Trần Diệu đi rất nhanh, Cố Diệc Cư đuổi theo phía sau. Tiếng cười đã không còn, anh vươn tay giữ chặt cánh tay cô, đang định nói chuyện, lại thấy nước mắt cô rơi xuống.
Cố Diệc Cư sững sờ vài giây, sau đó ôm cô vào lòng, mang cô đến lối thoát hiểm.
Bàn tay to của anh đặt trên vòng eo nhỏ gọn của cô, dựa vào tường. Thanh âm trầm thấp: "Sao lại khóc? Hử?"
Trán Trần Diệu dán lên ngực anh, hai tay buông thõng hai bên, cô không kìm chế được nước mắt, cứ vậy lặng lẽ rơi lệ. Cô im lặng như vậy khiến trái tim Cố Diệc Cư run rẩy, đau đớn như thể bị ai đó bóp nghẹt.
Anh tàn nhẫn cả đời, chỉ biết vung đao kiếm, chưa khi nào biết mùi vị nước mắt. Khi còn trẻ dùng nắm đấm giải quyết hết mọi chuyện, sau khi trưởng thành thì thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, cũng không chừa cho đối phương một con đường sống. Lúc ba mẹ qua đời, chị gái bi thương khóc lóc, anh vẫn chỉ ngẩng đầu lên, nét mặt không có nửa điểm đau buồn, chỉ lặng lẽ giải quyết chuyện mà chị gái không thể làm.
Trong thế giới của anh, khóc là biểu hiện của sự yếu đuối.
Anh không biết đến nước mắt, cũng không rơi lệ.
Càng không biết, hóa ra nước mắt có thể nóng bỏng như vậy...
Lúc này.
Trần Diệu trầm mặc chìm trong nước mắt, so với ngày trước còn khiến anh đau lòng hơn.
Mảnh áo sơ mi trước ngực bị ướt.
Trần Diệu muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt cứ liên tục chảy ra, không thể nào khống chế được. Giọt lệ tràn ra hốc mắt trượt xuống má lăn xuống, rơi tí tách, vừa mới cười lớn tiếng lắm, hiện tại đã rơi không ít nước mắt. Ký ức trong quá khứ tràn về, bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, từ khi ông bà nội vẫn còn sống, đến sau khi ông bà nội qua đời đến sống với ba mẹ, ở chung một phòng với Trần Hân, một trên một dưới, Chu Lệ đi vào kéo chăn cho Trần Hân, còn hôn lên trán Trần Hân.
Còn đối với cô, Chu Lệ chỉ thản nhiên nhìn lướt qua.
Cô giả vờ ngủ, tưởng rằng Chu Lệ cũng sẽ hôn lên trán mình, nhưng cuối cùng cánh cửa đóng lại, cô vẫn không có được nụ hôn đó...
Cho nên, từ nhỏ cô đã không nghe lời.
Chỉ tự chơi một mình, không giống Trần Hân, có thể chạy đến bên ba mẹ làm nũng, nói đùa giỡn.
Không phải Trần Diệu chưa từng vùng vẫy.
Đáng tiếc là vùng vẫy cũng vô dụng. Cô vẫn luôn muốn thoát khỏi căn nhà đó, sau này ra ngoài sống một mình, chuyện của ba mẹ cô không quản được, bởi vì bọn họ cũng không cần. Dù sao bọn họ cũng có Trần Hân, Trần Diệu cô làm mười việc cũng không bằng Trần Hân làm một chuyện.
Bây giờ.
Thấy Trần Hân đối xử với ba mẹ yêu thương mình nhiều năm như vậy.
Trần Diệu vừa cảm thấy buồn cười.
Cũng vì đôi nam nữ Trần Kính Khang này thật buồn cười...
Nhưng còn một loại cảm giác khổ sở, không thể nói thành lời.
Chị ta có thể là một đứa con gái tốt, thật không may... Thật không may... Trần Diệu vùi đầu vào ngực Cố Diệc Cư, vùi càng sâu. Cố Diệc Cư siết chặt cánh tay, không nói gì, chỉ mặc cho cô khóc.
