Người trong bếp đã mặc lên chiếc tạp dề mà bình thường cậu hay dùng, đang bận rộn rửa thứ gì đó.
Hình ảnh này thật quá xa lạ, xa lạ đến mức cho dù là mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.
Thế nhưng giờ đây lại xảy ra trước mắt mình, Cố An Trạch do dự một lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
"Để em...!làm được rồi, anh muốn ăn gì?"
Cậu chưa từng biết Tần Sở có thể nấu ăn, chắc cũng do Hứa Sở Mặc nên mới học, chỉ là hiện tại mình được hưởng ké thôi.
Những lời nói của Tần Sở lúc trước cậu sao có thể cho là thật được? Cũng đâu phải cậu chưa từng mơ tưởng đến những hình ảnh đó.
Chẳng qua những ấm áp kia sao có thể so được với những uất ức trong quá khứ, cuối cùng cũng chỉ còn lại sự chua xót.
Nhưng mặc kệ là lí do gì, chỉ cần Tần Sở vẫn chấp nhận ở bên cạnh cậu.
Như thế là quá đủ rồi, không phải sao?
Rõ ràng trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cậu vẫn mỉm cười với Tần Sở.
Cầm lấy tạp dề mặc lên, cẩn thận đứng bên cạnh hắn.
Tần Sở vốn định để cậu đi nghỉ ngơi, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, nhích qua một bước, chừa vị trí cho cậu.
Hắn không những không có ý khoe khoang tay nghề mình luyện được mà còn nghiêm túc hỏi cậu cách xào rau như thế nào.
Cố An Trạch vốn có chút không được tự nhiên.
Nhưng dù sao cậu cũng đã từng có vài năm kinh nghiệm làm bác sĩ, khi giải thích không tự giác mang theo chút khí chất ôn hòa bình tĩnh của riêng bác sĩ.
Tần Sở đứng một bên, hắn cúi đầu nhìn người nhỏ nhắn gầy yếu bên cạnh.
Ngay cả những lời cậu nói cũng quên nghe, chỉ muốn ôm chặt Cố An Trạch vào lòng, trao cho cậu những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian.
Rau dưa lấy từ lạnh ra không bẩn mấy, cậu rửa sạch sẽ rồi để ráo nước.
Tần Sở đứng bên cạnh vẫn không nói lời nào.
Nghĩ đến lúc trước mình nói một tràng dài như vậy, không nhịn được mím mím môi, rồi không nói thêm gì nữa.
Trong lòng có chút không yên, cậu chỉ có thể tìm chút việc để che dấu tâm tình của mình, thế nên cầm con dao trên thớt lên.
Hơi thở Tần Sở có chút không ổn định.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Cố An Trạch biết nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng mình khi nhìn cậu cầm dao.
Chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, dịu dàng nói: "Để anh làm."
"Em dạy anh cách làm đi."
Cố An Trạch nhận ra sắc mặt hắn biến hóa, trong lòng nhanh chóng lạnh đi.
Nhưng cậu vẫn mỉm cười, lẳng lặng đứng một bên nhìn Tần Sở giả vờ thái rau không thành thạo.
Thật ra, cậu đã sớm đoán được.
Tối hôm qua mình viết di thư, chỉ sợ sáng nay Tần Sở đã phát hiện ra rồi.
Cho nên...!hắn mới đối xử với mình dịu dàng như vậy?
Trong lòng tràn đầy chua xót, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà tham lam, lưu luyến sự dịu dàng này.
Đến nguyên do cũng không dám mở miệng hỏi.
Cậu muốn mình vui vẻ lên một chút.
Dù sao cũng đã được phép ở lại căn nhà này, thậm chí còn nhận được một lời hứa như vậy...
Nhưng mà, sao cậu chỉ càng thêm tuyệt vọng.
Giống như sự tồn tại của mình trở thành một sợi dây trói buộc, cậu làm gì có tư cách để khiến Tần Sở thích được kia chứ? Chính là một lần lại một lần dùng sự yếu đuối và hèn mọn của bản thân làm cho đối phương không thể không quan tâm đến mình mà thôi.
Cậu cũng biết, biết rằng hành vi lấy sự yếu đuối làm cái cớ thật sự không thể chịu nổi.
Nhưng mà...!cậu vẫn không có cách nào chủ động buông bỏ tình cảm đó.
Cậu thật sự rất ích kỷ.
Giống như bị dội một gáo nước lạnh, cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Lúc cậu không để ý, Tần Sở đã cắt xong rau củ để xào, nhìn cậu ngẩn người, tim hắn đập loạn nhịp, khẽ gọi một tiếng An Trạch.
Cậu lúc này như mới được vớt dưới nước lên, chớp chớp mắt, miễn cưỡng nở nụ cười.
Tần Sở biết cậu nhất định đang nghĩ đến chuyện không vui, nếu không sao sắc mặt lại tái nhợt đến như vậy.
Hắn biết bệnh trầm cảm của cậu đã rất nghiêm trọng, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không dám tùy tiện đưa cậu đi điều trị.
