Sau khi thăm nhà Thời Vi và trường cao trung, cả hai trở về Thiên Thành.
Mùa thu là mùa công việc bận rộn, sự nghiệp của cả hai đều đang trên đà phát triển, họ đã bắt đầu bận trong một thời gian dài.
Vào lễ Thất Tịch, nước hoa "Nụ hôn thuốc lá" của Thời Vi bán rất chạy, với loại nước hoa này, cô nhanh chóng trở thành nhà điều hương hot nhất công ty ATY, có thể coi là xứng đáng với sự vun đắp và kỳ vọng của Gaylord.
Các ngày lễ lớn tiếp theo là Giáng sinh và đêm giao thừa vào giữa đến cuối tháng 12, các công ty thương hiệu xa xỉ lớn đã bắt đầu chuẩn bị cho hai ngày lễ này từ rất sớm, Thời Vi cũng tích cực tham gia, cô bận đến mức trời đất tối mù, mỗi ngày gặp gỡ các nhà điều hương khác để thảo luận và điều chỉnh nước hoa, trong suốt hai tuần, sau khi cô thiết lập sơ bộ phong cách nước hoa và chủ đề tiếp thị cho đêm giao thừa, mới có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Thấy cô cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, Mục Thần cũng hoãn lại một số cuộc họp không quan trọng, cùng cô ở nhà, hai người sống mơ mơ màng màng trên giường mấy ngày, ôm nhau xem phim, nghe nhạc, nếm rượu vang đỏ, ngày dường như đột nhiên chậm lại, có thể phóng túng vô tận như vậy.
Khi đó, họ vừa xem xong một bộ phim, ly rượu đã cạn, Thời Vi xuống giường rót rượu vang đỏ, cô bước chân trần lên tấm thảm cashmere, đôi chân trắng nõn của cô có thể mơ hồ nhìn thấy từ lớp len mềm mại, cô chỉ mặc một chiếc váy dây đen, chiếc váy đen đơn giản tôn lên dáng người gợi cảm và quyến rũ của cô, Mục Thần nửa người dựa vào giường, tùy ý nhìn vòng eo thon gọn và đôi chân trắng của cô.
Sau khi Thời Vi rót rượu vang đỏ, cô đi về phía Mục Thần, "Anh không cần phải ở nhà với em, em chỉ là cho mình một kỳ nghỉ, nếu anh ở cùng em, vậy công ty anh thì sao?"
Mục Thần vẻ mặt hờ hững: "Chuyện quan trọng anh không thể bỏ qua, chính là em," Mục Thần ngẩng đầu nhìn cô, "Em làm việc ở công ty ATY, nếu cảm thấy vất vả thì đến công ty MS làm vợ của ông chủ, có thể nghỉ ngơi bất cứ khi nào em muốn."
Khóe miệng Thời Vi khẽ nhếch lên, cô đương nhiên biết Mục Thần sợ cô mệt mỏi, cho nên có chút giễu cợt nâng cằm anh lên: "Biết rồi.
Em vẫn còn nhiều thứ phải học, ATY có lịch sử lâu đời, bên trong vững chắc, vì vậy có thể học hỏi được rất nhiều điều.
Đợi em công thành danh toại, sẽ miễn cưỡng đến công ty MS giúp anh."
Kỳ thực Thời Vi đang nói đùa, công ty MS của Mục Thần đang hoạt động rất tốt, điều đó có nghĩa là nhân tài đang lên, ý tưởng và kỹ thuật của anh rất sáng tạo, trong lĩnh vực này của thị trường hàng xa xỉ, anh hoàn toàn là người tiên phong, có rất nhiều cơ hội phát triển trong tương lai.
Mục Thần thấy cô không có ý định đến nên cũng không thuyết phục cô nữa, cô chơi đủ rồi về cũng được, dù sao anh vẫn luôn ở đây chờ cô.
Thời Vi nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, rượu vang đỏ sẫm in dấu lên môi cô, đôi môi đỏ mọng và tươi sáng của cô, khiến người ta chỉ muốn hôn, Mục Thần ôm cô vào lòng, giữ gáy cô, nếm thử rượu vang đỏ trên môi cô.