*
Mười phút sau, môi Trần Diệu bị Cố Diệc Cư bịt kín, cô không thể thở được, hung hăng vỗ vào vai Cố Diệc Cư. Anh rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ bừng, cái mũi đỏ hồng, thật hợp với bộ sườn xám trên người. Cô không biết cô cứ như vậy, chỉ khiến người ta muốn ra sức bắt nạt...
Nhã nhặn con khỉ.
Đều mẹ nó đi gặp ma đi.
Trần Diệu phát ra âm mũi.
Đầu lưỡi bị áp chế, hồi lâu, cô mở to mắt, rồi lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu, mặc kệ anh đòi hỏi.
Lại hết mười phút, Trần Duỗi mới đỏ mũi, đi theo Cố Diệc Cư ra khỏi cầu thang thoát hiểm. Bởi vì đi không xa, phòng bệnh của Trần Kính Khang cách rất gần, Trần Diệu khựng chân lại, sững người đứng một chỗ hồi lâu.
Cố Diệc Cư nhíu mày nhìn cô.
Đối với anh mà nói, chỉ cần đối phương không có thiện chí, có đe dọa, anh sẽ ngay lập tức ra tay...
Mặc kệ là ai.
Đời này anh chỉ tôn kính ba mẹ mình, chị gái, anh rể.
Hiện giờ, còn thêm một Trần Diệu.
Nên, anh không quá hiểu rõ tâm tư Trần Diệu lúc này. Khái niệm thiện và ác cũng chỉ cách nhau một lớp mỏng manh.
Anh chờ Trần Diệu đưa ra quyết định.
Ngay khi anh đợi đã đủ lâu, Trần Diệu túm lấy tay anh, đi về phía văn phòng bác sĩ trực ca đêm. Cố Diệc Cư tặc lưỡi một tiếng.
Trần Diệu vùi đầu đi, bước vào.
Bác sĩ đang viết gì đó, nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên.
Trần Diệu bước đến đối diện bác sĩ, tự nhiên hỏi: "Chào bác sĩ, bệnh tình của Trần Kính Khang phòng 305 có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ nhìn Cố Diệc Cư tựa vào cửa. Ánh mắt lóe lên, anh ấy rất muốn nói với cô gái trước mặt mình, tôi với bạn trai cô quen biết...
Nếu không, sao khi nãy Cố Diệc Cư có thể biết được Trần Kính Khang vì tức mà ngất xỉu?
Nhưng anh ta chỉ khựng lại một chút, không nói gì, chỉ cầm sơ yếu lý lịch của Trần Kính Khang ở bên cạnh lên, làm bộ lật hai trang, ngẩng đầu nói: "Ông ấy không sao, chỉ tức giận quá, máu không lưu thông đủ mới ngất xỉu. Chỉ cần chăm sóc chút là ổn, thân thể ông ấy vẫn dùng tốt."
Trần Diệu nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì."
Bác sĩ lại liếc Cố Diệc Cư một cái, anh rũ mắt, thần sắc trong đôi mặt hẹp dài nhàn nhạt.
Trần Diệu hỏi xong, xoay người rời đi.
Văn phòng của bác sĩ trực ca đêm cũng cách phòng bệnh không xe, ngay đối diện. Trần Diệu nhìn thoáng qua rồi đi về phía thang máy.
Cố Diệc Cư đuổi theo bước chân Trần Diệu, cùng nhau đi xuống lầu.
Chu Lệ đi ra từ phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Trần Diệu đi ra từ phòng của bác sĩ. Bà sững sờ một chút, sắc mặt xám xịt. Lúc này, bác sĩ trực ban cầm sổ bệnh từ bên trong đi ra, thấy Chu Lệ thì gật đầu với bà.
Chu Lệ lau mồ hôi trong lòng bàn tay: "Bác sĩ Giang, vừa rồi... Cô ấy nói gì trong văn phòng anh thế?"
