Tôi không biết Tần Sở đang nghĩ gì, khuôn mặt lúc nào cũng cau có như bị mất tiền, nhưng một khi ánh mắt anh dừng lại trên chiếc khăn quàng cổ sẽ khẽ cong môi ra nụ cười nhợt nhạt, như thể chiếc khăn ấy là thứ chống đỡ duy nhất của anh lúc này.
Làm sao có thể nghĩ đến điều viễn vông như thế chứ?
Tôi lắc đầu, quăng suy nghĩ không thực tế chút nào đó đi.
Tần Sở và Hứa Tử Mặc đã chiến tranh lạnh gần hai tháng, dù cho tôi luôn tin tưởng vào tình yêu bất diệt của bọn họ giờ cũng cảm thấy hơi lo sợ.
Huống chi hôm nay là sinh nhật của Tần Sở, Hứa Tử Mặc từ sáng sớm cũng không hề nói lời nào, ngược lại càng lạnh lùng hơn.
Tần Sở, hay là trước hết anh nên đi dỗ dành cậu ấy đi?
Làm sao thì làm đây cũng là sinh nhật Tần Sở, Hứa Tử Mặc cũng không nên lạnh nhạt như vậy...!
Tôi đứng bên người Tần Sở, ngây ngốc nhìn sườn mặt góc cạnh đẹp trai của anh.
Khi anh nhận được quà dáng vẻ vui sướng bao nhiêu thì giờ đây mày lại nhíu chặt lại trông có vẻ khó chịu bấy nhiêu, biểu cảm xoay như chong chóng đến nỗi tôi không thể nào hiểu nỗi cảm xúc hiện giờ của anh.
Tôi khẽ thở dài, muốn đưa tay vuốt thẳng lại nếp gắp giữa hai hàng chân mày kia, nhưng chỉ là muốn chứ cũng không dám làm thật, tôi đành dừng lại cách mặt anh chừng một xăng ti mét.
"Sao cứ nhíu mày mãi như thế?"
Âm thanh lẩm bẩm anh không thể nghe thấy, Tần Sở thở dài, đưa tay xoa trán.
Tôi giật mình rụt tay lại, thấp thỏm nhìn anh.
Thật ra thì anh không nhận ra gì hết, chỉ là bỗng nhiên muốn day trán vài cái cho bớt đau đầu mà thôi.
Tuy vậy có xoa thêm thì tâm trạng anh có vẻ cũng không bớt stress được mà còn thở dài thườn thượt nhiều hơn.
Thường ngày ở nhà Tần Sở chiến tranh lạnh với Hứa Tử Mặc, lên công ty sẽ lập tức hóa thành tổng tài lạnh lùng nghiêm túc, không có một chút cảm xúc dư thừa nào.
Vậy mà hôm nay đến văn phòng anh còn không thèm mở tài liệu, thậm chí đến máy tính cũng chưa khởi động, dường như đang bị vây trong mớ hỗn độn nào đó, mệt mỏi đến không còn sức lực.
Có phải là vì tôi...khiến anh trở nên như thế này phải không?
Tôi hoang mang chớp mắt, hơi nhụt chí ngồi xổm trên đất.
Thư ký Trương lại vào báo cáo chuyện gì đó, Tần Sở khi đó mới bắt đầu lật xem tài liệu, xử lý ổn thỏa công vụ, chỉ là thỉnh thoảng hơi ngẩn ra.
Lúc chuẩn bị tan làm, theo lẽ thường anh phải sung sướng khi được về nhà nhìn thấy Hứa Tử Mặc mới đúng, nhưng mà trên thực tế Tần Sở có vẻ càng thêm nặng nề.
"Anh bị sao vậy? Sinh nhật mình ai lại mặt ủ mày chau thế kia..."
Tôi còn đang lo anh có phải vì tôi tự ý tặng quà mà không vui hay không nên có chút cắn rứt lương tâm lải nhải hỏi han bên tai anh.
Đương nhiên là anh không trả lời tôi, anh ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường.
Đã 5 giờ, đến giờ tan làm rồi.