Thời Vi để anh nếm thử, cười nói: "Mùi vị thế nào?"
"Ừm, không tồi."
Mục Thần từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên vành tai cô: "Ngồi xuống xem phim đi."
Thời Vi mỉm cười gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Mục Thần, cầm điều khiển chọn phim, vì cô đang trong kỳ nghỉ, nên hai người xem phim hoàn toàn dựa theo sở thích của cô.
Khi đang chọn phim, ánh mắt Mục Thần vô tình rơi xuống chân cô, bàn chân trắng nõn, mềm mại, đầu ngón chân hơi lạnh có chút ửng đỏ, cô quen tự do tự tại, thường lười đi dép, thích đi chân trần trên thảm, nhưng gần đây trong phòng hơi lạnh, khó tránh khỏi cảm giác lạnh chân.
Mục Thần khẽ giơ tay lên, bàn tay to lớn ôm lấy bàn chân nhỏ bé của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve bàn chân cô, cố gắng mang lại cho cô chút hơi ấm.
Trở tay không kịp động tác của Mục Thần, hơi ấm va chạm với sự lạnh lẽo của bàn chân, mang đến cho Thời Vi một cảm giác tinh tế và kỳ lạ, ngón chân Thời Vi bất giác co quắp, vô thức co chân lại.
Mục Thần vẫn giữ chặt mắt cá chân cô, kéo cô lại gần: "Lần sau đừng đi chân trần trên đất nữa."
Anh dừng lại, rồi nói thêm: "Đi trên thảm cũng sẽ bị lạnh.
Nếu em thích đi chân trần, lần sau muốn làm gì thì gọi anh, anh bế em."
Thời Vi tưởng tượng ra cảnh, cô là một đứa trẻ khổng lồ không tay không chân, Mục Thần phải bế cô đi khắp mọi nơi trong nhà...!Mục Thần thực sự nuông chiều cô, cho cô nhiều tự do nhất có thể, nhưng đôi khi, chẳng hạn như bây giờ, khi đối mặt với một số chuyện, anh sẽ mạnh mẽ và lạnh lùng.
Thời Vi không muốn tranh luận với anh, vì vậy cô di chuyển ngón chân giữa lòng bàn tay anh, nói một cách tự nhiên, "Ừm."
Không ngờ, khi Mục Thần thấy ngón chân cô không an phận giữa lòng bàn tay mình, ánh mắt anh càng lúc càng u ám.
Bàn chân của Thời Vi rất đẹp, làn da trắng mịn, ngón chân nhỏ và trắng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người ta muốn nghịch.
Lực trong lòng bàn tay Mục Thần vô thức tăng lên, mạnh đến mức Thời Vi cau mày, cô kêu lên: "Đau."
Lúc chọn phim, cô không vui liếc nhìn Mục Thần: "Anh không có sở thích kỳ lạ nào chứ? Trước đó cũng không phát hiện ra."
Mục Thần trầm mặc không nói, thật ra bản thân anh cũng không rõ vừa rồi mình đã làm chuyện gì, khi nhìn thấy bàn chân của cô khẽ động, dụ.c vọng nhất thời lại mãnh liệt như vậy.
Sau khi yêu Thời Vi, anh ngày càng trở nên ít giống mình hơn, mọi thứ của Thời Vi đều mê hoặc anh, khiến anh không thể thoát ra.
Mục Thần đặt chân cô vào chăn, quấn chặt lại để không nhìn thấy nữa, sau đó cũng quay đầu xem Thời Vi chọn phim.
Thời Vi không bận tâm đến chuyện sở thích nữa, cô lần lượt đọc phần giới thiệu và xếp hạng Douban của từng bộ phim, cân nhắc một lúc, cuối cùng, cô chọn một bộ phim Âu Mỹ và nhấn nút phát.
Bộ phim trên màn hình chậm rãi bắt đầu, ánh sáng và bóng tối thay đổi trên khuôn mặt của họ, khiến người ta có cảm giác thời gian ngừng trôi.
Cô và Mục Thần dựa vào ghế sofà thư giãn, Thời Vi dựa vào cánh tay Mục Thần, trông có vẻ lười biếng và thoải mái, vừa uống rượu vang đỏ vừa xem phim.