Bác sĩ trực ban đã đi vào phòng bệnh 305, anh ta ồ một tiếng: "Cô ấy quan tâm đến tình trạng của ông Trần, nghe ông ấy không sao thì yên tâm."
Đầu Chu Lệ ầm một tiếng: "Thật... Thật sao?"
Trần Kính Khang nằm trên giường bệnh, nhìn sắc mặt trắng bệnh của Chu Lệ.
Đến cuối cùng.
Cô gái nhỏ bị ruồng bỏ lại là đứa con có tâm.
Trần Kính Khang cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, ném vào thùng rác, quát Chu Lệ: "Ngày mai đổi sim khác, nó không quan tâm thì coi như về sau chúng ta không có đứa con này."
Chu Lệ khóc nức lên: "Không, chắc chắn nó đang bận chuyện gì mà thôi."
Trần Kính Khang cười lạnh một tiếng, không hề đáp lại.
*
Đêm nay mưa to không tạnh, xuống lầu một, mưa gió vẫn đang hoành hành, cành cây trước cửa bệnh viện liên tục chao đảo, sắp bị gió bẻ gãy.
Kèm theo là tiếng sấm nổ ầm ầm.
Phía chân trời chợt lóe lên, Trần Diệu theo bản năng lùi về phía sau, Cố Diệc Cư đưa tay ôm eo cô, thấp giọng nói: "Em chờ ở đây, anh đi lấy xe."
Trần Diệu cắn môi, ừ một tiếng.
Cố Diệc Cư mở chiếc ô trong tay, đi vào trong mưa.
Chỉ chốc lát sau, chiếc Mercedes đen dừng trước cửa bệnh viện, anh còn dụng tâm điều chỉnh xe, để ghế lái phụ đối diện cửa chính, giúp Trần Diệu dễ dàng lên xe.
Trong xe ấm áp, Trần Diệu lấy tay chà xát đùi, nghiêng đầu nhìn.
Áo sơ mi của Cố Diệc Cư dán lên cánh tay, lộ ra một phần cơ bắp. Trần Diệu khựng lại, đầu ngón tay chạm lên cánh tay anh: "Anh mắc mưa à?"
Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Vừa rồi ô bị gió lật nên cánh tay bị ướt."
"Không chỉ bị ướt ở đây..."
Trần Diệu hỏi lại: "Còn chỗ nào ướt nữa?"
Trong xe đóng cửa, Trần Diệu vừa hỏi xong thì thấy được ánh mắt ngả ngớn của Cố Diệc Cư. Đầu Trần Diệu "ong" một tiếng, biết lời này của anh mập mờ ái muội lại còn thần kinh.
Cô cắn chặt môi, giơ tay đánh vào cánh tay Cố Diệc Cư: "Đồ điên."
Cố Diệc Cư nhếch môi: "Ngực ướt cả rồi, vừa nãy bị em khóc lụt."
Trần Diệu: "..."
Hình ảnh ở cầu thang thoát hiểm lại nảy lên.
Trần Diệu đỏ mặt.
Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng, không chọc cô nữa.
Khởi động xe rồi lái vào con đường lớn.
Trần Diệu có tâm sự, nhìn bên ngoài cửa sổ. Cố Diệc Cư thấy cô không nói muốn đi đâu, lặng lẽ quay đầu xe, lái về tiểu khu nhà mình.
Đầu xe vừa quay lại.
Trần Diệu quay lại nói: "Tôi về chung cư Ngọc Lan."
Tay nắm vô lăng của Cố Diệc Cư vô cùng cay cú: "..."
Mẹ kiếp.
Anh vẫn lái về hướng đó.
Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư, nhắc lại: "Tôi về chung cư Ngọc Lan."
Cố Diệc Cư nghĩ thầm, nhịn, phải nhã nhặn.
Anh liế m môi, trầm thấp nói: "Biết rồi, giờ đi."
Trần Diệu: "Đa tạ."
Cố Diệc Cư: "..."
Khách sáo rồi...