Tôi cứ đinh ninh là anh sẽ không có ý định trở về nhà, nhưng Tần Sở lại nhanh chóng thu dọn tài liệu nhét vào cặp, kiểm tra sơ bộ lại cũng không làm luôn.
Anh có vẻ rất sốt ruột, thậm chí cáp sạc laptop rút ra không kịp quấn lại cẩn thận đã nhét thẳng vào cặp, cho đến khi cầm hộp quà của tôi trên tay mới thôi vội vội vàng vàng.
Anh dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, chốc lại bỏ hộp quà xuống, xoay người cầm vỏ ngoài của hộp chuyển phát nhanh.
Tần Sở lia mắt đến thông tin đơn hàng trên bìa hộp, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, lấy kéo nhanh chóng cắt bề mặt có dán đơn chuyển phát trên chiếc hộp xuống.
"Xém chút là quên cái này..." anh tựa như đang cười, trong mắt lại có vài tia sáng đọng lại.
Tôi thấy anh dùng ngón cái vuốt ve vài cái ở chỗ ghi địa chỉ và số điện thoại, bỗng tôi chợt vỡ lẽ ra anh có thể đang nghĩ đến việc tìm tôi thông qua mấy dòng này.
Nhưng mà...sao có khả năng...!
Số điện thoại cùng địa chỉ trên đó đều là của nơi nhận ủy thác lúc trước chứ đâu.
Tôi đột nhiên chột dạ, hy vọng anh đừng đột ngột đi tìm tôi.
Tuy rằng lúc trước anh cũng nhiều lần muốn liên lạc với tôi nhưng đều khó quá bỏ qua.
Chắc là sẽ không có chuyện hạ quyết tâm tìm tôi cho bằng được đâu nhỉ?
Lỡ không may anh thật sự có ý định tìm...!
Tôi không dám nghĩ đến.
Đã gần bốn tháng kể từ ngày tôi tự sát, chưa kể thời điểm tôi chết trời đang vào mùa nóng chảy mỡ, xác của tôi chắc chắn đã bị thối rữa đến chẳng còn ra hình thù gì rồi.
Tôi vẫn luôn nỗ lực muốn ghi lại ấn tượng tốt đẹp nhất trong lòng anh, sao có thể để cho anh thấy tôi trong hoàn cảnh chật vật thế này được đây?
Tuyệt đối không thể được.
Tần Sở không nghe thấy lời khẩn cầu trong lòng tôi, anh gom đơn chuyển phát cùng khăn quàng cổ bỏ hết vào hộp quà, lại dịu dàng sờ cái khăn thêm vài lần nữa mới hít sâu một hơi chuẩn bị ra về.
Lòng tôi bây giờ có chút hoảng loạn nhưng chỉ có thể nhắm mắt liều chết theo sau đuôi Tần Sở.
Lúc lái xe anh đặt hộp quà ở trên ghế phụ, trông như vật cực kì quý báu.
Mỗi khi chờ đến đỏ Tần Sở đều sẽ quay đầu nhìn qua một cái, kể cả phanh xe cũng kiềm tay không cho cái hộp bị chao đảo.
Anh...thật sự coi trọng món quà của tôi.
Vì cái gì?
Tôi có chút không hiểu quan sát anh từ kính chiều hậu, rõ ràng trước kia mấy thứ quà ấy của tôi bị coi thường đến thấy thương, vậy mà năm nay khác hẳn ra, được ra vẻ trân trọng đến kỳ lạ.
Tôi không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khiến anh thay đổi thái độ 180 độ với tôi như thế, vì vậy cũng chỉ có thể hậm hực thở dài một hơi, dựa vào lưng ghế tiếp tục nhìn một bên sườn mặt của anh.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, lúc thì thỉnh thoảng nở nụ cười ôn nhu, lúc lại rơi vào trầm tư.
Quãng đường từ công ty về đến nhà không xa mấy, nhưng anh tựa hồ đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm cực dữ dội.
Cuối cùng khi đậu ngay ngắn vào bãi đậu xe Tần Sở cũng không lập tức xuống xe, ngược lại lấy hộp quà đặt lên đùi, hình như là có hơi không muốn trở về nhà.