Mục Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, đồng thời cũng tập trung xem phim, anh làm gì cũng rất nghiêm túc, kể cả xem phim, có lúc không kiềm chế được bản thân, phát sinh chuyện với Thời Vi, bỏ lỡ một số đoạn trong phim, anh sẽ tua lại để xem, nghiêm túc khiến người ta căm phẫn.
Thời Vi cảm thấy Mục Thần như vậy đôi khi khiến cô có chút không nói nên lời, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu kinh khủng.
Hai người xem phim được một nửa, điện thoại của Thời Vi đột nhiên vang lên, vốn dĩ cô không hy vọng lắm, nhưng ai biết âm báo của điện thoại cứ vang lên, cô nhấn nút tạm dừng: "Xem có phải có việc gấp gì không."
Thời Vi tạm dừng, đành phải cầm điện thoại lên xem, mở ra thì phát hiện là tin nhắn WeChat của Chu Niệm Dao, từng tin nhắn WeChat dồn dập: "Thời Vi, cậu đã một tháng không về ký túc xá! Cậu có nhớ những gì cậu còn nợ bọn tớ không?"
Cô nợ nhóm Chu Niệm Dao cái gì?
Thời Vi không nhớ nổi, năm tư không có tiết học nào, phòng tân hôn của Thời Vi và Mục Thần đã được sửa sang cách đây không lâu, họ đã chuyển đến ở.
Gần đây cô làm việc ở công ty, đã lâu không trở lại trường học, khi nhìn thấy ảnh đại diện của Chu Niệm Dao, Thời Vi vẫn cảm thấy có chút không chân thực, cô mới nhớ ra mình thực ra chỉ là sinh viên năm cuối.
Chu Niệm Dao gửi một gói biểu tượng cảm xúc ếch "khóc chít chít", nhắc nhở cô: "Con gái đầu tắt mặt tối nuôi lớn và sư huynh chạy rồi, bọn mình một bữa cơm cũng không có, bọn mình quá khổ rồi."
Thời Vi: "..."
Ồ, dường như Mục Thần đã đồng ý mời họ ăn cơm, nhưng cả hai đều quên mất.
Những cô gái này, thực sự một chút lợi cũng không thể bỏ qua.
Thời Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Mục Thần đọc tin nhắn: "Chủ nợ đến rồi."
Mục Thần liếc nhìn: "Chi bằng nhân dịp này.
Tiện em đang nghỉ."
Thời Vi gật đầu: "Ừm."
Vì vậy, Thời Vi đã hẹn bạn cùng phòng ngày mai mời họ ăn cơm, Mục Thần đã đặt trước nhà hàng Tây yêu thích của Chu Niệm Dao, cố gắng để lại ấn tượng tốt với "nhà mẹ đẻ" của Thời Vi.
Trước khi mời ăn cơm, Mục Thần về nhà lấy một số tài liệu do công ty có việc, khi mở cửa đi vào nhà, thấy Hạ Nhân đang nói chuyện điện thoại với ai đó: "À, đúng, nhà điều hương đó cũng không tồi, gia cảnh tuy có chút kém, năng lực cũng không tệ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Tiểu Thần thích con bé..."
Nghe thấy tiếng cửa, Hạ Nhân liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy Mục Thần trở về, Hạ Nhân có chút kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng, che đi biểu tình không tự nhiên: "Tiểu Thần đã về đó à, trước tiên không nói chuyện nữa, tôi hỏi Tiểu Thần một số chuyện."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhân cười nói: "Tiểu Thần sao đột nhiên trở về vậy?"
"Lấy một số tài liệu ạ."
Hạ Nhân gật đầu: "Đúng rồi, trước đây không phải con đến nhà Thời Vi gặp ba mẹ con bé sao? Con biểu hiện thế nào, họ có hài lòng với con không?"
Mục Thần nghe vậy, dừng một chút: "...Không tốt lắm."
Anh vẫn nhớ, khi anh từ chối Thời Tử Thành, sắc mặt ba mẹ Thời Vi ngay lập tức trở nên khó coi.
"Con không chuẩn bị những món quà mà mẹ đã nói với con sao? Một chiếc đồng hồ Rolex và một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo?"
