Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi vào nhóm trên QQ, thời gian Trần Diệu sử dụng máy tính tăng lên. Ở nhà Liễu Anh mấy ngày nay, cô toàn ôm laptop, muốn xem Cố Diệc Cư nói chuyện với Trần Hân khi nào. Cuối cùng, vào tối ngày thứ hai, Trần Diệu thấy Cố Diệc Cư bị mấy người đó triệu hồi(*).

(*): 艾特 là từ thông dụng trên Internet, là cách đọc của kí hiệu "@". "@+biệt danh" thường được dùng trên mạng để nhắc một ai đó. Ở đây mình dùng từ triệu hồi hoặc gọi để cho dễ hiểu, cái này tương tự như việc mình tag một ai đó trên facebook vậy. (Cre: Baidu)

Anh hoàn toàn bất đắc dĩ, trả lời: "Gì?"

Lập tức nhắn lại: "Giải đề giúp với Cố gia."

Sau đó đối phương gửi một đề siêu dài, Trần Diệu nhìn lướt thôi cũng đủ choáng váng.

Cố Diệc Cư nhanh chóng quăng đáp án ra, nói: "Đừng gọi tôi nữa."

Không có chút kiên nhẫn.

Nam sinh lập tức đáp: "Xin lỗi, xin lỗi."

Cố Diệc Cư không trả lời, nhưng sau đó Trần Hân lập tức nhảy ra.

Trần Hân: "Đề này không phải giải như vậy. Cậu sai rồi."

Cái thái độ kiêu ngạo này vẫn không thay đổi.

Cố Diệc Cư không nói gì.

Trần Hân lại gửi tiếp một dàn ý tưởng, sau đó tự mình gọi Cố Diệc Cư.

Lúc này Cố Diệc Cư mới xuất hiện: "Ý tưởng đúng nhưng quá dài dòng."

Trần Diệu đọc được tới đây, thiếu điều muốn quăng laptop đi.

Cô cố tình gửi một dấu chấm.

Diệu Diệu: "."

Nhưng Trần Hân làm như không thấy tin của cô, lát sau lại tag Cố Diệc Cư: "Ừm, tôi xem qua rồi, cách của cậu đơn giản hơn nhiều."

Cố Diệc Cư cũng không trả lời cô ta.

Trần Diệu thấy vậy lại khó chịu. Cô mở khung chat ra, nhắn cho Trần Hân, "Chị làm gì mà cứ quấn lấy Cố Diệc Cư vậy? Có phải chị cũng thích anh ấy không?"

Trần Diệu gõ xong, lại ngừng tay. Cô thế này là đang nói Trần Hân có thể thích Cố Diệc Cư sao?

Trần Diệu lại xoá đi tin nhắn, đẩy laptop ra, cắn móng tay, nhìn giao diện trò chuyện.

Thật ra trong nhóm đề thi này, đa số mọi người đều đang giải đề, Cố Diệc Cư và Trần Hân là nhân vật nổi bật. Trần Diệu nhìn màn hình. Trần Hân nhiều lẫn chủ động tag Cố Diệc Cư, cứ như là không tìm anh là không được. Tâm trạng Cố Diệc Cư cũng thay đổi tuỳ lúc, đôi khi sẽ kiên nhẫn nói vài ba câu để giải quyết vấn đề, cũng có khi dù online nhưng không thèm trả lời.

Nhưng dù vậy thì trong nhóm chat, hai người họ cũng là người dẫn đầu.

Còn có người tag Cố Diệc Cư, tag thêm cả Trần Hân, thậm chí còn nói: "Haha, không có hai người thì chúng tôi biết làm sao đây?"

Lời nói có hơi mờ ám.

Cứ như bọn họ là một đôi.

Khung chat yên tĩnh một lúc, Trần Hân gửi một sticker bất đắc dĩ.

Mấy người khác ồn ào lên: "Trần Hân, mau tag Cố Diệc Cư đi, chúng ta còn nhiều đề lắm."

Trần Hân: "Mấy cậu đừng phá, tớ chuẩn bị thoát đây."

Haha.

Trần Diệu ghen muốn chết đi được.