"Hứa Tử Mặc thấy cái này...sẽ tức giận, anh đừng mang vào..."
Tôi hơi lúng túng thốt lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hộp quà anh ôm vuốt ve từ nãy đến giờ, "Để ở trên xe đi...cậu ấy sẽ giận thật đó."
Có lẽ Tần Sở cũng biết điều này nên gương mặt mới lộ ra vẻ rối rắm.
Nhưng cái làm tôi giật mình hơn ấy là anh vẫn ôm hộp quà lên lầu.
Tôi thấy tay cầm chìa khóa của anh hơi run một chút như đang đấu tranh nội tâm.
Có điều không chờ đến khi anh tra chìa khóa vào ổ thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
"Anh về rồi à."
Chắc hẳn Hứa Tử Mặc nghe được tiếng bước chân, kéo hai bên cánh cửa được dán câu đối ra mỉm cười với Tần Sở.
Giọng nói cậu ấy lại khôi phục sự dịu dàng như trước, giống như hai tháng chiến tranh lạnh vừa qua chưa từng xuất hiện.
Cậu ấy cúi đầu chú ý đến hộp quà trong tay Tần Sở, mí mắt hơi rũ xuống, ngay sau đó cười tủm tỉm.
"Quà sinh nhật của ai tặng cho anh vậy?"
Tần Sở mím môi.
Trước hết anh đi vào trong nhà, sau đó ngửi được mùi đồ ăn trong không khí.
Nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn mấy dĩa thức ăn trang trí đẹp mắt, trong bếp hình như còn đang nấu nướng gì đó.
Hứa Tử Mặc nhìn theo ánh mắt của anh, mỉm cười giải thích: " Hôm nay sinh nhật anh, em đặt thức ăn của nhà hàng đến mở tiệc chúc mừng ở nhà mình."
Tần Sở còn đang ngẩn ngơ.
"Anh không còn giận nữa đâu ha." Hứa Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, rồi như nhớ đến thái độ lạnh nhạt của mình lúc trước, mặt đầy áy náy nhìn anh: " Chúng ta làm lành được không? Tần Sở, đừng như vậy nữa, nha?"
Cậu ấy rất hiếm khi bày ra vẻ khẩn cầu thế này, đến tôi còn thấy kinh ngạc.
Suy cho cùng, cùng người mình yêu giận dỗi lâu ngày như vậy, vừa hay sinh nhật đối phương thật sự là cơ hội tốt để làm hòa, nhưng tay Tần Sở cầm hộp quà vẫn cứng đờ ra đó, không trực tiếp đáp lời.
"Tử Mặc..." giọng anh hơi khàn, trong mắt lộ ra vẻ tội lỗi không cách nào che giấu.
Hứa Tử Mặc ngẩn người, lập tức nhận ra cảm xúc của Tần Sở có gì đó không đúng, sau đó lại cúi đầu nhìn về cái hộp quà màu xanh lam kia.
"Anh...đây là quà của ai?" Cậu ấy vẫn mỉm cười, nhưng đã nhạy bén nhận ra ý tứ cự tuyệt của bạn trai mình.
Tôi thấy sắc mặt Hứa Tử Mặc đã hơi lạnh đi, ánh mắt cũng dần xa cách, không khỏi có chút khẩn trương, cách tốt nhất hiện giờ là phải khiến cho Tần Sở ném thẳng hộp quà này xuống dưới đất may ra có thể cứu vãn.
"Cậu ấy sắp nổi lửa rồi, anh...mau đi dỗ cậu ấy đi..."
Tôi tạm thời không có ý kiến gì giải quyết được chuyện này nên chỉ có thể khẩn cấp khuyên can bên tai cái người thiếu muối này.
Cầu Cầu đi tới bên cạnh tôi, khẽ cọ mặt vào chân tôi, cũng ngẩng mặt lên theo dõi hai người kia.
Đáng tiếc Tần Sở không nghe được âm thanh của tôi, anh vẫn không làm bất kỳ hành động nào như dỗ dành hoặc an ủi Hứa Tử Mặc mà thở dài một hơi.
"Là của An Trạch."