Trên khuôn mặt ưu nhã và cao quý của Hạ Nhân hiện lên một tia lo lắng và sốt sắng.
"Chuẩn bị rồi ạ."
Sau đó Hạ Nhân cũng không biết tại sao, bà vốn tưởng rằng, nhà Thời Vi như vậy, ba mẹ cô nhìn thấy đồ xa xỉ như thế, nhất định vui đến mức không khép miệng lại được, không ngờ còn có thể kén cá chọn canh con trai mình.
Nhưng bây giờ Thời Vi và Mục Thần đã lãnh chứng, đám cưới sớm muộn gì cũng sẽ tổ chức, Hạ Nhân nghĩ vì vợ chồng hòa thuận, vẫn nên tạo ấn tượng tốt với người nhà của Thời Vi, cố gắng thuyết phục: "Tiểu Thần, khi gặp người nhà Thời Vi, đừng ít nói như vậy."
Nghĩ đến tính cách khó hiểu từ nhỏ của Mục Thần, nhất thời sẽ không dễ thay đổi, Hạ Nhân lại chuyển chủ đề: "Cho dù chuyện có tồi tệ đến đâu, con cũng phải bằng mọi cách chăm sóc Thời Vi, để người khác có thể thấy con tốt với con bé như thế nào.
Suy cho cùng, hai đứa kết hôn không thể không có mâu thuẫn, sau này nếu xảy ra xích mích, họ hàng bạn bè của con bé sẽ có ấn tượng xấu với con, nói xấu con, điều này có thể khiến mâu thuẫn giữa hai đứa càng trầm trọng hơn, tỷ lệ ly hôn hiện nay rất cao, cũng có những nguyên nhân dẫn tới việc này."
Nghe thấy hai chữ "ly hôn", Mục Thần nhíu mày, khẽ mím môi mỏng.
Anh không thích từ này, anh cũng không thể tưởng tượng nó sẽ xảy ra với anh và Thời Vi.
Anh đè nén cảm xúc dâng lên trong lòng, ánh mắt lạnh lùng chán nản, đây là lần đầu tiên anh xin ý kiến của Hạ Nhân, anh thấp giọng hỏi: "Vậy, con phải làm thế nào đây?"
Hạ Nhân suy nghĩ một lúc, cho anh một vài lời khuyên: "Hãy cố gắng hết sức để thể hiện rằng con đối xử tốt với Thời Vi trước mặt người khác, để người khác biết con yêu con bé nhiều như thế nào, nhận được đánh giá tốt của người thân và bạn bè con bé.
"
Mục Thần trầm tư, ngày mai anh sẽ mời bạn cùng phòng của Thời Vi ăn cơm, anh nhớ những gì Hạ Nhân đã nói.
"Đúng rồi," Mục Thần tựa hồ nhớ tới cái gì, hỏi Hạ Nhân, "Hai người không ăn cơm với ba mẹ Thời Vi sao? Hay là gặp ba mẹ cô ấy một chút?"
"Đợi sau khi hai đứa tổ chức hôn lễ lại nói đi, mẹ nghĩ hai đứa đều bận rộn sự nghiệp, tựa hồ không phải chuyện một sớm một chiều.
Nhân tiện, nhớ đề cập đến chiếc Bentley mà ba con bảo tặng Thời Vi."
Tất nhiên, Hạ Nhân sẽ không thừa nhận cả bà và Mục Dần Xuyên đều không thực sự muốn gặp Thời Vi.
Nhớ lại chuyện trong văn phòng của giảng viên, họ đã rất thô lỗ với Thời Vi, nói "một người phụ nữ như cô" "hồ ly tinh", nhưng cuối cùng chính Thời Vi đã giúp Mục Thần rửa sạch vết nhơ trên người, cùng anh đông sơn tái khởi*, tát mạnh vào mặt bà và Mục Dần Xuyên.
* Đông sơn tái khởi: điển tích ý chỉ những cơ hội có trong tương lại, biết đâu còn tốt hơn hiện tại
Bây giờ nghĩ đến Thời Vi, Hạ Nhân cảm thấy xấu hổ, bà đã được nuông chiều trong một thời gian dài, bà là vợ của tỉnh trưởng, có một sự nghiệp thành công, đi đâu cũng được người khác ủng hộ, đây là lần đầu tiên bà không biết đối mặt với con dâu thế nào, mặc dù họ đã cố gắng hết sức để bù đắp cho Thời Vi về tiền bạc, nhưng nghĩ đến việc gặp Thời Vi, Hạ Nhân vẫn cảm thấy mắc nợ và xấu hổ.