Chỉ có thể cười cười làm như chuyện gì cũng không biết.
Chỉ là nụ cười của hắn, trong mắt Cố An Trạch lại tràn đầy miễn cưỡng.
Mỗi người đều mang trong mình một nỗi lòng riêng, nhưng lại có vẻ đặc biệt hài hòa.
Mười năm qua, chưa từng có ngày nào như vậy, có thể cùng cậu nấu một bữa cơm tràn ngập không khí gia đình.
Vì muốn làm chút thức ăn Cố An Trạch có thể ăn vào, Tần Sở đã cho thêm một ít rau cải và cà rốt thái nhỏ vào nồi cháo.
Đồ ăn Cố An Trạch chuẩn bị đêm qua vẫn còn trong tủ lạnh, hầu như chưa được đụng vào.
Hắn chọn một vài món ăn nhẹ ra hâm lại, đoạn múc ra hai chén cháo.
Để tránh tình huống lúc trước, chén cháo của Cố An Trạch chỉ múc lưng nửa chén, chỉ sợ cậu rõ không muốn ăn nhưng vẫn cố ép mình nuốt xuống.
Đã rất lâu rồi hai người không cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy, Tần Sở nói vài câu, hy vọng có thể làm cậu vui vẻ lên một chút.
Nhưng mà Cố An Trạch cũng chỉ thuận theo gật gật đầu, nếu không có gì để nói, lại cúii xuống húp cháo, đến đôi đũa cũng chưa từng đụng vào.
Rõ ràng là tình cảm đến khắc cốt ghi tâm, nhưng bây giờ khi thật sự bên nhau, lại không cách nào có thể giống một đôi tình nhân bình thường.
Nhưng cho dù là Tần Sở hay Cố An Trạch, cũng đều rất hài lòng với tình hình hiện tại.
Tần Sở tuy rằng rất vội vàng, nhưng cũng không ép Cố An Trạch mở rộng cánh cửa trong lòng cậu, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ăn cơm, rồi cúi đầu uống cạn chén cháo của mình.
Hơn một nửa đồ ăn cậu làm ngày hôm qua đều đã vào bụng hắn.
Mãi cho đến khi dạ dày thật sự không chịu nổi nữa, mới chịu buông đôi đũa xuống.
Người đối diện đã uống xong chén cháo, lặng lẽ ngồi nhìn hắn.
Ánh mắt trong sáng dịu dàng, là dáng vẻ hắn ngày đêm mong mỏi suốt mười năm qua.
Bởi vì mái tóc đã lâu chưa được cắt, vài sợi tóc của cậu đã dài tới mang tai, che đi một chút vành tai.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng sáng tinh tế, như một tác phẩm nghệ thuật thuật tỉ mỉ xinh đẹp.
Đối diện với ánh mắt thẳng tắp như vậy, Tần Sở lập tức sững sờ, ngay cả cái chén trên tay cũng rơi xuống, phát ra một tiếng giòn tan.
Từ khi sống lại vào đêm qua cho tới nay, hắn luôn tự hỏi về tương lai của mình và Cố An Trạch.
Nên làm thế nào để chữa trị căn bệnh trầm cảm của Cố An Trạch, làm thế nào để bù lại quá khứ đầy tội lỗi của chính mình....
Nhưng giờ đây, hắn không suy nghĩ được nhiều như thế.
Đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Hắn muốn ôm An Trạch vào lòng.
Hắn cũng hành động như thế.
Cố An Trạch ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn người đang tiến về phía mình.
Cậu vừa muốn đứng lên thì cả người đã bị ôm lấy.
Chính vào giờ phút này, Tần Sở lại càng dùng sức ôm chặt lấy cậu, da thịt hai người lại càng kề sát vào nhau.
Hắn tha thiết nhìn khuôn mặt cậu, dùng ngón tay từng chút từng chút một phác họa gương mặt cậu.
Mãi cho đến khi gương mặt kia khắc thật sâu vào trong lòng, mới chậm rãi hôn xuống.
Cả người Cố An Trạch cứng đờ.
Đây là muốn...!lên giường với cậu sao..
Từ lâu cậu đã chấp nhận những yêu cầu của Tần Sở như một loại thói quen, vì thế không dãy dụa, mặc cho đối phương hôn mình.
Những tưởng mình sẽ vui vẻ, cậu đã từng vui sướng mong chờ những cử chỉ thân mật ấy, giờ đây chỉ còn những kí ức đau thương lẫn tuyệt vọng.
Rõ ràng được đối xử dịu dàng, trong lòng lại đau đớn như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào.
Cậu ở lại bên cạnh hắn, còn có thể có tác dụng nào khác đây?
Cũng chỉ có thể...!làm nhiêu đó thôi.
Chẳng biết bản thân đã từng cam tâm tình nguyện như thế nào, nhưng tất cả những gì giờ đây cậu có thể cảm nhận được chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tận.
Không ai từ nhỏ đã cam nguyện thấp hèn, càng không ai muốn mình bị coi như một món đồ chơi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đều do cậu tự mình lựa chọn.