Anh nhìn có chút vô lực, nhanh chóng ngước lên nhìn thẳng Hứa Tử Mặc.
Hứa Tử Mặc không ngờ được người đó là tôi, đồng tử cậu ấy co rụt lại rồi cười khẽ một tiếng
"Cố An Trạch sao?" cậu ấy kêu cả họ tên tôi ra, không giống như lúc trước giọng điệu nhẹ nhàng gọi tôi "An Trạch".
Tôi có thể xác định được tám chín phần Hứa Tử Mặc đã tức giận thật rồi, dù vậy cậu ấy không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc của mình ra, người lại giọng nói càng thêm ôn hòa " Thế này thì chắc cậu ta giờ sống rất tốt, không cần chúng ta lo lắng phải không? "
"Em định tự mình xuống bếp nấu cho anh, mà cái nồi còn không bắc được.
Tần Sở, không được cười tay nghề của em đâu đó ".
(Đoạn này mình chém ahuhu).
Cậu ấy vẫn cười, như hoàn toàn không để bụng chuyện này, xoay người nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Tần Sở đưa tay kéo cậu ấy lại, đầu hơi rũ xuống.
"Tử Mặc, chúng ta nói chuyện đi."
Anh dùng giọng điệu nghiêm túc nói, không có nửa phần đùa cợt.
Hứa Tử Mặc sững người, nụ cười trên môi dần biến mất.
Tôi ngơ ngác nhìn Tần Sở, không rõ anh đang muốn nói gì.
"Ăn cơm trước đi được không? " Nụ cười của Hứa Tử Mặc hoàn toàn tắt ngúm, khuôn mặt như lạnh như băng.
Tuy vậy âm thanh cậu ấy vẫn ôn hòa như cũ, không nhận ra nổi tý giận dữ nào, sau đó xoay người né Tần Sở đi vào nhà bếp.
Tay Tần Sở nắm chặt lại thành quyền rồi lại vô lực buông lỏng ra.
Đồ ăn trên bàn là đặt từ tiệm cơm ngon nhất nhì, trang trí không chê vào đâu được thế kia, mà hai người này lại thưởng thức trong không khí vô cùng trầm mặc.
Tần Sở rũ mắt, ăn từng đũa mì, không có tâm trạng nếm thử vị nào, cả buổi đều mang dáng vẻ mất hồn.
Bên cạnh Hứa Tử Mặc vẫn dùng động tác tao nhã dùng cơm, như là hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cho đến khi xử xong một chén cơm, cậu ấy lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Tôi thấp thỏm chờ bọn họ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cầu Cầu còn ngồi bên chân tôi liếm móng vuốt, không mảy may quan tâm đến tình hình chiến sự căng thẳng của hai người chủ.
"Tần Sở." người phá vỡ sự im lặng chết chóc này đầu tiên là Hứa Tử Mặc, cậu ấy kêu tên Tần Sở, sau cười nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: " Hôm nay là sinh nhật anh, sinh nhật vui vẻ."
"...Cảm ơn em."
Mì sợi trong chén còn hơn phân nửa, thức ăn trước mặt Tần Sở không động vào mấy.
Anh mang vẻ mặt phức tạp nhìn Hứa Tử Mặc, tay nắm chặt lại.
"Anh định nói chuyện gì với em? Giờ nói đi." Hứa Tử Mặc thấy sắc mặt của Tần Sở chỉ cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại như băng trên mặt hồ, bình tĩnh đối diện với anh.
Tần Sở nghiêng mặt đi.
Anh như là không dám nhìn Hứa Tử Mặc, chiếc đũa trong tay cũng hơi run.
Tôi luống cuống chân tay đứng kế bên, lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Tôi thấy cánh môi Tần Sở hơi run rẩy, lông mi cũng đang run theo biên độ rất nhỏ.
Hứa Tử Mặc hẳn đã đoán được gì đó rồi, môi mím chặt lại.
Hai người họ từng là mối quan hệ người yêu gần gũi thân mật nhất, vậy mà cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
"Hứa Tử Mặc...!Chúng ta chia tay đi."
- Hết chương 18 -
Tới gian đoạn ngược ổng rồi:v.