Mục Thần có lẽ đoán được Hạ Nhân và Mục Dần Xuyên đang nghĩ gì, nhưng họ không thể không bao giờ gặp Thời Vi, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Anh gật đầu mà không vạch trần Hạ Nhân: "Vâng.
Vậy thì con đi trước."
"Được."
.........
Ngày hôm sau.
Thời Vi và Chu Niệm Dao hẹn nhau lúc 12:00 trưa tại một nhà hàng Tây đắt tiền.
Vì gặp bạn cùng phòng đại học của Thời Vi, Mục Thần cũng ăn mặc giản dị, giống như một sinh viên đại học, không quá lạnh lùng.
Chỉ là cách anh lái xe vẫn tinh tế thể hiện được khí chất của mình.
Khi Thời Vi và Mục Thần xuống xe, nhìn thấy Chu Niệm Dao, Bạch Lộ và Quách Cẩn Đồng đang đứng bên ngoài nhà hàng, thò đầu nhìn xung quanh, khi thấy Thời Vi và Mục Thần xuất hiện, liền vui vẻ vẫy tay chào.
Thời Vi thấy kỳ lạ đến gần họ: "Tại sao các cậu không vào? Không phải đặt bàn rồi sao?"
Nhóm Chu Niệm Dao nhìn nhau, cuối cùng Bạch Lộ nói: "Bọn tớ đã đi vào nhưng lại đi ra.
Nhìn thực đơn thấy mắc quá.
Nếu không thì đổi nhà hàng đi, hai người mới đi làm chưa bao lâu, gánh chi phí lớn như vậy có hơi nặng."
Thời Vi nhướng mày, bạn cùng phòng của cô biết nghĩ cho cô và Mục Thần.
Cô nhìn Mục Thần với ánh mắt dò hỏi, Mục Thần chỉ nhẹ nhàng nói một câu——
"Đã đến rồi, thoải mái ăn đi."
Những lời này quá hào phóng, nhóm Chu Niệm Dao há hốc mồm, không dám đáp lại.
Chu Niệm Dao không có gan nhìn thẳng vào Mục Thần, chỉ có thể tuyệt vọng nháy mắt với Thời Vi, cô muốn nói cho Thời Vi biết nhà hàng này thực sự rất đắt, đắt hơn cô tưởng tượng, một chai rượu cũng hàng vạn.
Nhưng Mục Thần đã tiến lên trước, Thời Vi biết tính khí của Mục Thần, không có lý do gì để rút lại lời anh nói, cô chỉ vào nhà hàng: "Vào đi, anh ấy có thể trả được."
Mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Thời Vi và Mục Thần vào nhà hàng Tây.
Nhà hàng được trang trí sang trọng, phong cách có thể được nhìn thấy qua các chi tiết, chẳng hạn như đèn chùm pha lê tua rua trên trần nhà, đồ trang trí bằng sứ và bạc tinh xảo trên bàn, chiếc đèn tường ấm áp và rực rỡ.....!tiếng saxophone mềm mại và du dương, những người bồi bàn ai cũng trang nhã lễ độ, mọi thứ đều vừa phải và đẹp.
Mục Thần mở thực đơn, gọi vài chai rượu vang đỏ trị giá mấy vạn, sau đó gọi món ăn đặc trưng do người phục vụ giới thiệu, gọi xong, hỏi nhóm Chu Niệm Dao gọi món gì, ba người lắc đầu như trống bỏi.
Thời Vi cong môi, đối với một sinh viên đại học xuất thân từ gia đình bình thường mà nói, chi phí này quả thực quá cao.
Từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó, nhưng từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ khi kết hôn với Mục Thần, cô vô thức thay đổi rất nhiều.
