Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 15




Gió thổi ngày càng lạnh. Thành phố Y nằm ở phía nam, lạnh thấu xương. Trần Diệu đứng trước cửa nhà hàng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống. Dường như chỉ có một mình cô đơn côi giữa đất trời bao la. Sau khi ông bà ngoại qua đời, cô luôn có cảm giác này.

Cái cảm giác mà trước không có người dẫn đường, sau chẳng có ai để dựa dẫm, cô đơn vô cùng.

Cô lau nước mắt, không dám quay đầu lại nhìn, cũng không dám tiếp tục đứng đây. Trần Diệu bước xuống bậc thang, vẫy taxi rồi ngồi vào. Không gian kín càng khiến cảm xúc sụp đổ, cô báo địa chỉ xong, tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt phủ kín làm mờ đi sự xa hoa về đêm.

Thật ra thích một người rất tốt. Có thể sánh bước cùng anh, dẫu không phải người yêu cũng an lòng, chỉ cần thấy anh là lập tức vui lên.

Thế nhưng, con người rất tham lam. Một khi lòng tham xuất hiện thì sẽ không dứt được, đánh mất chính mình.

Xưa nay ở cùng ông bà, cô chưa từng phải tranh giành. Vì họ đều thương cô, cô cũng thoải mái nhận lấy tình yêu thương đó.

Nhưng ở cùng cha mẹ, cô không thể không tranh. Họ không thương, thiên vị, để cô sống khép mình như con nhím, lạnh lùng nhìn họ thiên vị Trần Hân, lúc nào cũng ưu tiên Trần Hân trước nhất.

Cô chết lặng, không tranh giành nữa.

Cô sa lầy vào Cố Diệc Cư hết lần này tới lần khác. Nếu như người anh thích không phải là Trần Hân, có lẽ cô sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.

Không ai muốn mình lúc nào cũng tức giận, ghen tuông. Nhưng vì không khống chế được mình nên mới phải trưng ra vẻ mặt đáng ghét đó.

Taxi chạy thẳng một đường. Cảnh đêm xoay đổi liên tục, lái xe quay lại nhắc nhở: "Đến nơi rồi."

Trần Diệu đáp một tiếng, mở cửa xuống xe.

Cô ngẩng đầu lên, ngây người. Sao cô lại đến trước cổng của Thập Nhị Trung rồi?

Đây là nơi cô gặp Cố Diệc Cư lần đầu. Ở giữa Thập Nhị Trung và Nhất Trung có một con hẻm nhỏ, lúc đó Cố Diệc Cư đứng ở đây hút thuốc.

Trần Diệu đi vào hẻm, điện thoại reo lên, tiếng chuông trong hẻm vắng vô cùng chói tai. Cô nương theo ánh đèn đường, lấy điện thoại ra xem, là Cố Diệc Cư gọi tới.

Trần Diệu xém khóc. Cô tựa đầu vào tường nghe điện thoại, cố làm cho giọng bình thường: "Cố gia."

Cố Diệc Cư híp mắt: "Em đâu rồi?"

Trần Diệu dằn lòng, nhẹ nhàng trả lời: "Trong nhà có chuyện đột xuất nên em về trước, chưa kịp báo, định gửi tin nhắn cho anh sau."

Cố Diệc Cư nhướng mày, ngả người ra sau, duỗi đôi chân dài: "Ừm, được rồi."

Trần Diệu cười, đáp lại: "Tạm biệt."

Cố Diệc trả lời: "Tạm biệt."

Sau đó Trần Diệu nhanh chóng cúp máy. Sau đó cô lặng lẽ khóc, muốn ngồi thụp xuống, cuối cùng cũng kìm lại được. Nửa tiếng sau, nước mắt đã khô hết, cô lấy tay xoa khoé mắt, thở một hơi rồi về nhà.

Chu Lệ và Trần Kình Khang còn đang tăng ca chưa về. Cô mở cửa đi vào, chỉ thấy Trần Hân đang ngồi ở ghế, trước mặt là một ly mì đã ăn xong.

Trần Diệu dừng chân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, có hơi khó thở. Có điều mọi thứ đã được kiểm soát, cô nói: "Sao không gọi đồ ăn?"

Trần Hân nhìn khoé mắt ửng hồng của cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: "Không muốn ăn ở ngoài."

Trần Diệu: "Vậy chị vứt ly mì đi đi. Một lát nữa mẹ về lại chửi tôi không chịu nấu cơm cho chị."