Cô gõ ra một dòng tin nhắn, mang theo mùi thuốc súng: "Cố Diệc Cư là người mà Trần Hân muốn tag là tag sao?"

Tin vừa được gửi, Cố Diệc Cư lại xuất hiện. Anh hỏi: "Chuyện gì?"

Mọi người lập tức im lặng.

Bạn thân Trần Hân nhắn lại: "Ủa? Không phải Cố gia xuất hiện do được tag đó sao?"

"Haha, xuất hiện rồi."

"Đúng vậy."

Chuyện này như một cái tát thẳng vào mặt Trần Diệu. Mặt cô nóng lên, ngón tay cũng phát run.

Bọn họ đều cười nhạo cô.

Mà lúc này, Trần Hân lại lên tiếng. Cô ta không trả lời mấy người đó, mà chỉ nói với Cố Diệc Cư: "Vừa nãy có một đề họ không giải được, tôi chuẩn bị thoát rồi, cậu giải cho họ được chứ?"

Cách nói này, sự quen thuộc này, như thể rất thân với Cố Diệc Cư. Giống như vợ chồng vậy, em làm không được chuyện này, anh tới giúp em đi. Trần Diệu nghĩ linh ta linh tinh, lại nhìn vào nhóm chat. Cô không thèm để ý người khác khinh thường cô ra sao, cô chỉ muốn xem Cố Diệc Cư sẽ nói gì tiếp.

Dù sao nội dung trò chuyện đều được lưu lại.

Cô châm chọc họ, mấy người đó cũng mờ ám đáp trả.

Lúc này đây, dường như ai cũng có chung ý nghĩ, không ai lên tiếng.

Một lúc sau, ngay lúc Trần Diệu nhìn muốn mờ cả mắt thì Cố Diệc Cư mới trả lời: "Cô nhóc à?"

Đang gọi cô.

Chứ không phải trả lời Trần Hân.

Trần Diệu xém chút là khóc vì hai ba chữ này.

Triệu Nghĩa cũng trả lời Cố Diệc Cư: "Haha, chắc là chạy mất rồi."

Cố Diệc Cư: "Ừm."

Tin nhắn của Trần Hân vẫn còn đó, có hơi mất mặt. Avatar của chị ta nhanh chóng xám xịt.

Trần Diệu muốn nhảy cẫng lên. Cô thoát QQ, đóng laptop lại, quay sang ôm chầm lấy Liễu Anh đang ngồi trên ghế, cười khúc khích.

Liễu Anh đá Trần Diệu: "Vui vậy à?"

Trần Diệu cọ đầu vào gối, đúng là rất vui. Trần Hân bị mất mặt kìa.

Lúc đầu cô định ở nhà Liễu Anh tới hết kì nghỉ, nhưng cha mẹ cô ấy về sớm nên Trần Diệu cũng không tiện ở lại tiếp. Trong nhà có người lớn, ắt sẽ không được tự nhiên. Cô thu dọn đồ đạc, quay về nhà.

Ngày nghỉ của Chu Lệ và Trần Kình Khang cũng không khác gì mấy, đều đi làm hết rồi. Trần Diệu mang theo túi kem vào nhà, lập tức thấy được Trần Hân đang ngồi đọc sách trong phòng ngủ. Máy tính còn đang mở. Trần Diệu bỏ kem vào tủ lạnh, chọn cho mình một cây.

Cô cũng đi vào phòng ngủ chính, đây là một trong số ít lần cô đặt chân vào phòng của cha mẹ.

Trần Hân vẫn còn đang gõ phím, tay cầm mấy quyển sách, đương nhiên là có cả đề thi, mà trong màn hình máy tính là giao diện của khung chat.

Trần Hân nghe thấy tiếng động, quay lại bắt gặp Trần Diệu đang ăn kem, "Về rồi à?"

Trần Diệu cong môi cười: "Còn làm bài sao?"

Mắt Trần Hân loé lên, giọng nói dịu dàng: "Ừ."

Trần Diệu nghĩ tới lúc nãy Trần Hân bị mất mặt trong group chat, lại cười tiếp rồi rời phòng.

_____

Trần Diệu vẫn quen thói nước tới chân mới nhảy. Ngày nghỉ sắp trôi qua hết cô mới bắt đầu làm bài. Liễu Anh và Trần Diệu ngồi nhà viết lấy viết để, còn thức khuya.