Trước đây, cô phải tính toán tất cả các món ăn trong căng tin, nghĩ rằng không gọi món thịt sẽ tiết kiệm hơn, nhưng bây giờ, nhà sang, xe sang...!Cô đều có, uống rượu vang đỏ mấy vạn cũng không có cảm giác gì.
Chẳng trách có rất nhiều phụ nữ muốn gả vào nhà giàu, sung sướng của nhà giàu vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường.
Cô xông bừa đánh bậy* kết hôn với Mục Thần, kể từ đó, dường như biến thành một cuộc sống khác.
* Xông bừa đánh bậy: thiếu suy nghĩ
Nhóm Chu Niệm Dao tự nhiên cảm nhận được những thay đổi của Thời Vi, Quách Cẩn Đồng thật lòng hâm mộ Thời Vi: "Tớ thực sự ghen tị với cậu, sau này không phải chạy vạy kiếm sống nữa."
Mục Thần liếc Thời Vi một cái: "Một mình cô ấy có thể sống tốt."
Thời Vi cười gian xảo, Mục Thần vẫn quan tâm đến lòng tự trọng của cô, sợ cô không thích bị người khác nói đã kết hôn được với mối tốt.
Thực ra cô đã sớm hiểu ra, hiện tại cô đã qua cái tuổi hồi cao trung khi mọi thứ đều khó xử và hiếu thắng, cô có thể tự mình bắt tay giảng hòa*.
* Bắt tay giảng hoà: sau khi xảy ra xích mích biết làm hoà với nhau
Cô vẫn sẽ làm việc chăm chỉ để trở thành một người tốt hơn, có thể sánh vai cùng Mục Thần.
Nhưng cô sẽ không phân biệt rõ ràng với Mục Thần, nếu anh kiếm được nhiều tiền hơn em hay gì đó, em sẽ cảm thấy thua kém anh, cảm thấy khó chịu, cô hiện tại sẽ không như vậy.
Vợ chồng là một, ngay cả Mục Thần cũng là của cô, tất cả những gì anh có cũng là của cô.
Đúng lúc này, những món tôm Argentina, thịt bò Herqin, v.v..
được gọi lần lượt xuất hiện, còn có những chai rượu vang đỏ hảo hạng, đồ ăn Tây luôn nhỏ nhắn và tinh tế, cảm giác chỉ cần một miếng là có thể ăn hết, Chu Niệm Dao lẩm bẩm: "Một chút thịt mà đắt như vậy, ăn cướp à."
Nhóm Chu Niệm Dao đều chậm chạp không dám ăn.
Vẫn là Thời Vi cầm nĩa lên trước, lấy một miếng thịt, hào phóng nói: "Ăn đi, cậu đã muốn tới đây từ lâu, ăn không hết thì thật uổng phí."
Những lời này vừa nói ra, nhóm Chu Niệm Dao cũng không kiềm chế nữa, tất cả đều cầm nĩa bắt đầu ăn.
Bít tết ở giữa được chia ra nhanh nhất, miếng bít tết tái vừa, hơi khó cắt, mọi người đều đang vật lộn với miếng bít tết trên đĩa của mình, Thời Vi chỉ cắt hai nhát, Mục Thần đã lấy đĩa của cô về phía mình: "Anh cắt cho em.
Em ăn món khác trước đi."
Nhóm Chu Niệm Dao, những người vẫn đang cố gắng cắt bít tết, nhìn Thời Vi với ánh mắt ghen tị.
Thời Vi khẽ nhếch môi, dùng nĩa chọc từng quả cà chua bi trong sa lát, vừa nghiêng đầu nhìn Mục Thần cắt bít tết cho cô.
Dưới ánh đèn của nhà hàng Tây, Mục Thần hơi cúi đầu, đôi mắt đen chăm chú, đường cong hoàn mỹ, yết hầu gợi cảm, ngón tay trắng nõn phản chiếu trên con dao bạc, khúc xạ ánh sáng trắng.
Có chút quyến rũ.
Một lúc sau, Mục Thần đã cắt xong bít tết, anh cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, kích thước đều nhau, Thời Vi nhìn miếng bít tết mình cắt, không hiểu sao lại nhớ đến thuốc thử trong phòng thí nghiệm hoá học được anh phân chia nghiêm ngặt theo liều lượng, đoán chừng nếu cô đo từng miếng bít tết này, cũng mảy may không chênh lệch đi.