*
Xe chạy một mạch đến bên ngoài khu chung cư Ngọc Lan, mưa gió đã dần nhỏ đi nhiều. Lúc đi ra khỏi nhà, Trần Diệu thuận tiện cầm túi xách của mình, còn một túi khác đựng quần áo ướt và bộ đồ ngủ kia. Cố Diệc Cư cầm ô che cho Trần Diệu, Trần Diệu nhận lấy, xách đồ của mình lên, nói: "Sau khi giặt đồ ngủ và sườn xám, thì..."
"Trả lại cho anh?" Cố Diệc Cư nghiêng đầu, cắn răng, rít qua kẽ răng hỏi ngược lại.
Trần Diệu: "A..."
Ngón tay Cố Diệc Cư điểm xuống vô lăng, một tay khác chống cằm, ánh mắt nguy hiểm híp híp nhìn cô:
"Trả lại làm gì? Anh có mặc được không?"
Trần Diệu nghe xong đầu nảy số đến hình ảnh kia, vừa nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Cố Diệc Cư nhìn cô không khống chế được khóe môi, đôi mắt lại lóe lên, đột nhiên không tức giận như nãy nữa.
Anh nói: "Sớm muộn gì cũng làm hòa, một bộ đồ ngủ với một bộ sườn xám có đáng là gì, đừng tính toán chi li với anh như vậy, nhé?"
Trần Diệu chăm chú nhìn mắt anh hồi lâu, sau đó gãi đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng. Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, một chút quyến rũ, một chút tinh tế.
Yết hầu anh lại động đậy, miệng đắng lưỡi khô.
Anh buông tay lái ra, khẽ thì thầm: "Bé con..."
Vừa vươn tay ra, Trần Diệu đã mở cửa xe, đi ra ngoài.
Tay Cố Diệc Cư khựng lại giữa không trung, anh: "..."
Xấu hổ.
Trần Diệu khom lưng, nhìn thấy tay anh.
Cố Diệc Cư thu tay về, vuốt cổ áo xuống, khẽ nâng cằm: "Ừm?"
Trần Diệu nở nụ cười: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về, đi đường cẩn thận."
"Đã nhớ." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông đáp lại. Trần Diệu cầm ô, xách túi lớn túi nhỏ đi vào chung cư. Cố Diệc Cư chống một tay lên cửa sổ, một tay châm thuốc, đôi mắt hẹp dài nhìn bóng dáng yểu điệu hòa vào bóng tối trong màn mưa bao trùm.
Lúc này.
Điện thoại di động của anh đổ chuông.
Là WeChat từ Cố Tình, mười phần phấn khích: "Em zai! Thế nào thế nào? Có hiệu quả không?"
Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cầm lên, khoát tay lên vô lăng, ngậm điếu thuốc trả lời: "Chắc có."
Cố Tình: "Phải cố lên nha, tiếp tục kiên nhẫn."
Cố Diệc Cư: "Trên chữ Nhẫn (忍) có một lưỡi Dao (刀)."
Cố Tình: "..."
Vòng vèo như vậy, ý là sắp không nhịn được chứ?
...Khả năng chịu đựng của thằng em chó nhà mình thấp quá.
Chê.
*
Trở lại chung cư, Liễu Anh vẫn chưa ngủ. Cô ấy hiếm khi đắp mặt nạ, trên bàn bày một đống mặt nạ lộn xộn từ các nhãn hàng khác nhau. Trần Diệu thay giày đi vào, Liễu Anh nhìn sang, một giây sau, miệng hơi mở, mặt nạ không có lực hút nên rơi thẳng từ trên mặt xuống.
Trên da mặt vẫn còn dính dưỡng chất.
"Diệu Diệu, cậu mặc như vậy thật sự rất xinh đẹp đó nha..." Liễu Anh nhịn không được khen ngợi, ánh mắt lấp la lấp lánh.
Trần Diệu cúi nhìn nhìn thoáng qua, ò một tiếng: "Cũng được."