Trần Hân ừ một tiếng, vứt ly mì đi. Trần Diệu không nói nữa, đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc chuẩn bị về mặt, bị Trần Hân gọi ngược lại.

"Này."

Trần Diệu mặt không biểu cảm, hỏi: "Chuyện gì?"

Trần Hân ngập ngừng, "Em có số điện thoại của Cố Diệc Cư không?"

Không đợi Trần Diệu trả lời, Trần Hân đã nói chêm vào: "Lúc đầu chị có nhưng hôm nay điện thoại bị rớt. Mẹ nói sẽ mua cái mới cho chị, chị còn vài bài muốn hỏi cậu ấy."

Trần Diệu quay đầu nhìn Trần Hân.

Trần Hân nhếch môi, vẻ mặt vô tội. Trần Diệu dựa vào cửa, cười hỏi: "Chẳng phải chị rất ghét anh ấy à?"

Trần Hân bất đắc dĩ đáp: "...Nhưng cậu ấy rất giỏi. Đề thi hôm nay chị đưa, cậu ấy...cậu ấy biết hết."

À.

Rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?

Trần Diệu không hiểu.

Có lẽ là từ cái ngày ở Bingsutt đó, vận mệnh đã kéo Cố Diệc Cư và Trần Hân lại cùng một chỗ.

Cô nén chua xót trong lòng, tìm số điện thoại của Cố Diệc Cư, viết vào tờ giấy rồi ném cho Trần Hân. Sau đó cô đóng cửa phòng, nhào lên giường. Trần Diệu ôm gối, thầm nghĩ không thể ghen tuông, không thể tức giận, không được làm gì hết. Chỉ cần không tranh giành như trước là được.

Bởi vì không ganh đua nên dù cho Chu Lệ đối xử bất công, Trần Diệu vẫn không có cảm giác gì, không phải khó chịu.

Cô không tranh Cố Diệc Cư là được chứ gì.

Thích một người rất dễ, từ bỏ một người lại khó.

Nhưng nếu thật lòng muốn buông tay thì lại đơn giản hơn nhiều.

_____

Tiết trời càng thêm lạnh, đi học trở thành chuyện khó khăn. Trần Diệu che kín mít, tới khẩu trang cũng đeo vào. Tới cổng trường học, cô gặp Liễu Anh. Liễu Anh lạnh đến nỗi bỏ tay vào túi áo khoác, ôm chặt lấy cô: "Lạnh quá, lạnh quá."

Trần Diệu mặc dày, bị cô ấy chen vào như vậy bước đi rất khó khăn, như đang kéo theo con gấu lớn.

"Chị ơi, xin chị rủ lòng thương, em đi không nổi." Cô cố sức lết tới cổng trưởng. Liễu Anh làm như không nghe.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì buồn cười.

Lúc này, sau lưng có tiếng động. Trần Diệu và Liễu Anh cùng quay đầu lại, thấy Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa bước xuống xe. Cố Diệc Cư mặc áo khoác cùng quần jean đen, bên trong là áo thun trắng. Anh bóp điếu thuốc, ném vào thùng rác, vừa lúc chạm phải ánh mắt Trần Diệu.

Anh nhướng mày.

Triệu Nghĩa chào Trần Diệu đầu tiên: "Haha, chào nhóc."

Trần Diêju cứng người, cứng mặt, sau đó nặn ra nụ cười: "Haha, anh Triệu, Cố gia."

Liễu Anh cũng vẫy tay theo.

Hình như Triệu Nghĩa muốn lại đây nói chuyện, dù sao cũng còn sớm. Trần Diệu nhìn ra được ý đồ của anh ta, bắt lấy Liễu Anh, nói: "Nguy rồi. Chắc là ma đầu lại muốn khảo bài sớm đó."

Liễu Anh ngốc nghếch tưởng thiệt: "Đúng vậy, đúng vậy."

Thế là Trần Diệu nở nụ cười, tóc đuôi ngựa lắc lư theo động tác của cô. Có vài tia nắng toả ra lên mặt cô khiến cho cô gái trông càng đáng yêu. Cô vẫy tay: "Tụi em vào trước nhé anh Triệu, Cố gia."

Nói rồi, hai người chạy nhanh vào Nhất Trung.

Triệu Nghĩa dừng lại, hỏi: "Sao như đang chạy trốn ấy nhỉ?"

Cố Diệc Cư híp mắt, không trả lời.