Sự giống nhau giữa những miếng bít tết và thuốc thử rắn kì thực có chút không ngon miệng, Thời Vi gắp một miếng thịt bò, nhưng không cho vào miệng ngay.
Thấy cô không nhúc nhích, Mục Thần hơi nhướng mày: "Muốn anh đút cho em ăn sao?"
"......Không cần."
Từ bao giờ mà hai người lại dầu mỡ như vậy, đâu phải kiểu trai gái lần đầu yêu đương.
Mục Thần và nhóm Chu Niệm Dao không thân thiết lắm, nhóm Chu Niệm Dao không nghe rõ những gì Mục Thần nói, nhưng thấy biểu hiện của Thời Vi có chút không đúng, đều quan sát Thời Vi và Mục Thần, tò mò họ đang nói cái gì.
Thời Vi có chút xấu hổ trước ánh mắt chằm chằm của bạn cùng phòng, cô nhanh chóng đưa miếng bít tết đã được xiên vào miệng, Thời Vi cũng có chút ngạc nhiên.
Vị của bít tết khá ngon, thịt bò mềm, mọng nước và dai, kích thước miếng thịt Mục Thần cắt vừa phải, để cô có thể cảm nhận trọn vẹn vị mềm của thịt bò và hương vị của nước sốt.
Thời Vi vô tình ăn hết một đĩa bít tết cắt sẵn, khi cô định nếm thử món tôm, Mục Thần ở bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo cằm Shi Wei, thì thầm: "Đừng cử động."
Sau đó, anh dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước sốt trên khóe môi của Thời Vi, động tác của anh rất nhẹ, cách Thời Vi rất gần, cho nên khi anh lau khóe môi cô, Thời Vi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi đen của anh, trong mắt như có sao phản chiếu hi ánh sáng chiếu vào.
Nhóm Chu Niệm Dao, Quách Cẩn Đồng lần này đã nhìn thấy rõ ràng, nên là, Mục Thằn đang lau khóe môi Thời Vi?
Vẻ mặt của Mục Thần vẫn lãnh đạm, nhưng trong hành động lại không che giấu được sự dịu dàng cùng cưng chiều.
Lúc này, Chu Niệm Dao, Quách Cẩn Đồng và Bạch Lộ cảm thấy món bít tết đắt tiền trên đĩa đột nhiên không còn ngon nữa.....
Thời Vi cũng sững người, mãi cho đến khi Mục Thần lau sạch cho cô và tiếp tục ăn, Thời Vi mới nhận ra Mục Thần đã làm gì, khi cô quay đầu lại, cô thấy bạn cùng phòng của mình không nhìn nổi nữa.
Chu Niệm Dao âm thầm buộc tội cô bằng ánh mắt, thể hiện tình cảm là điều đáng xấu hổ.
Thời Vi nhấp một ngụm súp nấm với lương tâm cắn rứt, không dám nhìn vào mắt bạn cùng phòng.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời Vi càng nghĩ càng vô cùng ngạc nhiên, Mục Thần không phải quá chủ động, cũng không phải là đứa trẻ nhàm chán, tại sao hôm nay anh lại đột nhiên ưu tú như vậy?
Muốn đút cho cô ăn, lau khóe miệng cho cô, chỉ sợ người khác không biết anh tốt với cô thế nào.
Thời Vi quay đầu nhìn Mục Thần, Mục Thần vẫn chậm rãi ăn đồ Tây, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi...
Bữa ăn đến chiều mới xong, bò bít tết, mì ống, súp nấm, cánh gà, tôm...!đều được ăn sạch sành sanh.
Nhóm Chu Niệm Dao đều đã no căng, đồ Tây có thể ăn no, có thể tưởng tượng bữa ăn này bọn họ ăn bao nhiêu, Sở Niệm Dao dựa vào ghế hài lòng thở dài: "Thật là ngon, thì ra rượu vang đỏ đắt tiền có vị như này.
"
Quách Cẩn Đồng cũng nói: "Cảm ơn Mục Thần sư huynh đã chiêu đãi, anh đối với Thời Vi tốt như vậy, chúng em cũng yên tâm giao Thời Vi cho anh rồi."