"Quá đẹp, nào, lại đây cởi ra cho tớ thử đê." Liễu Anh không nghĩ mặc sườn xám lại có ý vị như vậy, liền đứng dậy chạm vào eo Trần Diệu.
Trần Diệu: "Được, tớ đi thay cho cậu thử."
"Đẹp, rất đẹp, cậu mua từ khi nào vậy?" Liễu Anh đuổi theo Trần Diệu vào phòng.
Trần Diệu lục tìm đồ ngủ, không quay đầu lại, chỉ nói: "Cố Diệc Cư."
Liễu Anh sững sờ hai giây, sau đó phản ứng lại: "Nam thần mặc?"
Trần Diệu: "..."
Một giây sau, cô cười phá lên hô hố: "Đúng, anh ấy mặc, ha ha ha..."
Liễu Anh: "..."
Nghĩ cảnh Cố gia mặc sườn xám.
Oạch.
Thấy lạnh người.
Trần Diệu đi tắm rửa, thay sườn xám ra cho Liễu Anh thử, sau đó giặt tay quần áo ướt. Cô và Liễu Anh có mua máy giặt, nhưng rất ít khi dùng, con gái thường quý trọng quần áo, trừ một số bộ mặc ở nhà giặt bằng máy, những quần áo khác đều tự mình giặt bằng tay.
Liễu Anh thử sườn xám.
Kết quả có hơi chật, hai bên sườn căng ra.
Chọc cho Trần Diệu cười ha há lên, bị Liễu Anh đuổi theo đánh.
Hai người náo loạn một buổi mới chịu đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Liễu Anh vẫn say giấc nồng, Trần Diệu đã ra cửa đi làm. Hiện tại hai người không thể cùng nhau đi làm vì thời gian biểu khác nhau. Hôm nay Cố Diệc Cư không xuất hiện trên tàu điện ngầm, Trần Diệu một mình chen chúc trên tàu điện ngầm đến văn phòng. Trần Diệu vẫn còn phải xem xét lại bản thảo của buổi phỏng vấn ngày hôm qua với Trì Đồng, cuộc phỏng vấn này nên đặt ở tạp chí nào.
Mặc dù một số trang web có đuôi caijing*, nhưng thực tế đều là treo đầu dê bán thịt chó, trên post quảng cáo thì rất mướt, nhưng sau khi nhấn vào, không có một câu nào là sự thật, tất cả đều là thổi phồng.
*Web tạp chí
Bên cạnh đó, website chính thức vẫn chưa đăng kí xong.
Vì vậy, từ từ đã.
Mà đại đa số những nhân viên trong công ty đều là người mới, ý định của Trì Đồng là để Trần Diệu huấn luyện mọi người một thời gian.
Lần đầu tiên Trần Diệu đóng vai trò là người chỉ dẫn, nhìn nhân viên dưới hội trường.
Tự dưng cô thấy mình tự tin hơn.
*
Tập đoàn Angel, tầng trên cùng.
Buổi sáng.
Trợ lý Liễu cầm tài liệu gõ cửa, trong phòng truyền ra tiếng nói trầm thấp lẫn khàn khàn: "Vào đi."
Trợ lý Liễu dừng một chút, đẩy cửa đi vào, thấy Cố Diệc Cư đang nới cổ áo, có vẻ hơi nóng, nhưng điều hòa trong phòng đã bật mức thấp nhất rồi.
Trợ lý Liễu đặt tài liệu lên bàn, Cố Diệc Cư cầm điếu thuốc lên, chuẩn bị đốt thì ho khan vài tiếng.
Trợ lý Liễu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cố tổng, có phải ngài bị cảm rồi không?"
Cố Diệc Cư buông điếu thuốc xuống, nhướn mí nhìn trợ lý Liễu: "Hình như bị rồi."
"Tôi đi lấy nhiệt kế, ngài xem... Nếu thật sự cảm rồi thì hay là về nghỉ ngơi đi."
