Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 2




Sau buổi tối.

Tiết trời vẫn nóng. Trần Diệu xuống lầu mua mấy cây kem bỏ vào tủ lạnh, xé vỏ một cây bỏ vào trong miệng. Trần Hân liếc mắt nhìn Trần Diệu mấy lần, dĩ nhiên là bị cái lạnh sảng khoái của cây kem hấp dẫn. Chu Lệ bước ra từ trong phòng, thấy vậy đành nhéo mày, nắm chặt tay vừa ấm lên của Trần Hân, nói với Trần Diệu: "Vào phòng ăn đi, đừng ở đây dụ dỗ chị con nữa. Chị con tới tháng, bụng rất khó chịu."

Một tiếng giòn tan vang lên, cô cắn kem, miệng dính đầy mảnh vụn.

Cô không chú ý tới Chu Lệ, cười với Trần Hân: "Trong tủ lạnh còn nhiều lắm nha chị."

Chu Lệ trầm giọng: "Trần Diệu!"

Trần Diệu ngậm kem, bước nhẹ chân vào phòng. Ở trên lịch treo tường có dòng chữ màu đỏ, là ngày cô bị bà dì ghé thăm.

Tuần trước Chu Lệ dặn Trần Hân không được ăn cái này cái kia, tới hôm qua còn nhớ kĩ để nhắc chị ta. Còn Trần Diệu thì chắc là bà ta đã quên mất cô là con gái, cũng có ngày đèn đỏ, cũng đau đến mức nằm trên giường lăn lộn.

Cô ăn kem xong, lật xem những việc cần làm, mùa hè này đúng là bận rộn. Trần Diệu không phải là kiểu nữ sinh chú trọng việc học, dù cho cô bỏ công ra học cũng không ích gì, thành tích mãi không theo kịp Trần Hân nên cô từ bỏ. Trần Diệu ăn nhiều kem nên bụng có chút khó chịu, đứng dậy đi toilet.

Cha mẹ đều đã vào phòng. Cửa toilet hơi hé, Trần Hân đứng ở bồn rửa tay, bực bội cúi đầu giặt áo khoác.

Áo khoác của Cố Diệc Cư bị cô ta vò nhàu nhĩ trông khó coi vô cùng.

Bây giờ đồng phục thể dục đều có màu xanh trắng, bị dính máu thì đúng là hơi khó giặt sạch.

Trần Hân lau mồ hôi trên trán, vừa khéo nhìn thấy Trần Diệu trong gương. Cô ta kinh hoảng, nói: "Em mau đóng cửa lại."

Do cô ta sợ cha mẹ biết mình giặt đồ của con trai.

Trần Diệu bước vào, tiện tay đóng cửa, vội vàng giải quyết chuyện gấp. Cô thấy Trần Hân nóng nảy ném áo khoác vào bồn rửa.

Trần Diệu: "...Hay dùng thuốc tẩy thử xem?"

Cô cũng không muốn Trần Hân để lại gì trên áo khoác Cố Diệc Cư.

Trần Hân đi tìm thuốc tẩy. Sự kiên nhẫn của cô ta đã hết sạch. Bình thường chuyện gì cũng được cha mẹ làm cho, còn có thêm Trần Diệu. Trên cơ bản, cô ta không phải động tay vào chuyện gì. Bây giờ muốn giặt áo khoác cho con trai, còn là áo khoác của tên cô ta ghét thì đúng là bực bội.

Trần Diệu biết Trần Hân đang nghĩ gì. Cô mở nước, rửa tay, nhìn áo khoác nhưng không thèm giúp, quay người đi ra.

Trần Hân thấy chai thuốc tẩy, sau khi mở ra thì mém chút bị sặc. Cô ta thấy Trần Diệu muốn đi ra ngoài lập tức kêu lên: "Em gái."

Trần Diệu đứng lại, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"

Trần Hân đổ thuốc tẩy vào nước, rì rầm: "Đợi lát chị tẩy xong, em có thể phơi lên giúp chị chứ?"

Trần Diệu thấy phòng cha mẹ không đóng cửa, đang ngồi đó nói chuyện. Cô ngưng lại, cười hỏi: "Nên là lát nữa mẹ hỏi đồ này của ai thì nói là em mang về à?"

Mặt Trần Hân tái nhợt.

Sao cô ta không hiểu được Trần Diệu đang châm chọc.

Trần Diệu cười, nói: "Chị giặt xong rồi gọi em."

Nói rồi đi về phòng.