"Đúng vậy, nếu sau này Thời Vi bỏ nhà hay gì đó, chúng em nhất định sẽ trói cậu ấy đem về! Người đàn ông tốt như vậy cậu ấy còn không biết vừa lòng!"
Bách Lộ không nói nhiều, nhưng có thể thấy được cô ấy chấp nhận Mục Thần.
Mục đích của Mục Thần đã thành công mỹ mãn, bữa ăn không hề uổng phí, anh đã thành công mua chuộc lòng người, để lại ấn tượng tốt với nhóm Chu Niệm Dao.
Chỉ là ngoài mặt, anh vẫn không biểu hiện gì cả.
Thời Vi dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Các cậu không phải quá dễ dãi sao? Chỉ là một bữa ăn thôi mà."
Chu Niệm Dao bẽn lẽn nói: "Hay là cậu cũng mời bọn tớ đồ Tây đắt tiền như vậy?"
Thời Vi mỉm cười nhìn Chu Niệm Dao, gọi thẳng tên cô ấy: "Chu Niệm Dao, làm người phải biết vừa lòng, cậu còn muốn ăn bao nhiêu bữa nữa?"
Cũng đúng, Mục Thần có thể mời bọn họ là nhờ có Thời Vi, nếu không thì Mục Thần đi trên đường đã không liếc nhìn những người bạn cùng phòng này rồi, Chu Niệm Dao biết bản thân không có lý, vội vàng đổi đề tài: "Ấy, Thời Vi dây buộc tóc của cậu đẹp thật đó."
Thời Vi thích buộc tóc khi ăn, để không chạm vào thức ăn, cũng gọn gàng hơn, nhưng bây giờ đã ăn xong, Thời Vi lại tháo dây buộc tóc, thả tóc ra.
Dây buộc tóc của Thời Vi là một chiếc dây buộc tóc hình vòng dây điện thoại màu đen* rất phổ biến, hiện đang được buộc vào cổ tay tái nhợt của cô, loại dây buộc tóc này rất bình thường, không biết nó trông đẹp ở chỗ nào, Chu Niệm Dao đột ngột thay đổi chủ đề, Thời Vi nhìn Chu Niệm Dao với nụ cười trên môi, vẻ mặt "Tớ xem cậu có thể khen thế nào".
Chu Niệm Dao kiên trì tiếp tục tìm chủ đề: "Cái đó, cậu biết không, Douyin có một câu nói, đeo dây buộc tóc lên cổ tay con trai có nghĩa là người này có chủ rồi, nữ sinh khác khi nhìn thấy sẽ biết khỏi phải động lòng, cậu nghe qua chưa?"
Thời Vi khẽ gật đầu, cô đã nghe điều đó từ những cô gái khác trong công ty.
Lúc này, Mục Thần đột nhiên nói: "Cho anh xem dây buộc tóc của em."
Thời Vi liếc nhìn anh, không biết anh định làm gì, cô cởi dây buộc tóc trên cổ tay đưa cho anh, sau đó, mọi người nhìn thấy——
Mục Thần nghịch chiếc dây điện thoại trong tay, sau khi cúi đầu nhìn một lúc, anh trực tiếp đeo nó lên cổ tay mình.
Chiếc dây điện thoại màu đen phản chiếu cổ tay trắng nõn của anh, về mặt thị giác mang đến ấn tượng tương phản, cộng với khuôn mặt cấm dục quanh năm phủ đầy băng tuyết của anh, cực kỳ không nhất quán.
Sự kết hợp giữa khuôn mặt lạnh lùng và sợi dây buộc tóc đen thực sự rất lạ, mọi người nhất thời không nói nên lời, bầu không khí tế nhị và khó xử.
Thời Vi phải mất một lúc lâu mới tìm được tiếng nói của mình: "Này, không nhất thiết phải như vậy đâu.
Anh thường mặc âu phục, chiếc dây buộc tóc màu đen trên tay anh thật sự rất không hợp..."
"Không sao," đôi mắt đen của Mục Thần nhìn Thời Vi không chớp, ánh mắt nặng trĩu ——
"Anh cũng muốn người khác biết.
Anh đã có chủ."
"Là của em.".