Từ khi lợi dụng ông nội để có được Tần Sở, cậu cũng đã tự tay chôn vùi sự tự tôn đến nực cười kia của mình rồi.
Cả người bị ôm lấy, Tần Sở có mấy khi dịu dàng.
Cho dù hai mắt nhắm chặt, cậu vẫn có thể cảm giác được mình được đặt lên giường, mà đôi môi của người ở trên vẫn không ngừng nghỉ chạm tới.
Có lẽ là do chứng bệnh trầm cảm, rõ ràng trước kia chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Tần Sở, giờ đây khi đối mặt với sự dịu dàng như vậy, trong lòng lại sinh ra tuyệt vọng.
Đối với tương lai không có bất cứ sự vui sướng mong mỏi nào.
Cố An Trạch cười tự giễu, đưa tay vuốt ve eo Tần Sở.
Đã từng làm vô số lần...
Cậu nghĩ mọi thứ cũng giống như trong quá khứ, chỉ khác ở chỗ Tần Sở dịu dàng hơn một chút.
Đối phương rõ là đã có phản ứng, nhưng tay cậu lại bị nắm lấy kéo lên.
Tần Sở nằm trên người cậu, hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng vẫn nhẫn nhịn dục vọng của cơ thể, khẽ hôn lên hàng lông mày cậu.
"An Trạch, đừng."
Sao lại dừng lại, còn vì cậu mà làm như vậy.
Hơn nữa, Tần Sở cũng không hy vọng bản thân mình lúc này vội vội vàng vàng quan hệ với cậu.
Còn chưa mở được cánh cửa trong lòng Cố An Trạch, thì dù có day day thái dương mỗi đêm cũng có ích lợi gì đâu?
Hắn một mình lẻ loi mười tám năm trên đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại từ đây.
Chẳng lẽ còn muốn lặp lại những việc kia, hắn có mấy cái mười năm để hối hận nữa đây?
Tần Sở cười khổ một chút, đoạn xoay người nằm xuống bên cạnh Cố An Trạch, chậm rãi xiết chặt cánh tay, ôm chặt người nọ vào trong lòng.
Hai hàng mi Cố An Trạch run lên, rồi từ từ mở mắt ra.
Hai con ngươi hãy còn mang theo hơi nước pha lẫn chút kinh ngạc, sững sờ nhìn Tần Sở trước mắt.
"Em....!có thể..." Bàn tay lại lần nữa lần xuống nhưng lại bị bắt lấy.
Tần Sở vùi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, trầm giọng lặp lại "An Trạch, không cần."
"Ôm là được rồi."
Hắn đã nói như vậy Cố An Trạch chỉ có thể im lặng rúc vào lồng ngực hắn.
Tần Sở ôm cậu một lát, thấy nhiệt độ hơi lạnh, bèn đưa tay lấy tấm chăn mỏng cẩn thận đắp lên người cậu.
"Ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho tốt." Hắn không có ý định buông ra, vẫn ôm chặt lấy cậu.
Thậm chí còn vương cánh tay ra cho cậu gối đầu.
Cố An Trạch có chút bối rối, cậu không rõ tại sao Tần Sở không cần mình phục vụ.
Nhưng thuận theo hắn đã là bản năng ăn sâu tận cốt tủy.
Đầu óc vốn chậm chạp, cậu cũng không suy nghĩ sâu xa mà thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lưng được vỗ về thoải mái như thể được đang trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Trong một năm nay, để đưa ra quyết định rời đi, cậu chưa từng có cơ hội được nghỉ ngơi thoải mái như vậy, sức chịu đựng của cơ thể đã đến cực hạn.
Bây giờ yên tĩnh thế này, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng, hơi thở đều đều nhè nhẹ, nhìn không có chút nào giống với người bị trầm cảm.
Nhìn cậu yên ổn ngủ trong lòng, Tần Sở không rõ là vui sướng nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn.
Hắn không có ý định ngủ tiếp, cũng không tính đứng lên, lưu luyến nhìn người trước mặt đang say giấc.
Người trong ngực ban đầu còn nằm thẳng, nhưng có lẽ đã quen với tư thế cuộn tròn khi ngủ.
Chẳng mấy chốc, hai đầu gối cong lên, tay thu lại trước ngực, giống như một đứa nhỏ đang dựa sát vào vòng tay Tần Sở.
Khóe mắt Tần Sở mang theo ý cười dịu dàng, khẽ hôn lên hàng lông mày Cố An Trạch, lúc này điện thoại di động bên giường vang lên.
Hắn gần như đưa tay tắt ngay lập tức, cũng may âm thanh kia không tính là rất vang.
Cố An Trạch chỉ vô thức hừ một tiếng rồi im lặng ngủ tiếp.
Bấy giờ Tần Sở mới có thể thở phào nhẹ nhõm, xong rồi mới có tâm tư nhìn cuộc gọi bị cúp.
Nhưng chỉ vừa liếc nhìn một cái, trái tim trong nháy mắt trầm xuống.
Là Hứa Tử Mặc.
-
- Hết chương 53 -.