Hai chị em đều học cấp ba, chỉ khác nhau chỗ một người sắp lên lớp mười một, người thì sắp lên lớp mười hai, là giai đoạn học tập căng thẳng. Trần Hân học giỏi, bị cha mẹ quản rất chặt, cấm tiệt không cho cô ta quen bất kì nam sinh nào. Còn về phía Trần Diệu thì không quan trọng, tuỳ cô, cho nên nếu chiếc áo khoác này đổi lại là do Trần Diệu mang về thì sẽ chẳng nổi sóng.

Trở về phòng được một lúc.

Trần Hân gọi cô.

Trần Diệu vào toilet, vắt khô áo giúp cô ta. Đúng là áo khoác Cố Diệc Cư có hơi lớn, bàn tay nhỏ thon của con gái không thể vắt nổi. Sau đó Trần Diệu đem áo khoác ra, gặp phải Chu Lệ vừa mới ra khỏi phòng, hai mẹ con nhìn nhau.

Chu Lệ quắc mắt nhìn áo khoác đồng phục trên tay cô.

Bà ta nhíu mày nhìn một lúc.

Không nói chuyện.

Trần Hân đứng phía sau nín thở.

Trần Diệu bình thản bước ra ban công, giũ áo khoác, thấy trên cổ áo có ba chữ "Cố Diệc Cư" rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp tương tự dòng chữ tiếng Anh ở vách tường dưới phòng bida, có sự kiêu ngạo của Cố gia.

Cô xoa lên ba chữ đó rồi mới phơi áo lên.

Ở phía sau, cách cửa sổ lớn.

Chu Lệ nói với Trần Hân: "Đừng học theo em con mà chơi cùng với bọn Thập Nhị Trung kém cỏi."

Thập Nhị Trung và Nhất Trung chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ, nhưng lại vô cùng khác nhau. Thập Nhị Trung sư ít cháo nhiều, có tiếng là trường hoà thượng. Nam sinh càng nhiều thì càng nhiều biến, không đánh nhau, hút thuốc, uống rượu mà một khi xảy ra chuyện thì đều vang động trời đất, một tới hai đi. Mặc cho tỉ lệ lên lớp của Thập Nhị Trung có thế nào thì đó chính là nơi mà các vị phụ huynh nghe tên đã thấy sợ mất mật.

Đồng phục của họ cũng khác một chút so với Nhất Trung.

Cho nên Chu Lệ nhìn một chút là biết.

Trần Diệu cẩn thận dùng tay vuốt thẳng vạt áo và tay áo.

Phía bên trong.

Trần Hân thấp giọng trả lời Chu Lệ, rất ngoan ngoãn.

"Con biết rồi, không có vậy đâu ạ."

Bản thân cô cũng không thích học sinh bên đó. Bọn họ thấy cô ta cứ như sói thấy thịt.

_____

Cũng may thời tiết tốt, ngày hôm sau áo khoác đã khô. Trần Diệu lấy áo khoác xuống dưới ánh mắt không đồng ý của Chu Lệ, Trần Hân thấp thỏm nhìn cô.

Ánh mắt kia quan sát một chút là hiểu, ý là em đưa áo cho Cố Diệc Cư được không? Cô ta không hề muốn tiếp xúc với Cố Diệc Cư chút nào.

Tên kia hung dữ không nói, còn rất ngông cuồng, gây không ít chuyện. Ở Thập Nhị Trung, Cố gia khiến người kính người sợ, không ai không biết hắn.

Trần Diệu im lặng lấy áo khoác, coi như là đồng ý với cô ta.

Cô thấy Trần Hân thả lỏng người.

Trần Diệu có chút khinh thường.

Thật sự không muốn giúp.

Nhưng vừa nghĩ Cố Diệc Cư khen Trần Hân đẹp, cô cắn răng. Được rồi, giúp vậy.

_____

Hai ngày sau.

Trần Diệu cầm theo túi đựng áo khoác đến phòng bida. Triệu Nghĩa tựa ở cửa sổ lau cây cơ, thấy cô đến thì huýt sáo, cười nói: "Tìm Cố gia à?"

Lúc Trần Diệu đến phòng bida đều chọn lúc yên tĩnh nhất. Bây giờ là sau giờ cơm trưa, cô giơ cái túi lên: "Đúng vậy, trả áo khoác ạ."

Triệu Nghĩa gõ cây cơ xuống bàn: "Cậu ấy không ở đây. Em có thể đặt ở đây hoặc tự mình đưa cho cậu ấy."

"Anh ấy đang ở đâu?" Trần Diệu hỏi lại.

Triệu Nghĩa cười, nhướng mày: "Em gái đừng có giả bộ."

Trần Diệu đỏ mặt, cầm lấy cái túi đi xuống lầu.

Đằng sau phòng bida có một quán net, đa số học sinh đều lại đó chơi, quản lý tốt, điều kiện không tệ. Trần Diệu đến vài lần, sau khi cô đi vào thì trực tiếp đến chỗ Cố Diệc Cư hay ngồi. Ở vị trí gần cửa sổ, anh lười biếng tựa lưng vào ghế, trong miệng ngậm que sô cô la.