Cố Diệc Cư dựa người về phía sau, xoa khóe môi dưới, khuôn mặt lạnh lùng nhuốm vẻ mệt mỏi. Trợ lý Liễu không dám trì hoãn thêm giây nào, đi ra ngoài cầm nhiệt kế vào.
Cố Diệc Cư đo thân nhiệt.
Rất nhanh.
Bỏ ra xem, 39 độ.
Sốt chắc rồi.
Trợ lý Liễu hơi lo lắng: "Cố tổng có muốn đi viện không?"
Cố tổng lại kéo cổ áo, vì phát sốt mà cần cổ thon dài ửng lên. Anh đứng dậy, cầm áo khoác lên, nói: "Đưa tôi về, gọi bác sĩ gia đình đến."
Trợ lý Liễu kêu aiz một tiếng, vội vã nhận lấy áo khoác của anh và chìa khóa xe. Cố Diệc Cư cúi đầu ho khan, vừa đi vừa giữ áo sơ mi, so với bộ dáng cường thế bình thường, lúc này lại lộ chút yếu đuối.
Nhân viên nữ đi qua thấy được Cố Diệc Cư như vậy, vô thức ngoái lại nhìn hai lần.
Hôm nay Cố tổng.
Hơi không khoẻ nha.
Hơn nữa, anh không lạnh lùng như thường ngày, có thể nhìn thêm hai lần.
Trợ lý Liễu nhìn mấy người bọn họ, trong lòng chậc chậc một tiếng.
Một đám này đều là nhan khống, sao không nhìn tôi đây này? Tôi đang độc thân đó.
Xuống tầng một, Cố Diệc Cự tựa vào ghế sau, cổ trắng nõn đỏ rõ hơn trước nhiều, số lần ho khan cũng tăng lên. Anh nhíu mày, thật sự không quen với tình trạng như vậy của mình, đã lâu lắm rồi anh không vô duyên vô cớ sốt cao như vậy...
Không...
Không phải vô duyên vô cớ.
Vì tối qua đày mưa.
Cố Diệc Cư híp mắt, nói với trợ lý Liễu: "Gọi cho cô Trần, nói tôi ốm rồi."
Trợ lý Liễu liền hiểu.
Anh ấy lập tức gọi cho Trần Diệu.
Rất nhanh, thanh âm kiều mị bên đầu kia truyền đến: "Xin chào."
Trợ lý Liễu nghiêm túc nói: "Cô Trần, Cố tổng bị sốt, trong nhà không có ai chăm sóc, cô có thời gian tới thăm không?"
Đầu kia.
Trần Diệu sững sờ: "Sốt á?"
Vừa hỏi xong, Cố Diệc Cư liền ho khan hai tiếng.
Trần Diệu: "...Gọi bác sĩ chưa?"
Trợ lý Liễu tiếp tục nghiêm túc nói: "Gọi rồi, nhưng không có ai chăm sóc cả, cô đến xem thử đi? Cố tổng sốt mê man chỉ gọi tên cô."
Gọi tên tôi à?
Trần Diệu ở đầu dây bên kia rất hoảng loạn... Còn có cả xấu hổ nữa.
Chắc không phải thật.
Trần Diệu dừng một lúc, chần chừ hỏi: "Bao nhiêu độ?"
"Gần bốn mươi." Trợ lý Liễu nghiêm trang nói lời nhảm nhí.
Trần Diệu: "...Thế này dễ nóng đầu thành ngốc mất."
Trợ lý Liễu nghẹn họng, nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư nắm tay lại, ra hiệu nói thêm tí nữa. Trợ lý Liễu nổ thêm: "Gần bốn mươi mốt rồi, cô sang đây mà nhìn đi, tôi đến đón cô."
Trần Diệu để bụng hai tên ấu trĩ này.
Cũng biết không thể chậm trễ hơn nữa, cô nói: "Được, nhưng không cần đến đón. Tôi tự bắt taxi đến."
Nói xong, cúp điện thoại, trong lòng có hơi hoang mang. Không phải tối hôm qua Cố Diệc Cư uống canh gừng rồi sao? Người yếu như vậy...