Chu Lệ tăng ca xong, về nhà thấy Trần Diệu chạy ra uống nước, lạnh lùng hỏi: "Có phải chưa làm bài xong hay không?"

Trần Diệu không đáp. Cô uống nước xong, ngồi xổm xuống kiếm xem trong tủ lạnh có đồ ăn khuya không. Chu Lệ và Trần Kình Khang không về ăn cơm tối nên Trần Diệu chiên cơm rồi ăn cùng với Trần Hân. Tay nghề nấu nướng của cô không tệ, cơm chiên xong ăn không đủ. Trần Diệu không quan tâm khiến Chu Lệ khó chịu. Bà ta đi vào phòng tắm, Trần Kình Khang ở đằng sau bước tới, gọi Chu Lệ: "Con bé bận học. Nếu không thì bà nấu cho nó một tô mì đi."

Trần Diệu ngồi im.

Trần Diệu nói một câu: "Nó tự biết làm."1

Trong lòng Trần Diệu nở nụ cười lạnh. Cô quay đầu lại, đảo mắt một vòng rồi đóng tủ lại, không ăn nữa, quay về phòng. Đến cửa phòng, cửa phòng Trần Hân cũng còn mở, cô ta chưa ngủ. Chu Lệ rửa tay xong đi lại xem: "Hân Hân chưa ngủ à? Còn làm bài sao?"

Trần Hân gật đầu: "Dạ, phải thức khuya."

Chu Lệ: "Không sao, ráng chịu cực một chút. Mẹ làm đồ ăn khuya cho con nhé?"

Trần Diệu ngưng bước, một giây sau, cô dùng sức đóng cửa lại.

Một tiếng ầm rung động trời đất vang lên.

_____

Kì nghỉ vừa kết thúc, một năm học bận rộn lại bắt đầu. Bị đại ma đầu nghiêm khắc nắm trong tay, không ai có thể thả lỏng. Mùa đông năm nay đến với thành phố Y khá nhanh, tháng mười hai bắt đầu trở lạnh, ai cũng mặc áo len. Giáng Sinh năm nay vừa kéo rơi vào thứ bảy. Trần Diệu kéo áo khoác lên, chỉ để lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ, tóc cột kiểu đuôi ngựa. Vừa ra khỏi cổng trường, cô gặp phải Triệu Nghĩa. Triệu Nghĩa đang ăn kẹo hồ lô(*), lập tức mua một xâu cho Trần Diệu.

(*) Kẹo hồ lô/mứt quả

Trần Diệu nhận lấy nhìn trái nhìn phải chưa kịp hỏi gì

Trần Diệu nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, chưa kịp hỏi gì.

Triệu Nghĩa liền cười, nói: "Tìm Cố gia hả?"

Trần Diệu đỏ mặt. Lần cuối gặp Cố Diệc Cư là vào dịp nghỉ Quốc khánh, lúc đó cô còn đang khó chịu.

"Cậu ấy ở quán net." Triệu Nghĩa ngoắc taxi, gọi Trần Diệu lên xe, "Buổi chiều quán net có việc nên cậu ấy về sớm."

Triệu Diệu ăn kẹo hồ lô: "Chuyện gì vậy?"

Triệu Nghĩa đáp: "Mạch điện bị hỏng. Chắc bây giờ đã sửa xong rồi. Đi thôi, đi tìm cậu ấy."

Tuy nói vậy, nhưng đến trước quán net, Triệu Nghĩa không xuống xe, chỉ để mình Trần Diệu đi. Cô đi lên lầu, miệng ăn kẹo hồ lô. Quán net vắng hơn mọi người, nhưng nhìn xong rồi cô cũng đi đến chỗ Cố Diệc Cư thường ngồi. Đi lại gần, cô dừng chân, kẹo trên tay rơi xuống đất.

Cố Diệc Cư vẫn ngồi cạnh cửa sổ.

Trần Hân cũng có đó, mà chỗ cô ta ngồi, là bên cạnh Cố Diệc Cư, là chỗ mà trước đây Trần Diệu hay ngồi.