Vì bảo vệ không khí trong lành, quán net cấm hút thuốc.

Thế nên Cố Diệc Cư mới ngoan ngoãn ăn sô cô la. Hôm nay anh mặc áo đen, quần jean xanh, rất tôn đôi chân dài.

Bàn tay lộ rõ khớp xương đang nhấn chuột, trên mặt vừa thờ ơ vừa chán chường.

Đằng sau mấy nữ sinh còn có vài nam sinh đang xem anh chơi game. Nữ sinh đỏ mặt, xấu hổ lẫn e sợ, nam sinh chút chút bức xúc: "Cố gia, sao anh lại thua?"

"Đúng thế, em cược một trăm tệ cho anh đấy."

Cố Diệc Cư cắn sô cô la, bất đắc dĩ đáp: "Hôm nay không có tinh thần."

Nam sinh: "..."

Rõ là anh không có lòng, có ai chơi bằng một tay à?

Cố Diệc Cư than một tiếng, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe: "Lại chết rồi."

Nữ sinh cười phì.

Nam sinh: "..."

Mẹ nó, anh cố ý à?

Cố Diệc Cư đẩy chuột ra: "Không chơi nữa."

Mấy người nam sinh: "..."

Trần Diệu nhìn một hồi, thấy Cố Diệc Cư đóng giao diện game rồi mới kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh. Cái ghế này hẳn đã có chủ, màn hình máy tính còn mở, chỉ là không biết người đâu. Cố Diệc Cư nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô, cong môi lên: "Em gái à?"

Trần Diệu bị anh gọi tên, tim tăng tốc, hơn nữa chỗ ngồi ở quán net vốn gần, lập tức chạm phải ánh mắt đen thẳm của anh. Trần Diệu thầm cắn răng, nhét cái túi vào ngực anh: "Giặt sạch rồi."

Cố Diệc Cư nhìn cái túi, à một tiếng, "Ai giặt? Sao không phải là chị em đưa?"

Trần Diệu nắm lấy tay ghế.

Nghĩ thầm.

Anh nghĩ sẽ gặp được Trần Hân đúng không?

Cô không trả lời Cố Diệc Cư, tựa vào lưng ghế bất động.

Cố Diệc Cư đặt cái túi sang một bên, cười nói: "Không phải vội, hai hôm nữa rồi đưa cũng được."

Nói trắng ra là muốn Trần Hân đưa cho phải không?

Trần Diệu buồn buồn đáp: "Chị ấy sẽ không đưa đâu."

Cố Diệc Cư ồ lên, hững hờ ấn lấy con chuột, mở ra một phần mềm.

Trần Diệu hỏi dò, "Anh đang làm gì vậy?"

"Chơi bừa thôi. Em muốn chơi à?" Cố Diệc Cư lấy cùi chỏ đụng vào con chuột của Trần Diệu, nói: "Chơi đi. Chơi cái trò đập chuột lúc trước ấy, rất hợp với em."

Trần Diệu: "..."

Lát sau, Trần Diệu chơi đập chuột thật, sau lưng còn có nhiều người xem. Mấy cô gái có chút hâm mộ cô khi có thể dựa vào Cố Diệc Cư gần như vậy.

Hơn nữa nhìn hơi quen mặt.

Trần Diệu chơi say mê. Nam sinh ban đầu ngồi chỗ này quay lại, ngạc nhiên nhìn cô nhóc chiếm chỗ của cậu ta. Cố Diệc Cư ngậm sô cô la, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Lại phía đối diện tìm chỗ ngồi đi."

Cậu trai nhìn cô gái cột tóc đuôi ngựa thanh tú động lòng người, không nén được cười hỏi: "Bạn gái à?"

Cố Diệc Cư cong môi: "Đừng đoán mò."

Cậu ta cười lên, cũng không thèm so đo, đi lại đối diện mua thẻ lên mạng.

Trần Diệu đang đập chuột trên màn hình, tai hơi đỏ lên.

Trong đầu đều là bạn gái à, bạn gái à.

Chuột trên màn hình bị đánh loạn hết lên. Trần Diệu đột nhiên cảm thấy dưới bụng có dòng nước nóng, sau đó đau nhức lan khắp nơi. Mặt cô lập tức trắng bệch, đầu ngón tay cứng lại.

Nam sinh đối diện mua ba lon coca lại. Cố Diệc Cư cầm lấy một lon đưa cho Trần Diệu, ánh mắt dời đi hai giây rồi lại dời về.

Anh híp mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Trần Diệu, nắm cằm cô quay lại: "Có chuyện gì?"