấc nghẹn.
"Tại sao em lại làm việc ngu ngốc...!như vậy..."
"Là em hận anh đúng không...!Ngay cả chút cơ hội cũng không cho anh..."
Giọng hắn đứt quãng trong tiếng nghẹn ngào, Tần Sở siết chặt lấy hai bàn tay cậu, vừa hỏi vừa hôn như đang không ngừng cầu xin, rồi cuối cùng lại rơi lệ thừa nhận, "An Trạch, An Trạch...!Anh thật sự hối hận, anh thật sự biết sai rồi...!Em tin tưởng anh, em hãy tin tưởng anh..."
Cố An Trạch ngồi trên giường bệnh mở to mắt nhìn, cậu thấy Tần Sở quỳ trên mặt đất, thân hình còn không ngừng run rẩy.
Hai tay đều bị giữ chặt đã ướt đẫm.
Cậu muốn trấn an đối phương, nhưng làm cách nào cũng không rút tay ra được.
Tần Sở ngược lại còn nghĩ là cậu tức giận, càng siết chặt hơn, xong thì hốt hoảng cầu xin: "An Trạch, An Trạch...!Em đừng đi, anh sai rồi em đừng đi..."
"Em...!không...!đi." Đầu óc vẫn còn choáng váng, Cố An Trạch cố sức một lúc mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu.
Cổ họng vô cùng đau rát, cậu ho nhẹ hai cái, dần dần hổn hển khôi phục.
Tần Sở nước mắt lưng tròng nhìn cậu, chỉ trong chớp mắt tựa như cuối cùng cũng nhận ra được dáng vẻ khó coi của mình, hắn bèn hốt hoảng kéo cổ tay áo lau đi.
Chỉ là vừa rồi mới khóc thảm thiết như vậy, cổ tay áo sao có thể lau sạch? Trái lại càng chà càng trây trét ra, trông càng nhếch nhác không chịu nổi.
Đúng lúc này một đôi tay dịu dàng nhích đến gần, Cố An Trạch rút hai tờ khăn giấy bên cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ lau nước mắt trên mặt Tần Sở.
Cậu chùi hết sức cẩn thận, không chút ghét bỏ nước mắt nước mũi hỗn loạn, giống như đang cẩn thận chăm sóc một đứa nhỏ.
Mãi cho đến khi gương mặt tuấn tú hồng hồng được lau sạch sẽ, cậu mới chà hai bàn tay mình, đoạn kéo Tần Sở ngồi xuống giường.
"An Trạch..."
"Thật xin lỗi..." Thanh âm rất nhỏ, yếu ớt giống như muỗi đang vo ve.
Cho dù trong lòng còn đau đớn vì tự sát thất bại, nhưng đối mặt với kết quả như vậy, cũng chỉ có thể giải thích cho Tần Sở một chút.
Cậu không nghĩ rằng Tần Sở khóc đến mức này, không giống làm bộ chút nào, đáy lòng như bị ai đó hung hăng đâm một nhát, càng thêm đau đớn.
Cố An Trạch, mày nhìn mày đi...!Chết cũng không xong, còn muốn làm cho anh ấy khóc vì mày đến thế này.
Rủ mắt xuống, cậu có chút mê mang, không biết mình còn sống tạm bợ như vậy có ý nghĩa gì.
Cậu vốn định buông bỏ toàn bộ cuộc sống của bản thân, nhưng lại bị túm về quỹ đạo cũ.
"An...!Trạch..." Đôi môi run rẩy, Tần Sở cố gắng nhịn không khóc, kéo cậu ôm chặt vào lồng ngực.
Có lẽ chính lời xin lỗi kia đã khiến hắn vô cùng đau lòng, hô hấp mới bình ổn một chút lại trở nên nghẹn ngào lần nữa, "Em không cần nói xin lỗi, An Trạch...!Đều là do anh làm sai, đều là anh sai, anh thật sự xin lỗi em.."
"Em hận anh cũng được, trả thù anh cũng được...!An Trạch, em không được chết...!Anh không muốn em chết..."
Mười tám năm cô độc tịch mịch của kiếp trước đều hóa thành hốt hoảng và sợ hãi, hắn sao có thể để vuột mất đi người con trai trước mặt lần nữa? Tần Sở dùng sức vùi mặt mình vào cổ Cố An Trạch, hai cánh tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng cậu, như sợ chỉ giây tiếp theo thôi đối phương sẽ biến mất, dù như thế nào cũng không chịu buông tay.
"An Trạch...!Anh không cho phép em chết, không cho phép em chết..."
Người trong lòng không động đậy, mà lại hốt hoảng mở to mắt.
Cậu dựa sát vào vòng tay của Tần Sở khóc lóc thảm thiết, không giãy dụa, không cự tuyệt, nhưng cũng không có...!một chút an ủi hay khuyên nhủ nào.
Tần Sở, em không chết...!thì còn có thể làm gì đây?
Chỉ là trúng độc khí than cấp độ nhẹ, khu bệnh viện đang lo là không có phòng cho bệnh nhân khác.
Sau khi kiểm tra toàn thân, Cố An Trạch đã có thể xuất viện, sau thì đi về nhà cùng Tần Sở.
Người lúc trước còn vô cùng kích động, thế mà bây giờ lại im lặng như khúc gỗ, dọc đường đi không hề mở miệng nói câu nào.
Tâm tình Cố An Trạch không hiểu sao lại có chút đứng ngồi không yên.
Cậu không biết có phải hành vi của chính mình làm tổn thương Tần Sở hay không, nhưng lời an ủi trong lòng không thể nào thốt thành lời, chỉ có thể lặng im mặc cho hắn dẫn về nhà của hai người.
Cửa vừa mở ra, Cầu Cầu lập tức nhào đến, cậu khẽ cúi người vuốt ve Cầu Cầu, đoạn thấy Tần Sở im lặng đi vào phòng bếp.
Cố An Trạch ôm Cầu Cầu đang nhoi nhoi vào trong ngực, mờ mịt nhìn về hướng người đàn ông vừa mới đi qua.
Tần Sở...!Thật sự tức giận sao.
Cầu Cầu đang sủa gâu gâu , nhưng cậu không có cách nào lừa dối tâm trạng của mình, đành đi lấy cho nó một chút đồ ăn, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.
Trong ngực Tần Sở đang hết sức khó chịu, thấy cậu lại gần đây, người hắn hơi cứng đờ, rồi lại tức thì duy trì sự im lặng, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Lời định nói muốn giúp hắn bị nghẹn lại trong cổ họng, Cố An Trạch đột nhiên thấy Tần Sở có chút cô đơn, thậm chí xuyên qua nội tâm còn mang theo chút bi thương.
Cậu không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể bất lực đứng một bên, giống như một con chuột sa vào hũ gạo chờ Tần Sở để ý.
Mấy ngày nay Tần Sở vẫn luôn tìm cách lấy lòng đối phương, nhưng bây giờ lại như không thấy gì, mắt đỏ hoe tiếp tục nấu món cháo sáng nay còn đang dang dở.
-
- Hết chương 59 -
-
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo Tần Sở sẽ nổi điên _(: зゝ∠)_