Việc tỉnh trưởng tới trường thị sát qua đi, Thời Vi tiếp tục ôn tập cho tuần thi, năm tư Mục Thần không có kỳ thi, ban ngày liền đến phòng thí nghiệm làm hạng mục.
Buổi chiều, lúc Mục Thần tới phòng thí nghiệm, phát hiện Hình Tĩnh Bách cũng ở đó, cô đang đọc một cuốn sách chuyên ngành, thấy Mục Thần tới, Hình Tĩnh Bách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Thần, ngón tay theo bản năng nắm chặt trang sách, nhìn qua rất khẩn trương.
Mục Thần nhàn nhạt chào hỏi, liền đi làm việc của mình, phòng thí nghiệm chỉ có hai người bọn họ, không khí yên tĩnh mà trầm mặc.
Nghe âm thanh Mục Thần sửa sang lại dụng cụ thí nghiệm, Hình Tĩnh Bách chỉ cảm thấy lo lắng không yên, cô tùy ý lật vài trang sách, chung quy vẫn nhịn không được, khép sách lại, chủ động hướng Mục Thần nói: "Mục Thần......"
Ánh mắt Mục Thần nhìn qua: "Có chuyện gì sao?"
Hình Tĩnh Bách nhỏ giọng nói: "Chuyện ba cậu là tỉnh trưởng, tôi không nói cho người khác."
Thành tựu nghiên cứu khoa học của Mục Thần đều là tự mình đạt được, anh khiêm tốn vô cùng, Hình Tĩnh Bách đoán có thể anh muốn chứng minh điểu gì với ba mẹ, tóm lại, Mục Thần hẳn là cũng không muốn cho người khác biết bối cảnh gia đình anh.
Mục Thần gật đầu: "Cảm ơn."
Nói xong, anh tiếp tục cúi đầu cầm dụng cụ, Hình Tĩnh Bách dừng lại, lại cẩn thận mở miệng: "Mục Thần, tôi muốn hỏi cậu một chút ——
Giữa chúng ta, còn có khả năng không?"
Động tác trên tay Mục Thần dừng lại, anh khẽ cau mày, không xác định vừa rồi mình nghe rõ hay không: "Cậu nói cái gì."
Hình Tĩnh Bách vẻ mặt thẹn thùng, càng thêm bất an và mất tự nhiên, nói năng lộn xộn: "Chính là......!Dường như đàn em Thời Vi không nguyện ý ở bên cậu, ba cậu tựa hồ cũng không chán ghét tôi, nếu cậu cũng không chán ghét tôi, chúng ta có thể hay không thử......!Ở bên nhau......"
Hình Tĩnh Bách mặt mỏng, lấy hết can đảm thổ lộ với Mục Thần đã tốn phần lớn dũng khí của cô, cô nói một đoạn vừa đứt quãng vừa chậm, mặt đỏ như muốn chảy ra máu.
"Mục Thần, kỳ thật......!tôi đã thích cậu từ lâu......" Hình Tĩnh Bách càng nói, biểu tình càng bất an khẩn trương.
Cô từ lâu đã yêu thầm Mục Thần, trước khi Thời Vi xuất hiện, Mục Thần đối với cô ôn hoà không giống người bình thường khiến Hình Tĩnh Bách âm thầm cảm thấy ngọt ngào, nhưng sau khi đàn em Thời Vi tới, hết thảy đều thay đổi.
Thái độ lãnh đạm của Mục Thần đối với cô trở nên rất rõ ràng, Hình Tĩnh Bách hiểu, Mục Thần chọn Thời Vi.
Cô trong lòng khổ sở bất lực, nhưng cũng biết mình không có hy vọng, thậm chí bắt đầu chấp nhận Lộ Dịch Dương người luôn an ủi, đồng hành cùng cô, nhưng mà, hôm qua sau khi nhìn thấy ba Mục Thần, trong lòng Hình Tĩnh Bách một lần nữa bốc cháy lên hy vọng.
Lúc ấy Mục Thần hẳn là muốn dẫn Thời Vi gặp phụ huynh, nhưng Thời Vi nói, chỉ là đàn em.
Mà ba Mục Thần đối với Thời Vi lãnh đạm rất rõ ràng, đối với mình lại hòa nhã tươi cười, quan tâm săn sóc, một chút khí chất của tỉnh trưởng cũng không có, càng giống một trưởng bối thân thiện hơn.
Hình Tĩnh Bách vẫn luôn cảm thấy, Mục Thần không phải không thích mình, trước kia anh đối với cô đặc biệt như vậy, chỉ là hiện tại thích Thời Vi hơn mà thôi.
Vậy bây giờ, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gia đình hay cá nhân, nếu Mục Thần không thể ở bên Thời Vi, vậy có thể thử ở bên cô hay không?
Mục Thần không biết tâm tư và suy nghĩ này của Hình Tĩnh Bách, anh cảm thấy cực kỳ bất ngờ với việc Hình Tĩnh Bách bất thình lình thổ lộ, bản thân chủ động dường như không phải chuyện Hình Tĩnh Bách có thể làm, hơn nữa Hình Tĩnh Bách vẫn thổ lộ với anh, dù thái độ cự tuyệt của anh đã đủ rõ ràng.
Hình Tĩnh Bách còn đang thấp thỏm thẹn thùng mà chờ đáp án của Mục Thần, Mục Thần lại hỏi một câu hoàn toàn không liên quan đến vấn đề, giọng anh hơi trầm xuống: "Vậy Lộ Dịch Dương thì sao?"
Anh còn nhớ mấy ngày trước sau khi mở họp, Lộ Dịch Dương nói đến niềm vui khi dắt tay Hình Tĩnh Bách với anh.
Hình Tĩnh Bách không phản ứng kịp: "Hả?"
Mục Thần thanh âm có chút trầm xuống: "Không phải cậu và Lộ Dịch Dương ở bên nhau sao? Vì sao bây giờ lại cùng tôi nói mấy lời này?"
Hình Tĩnh Bách cho rằng anh hiểu lầm quan hệ của mình và Lộ Dịch Dương, vội vội vàng vàng giải thích: "Không phải, tôi và Lộ Dịch Dương trước nay chưa từng ở bên nhau, cậu ấy......!Cậu ấy có thể là thích tôi, cũng đối với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn luôn thích cậu, tôi đối với cậu ấy chỉ có cảm động......!Cảm động không phải thích, hai người không thể so sánh với nhau."
Mục Thần nghe đến đó, ánh mắt nhìn về phía cô nhiễm chút lạnh lẽo, anh thấp giọng nói: "Nếu cậu không tính cùng Lộ Dịch Dương ở bên nhau, thì đừng làm chậm trễ cậu ấy, đừng cho cậu ấy hy vọng, đừng khiến cậu ấy tuyệt vọng."
"Còn có," dừng lại, Mục Thần bổ sung: "Đàn chị, tôi nghĩ tôi cần nói rõ ràng, tôi chưa từng thích cậu, cậu là đàn chị rất tốt, tôi tôn trọng cậu, biết ơn cậu, chỉ vậy thôi.
Từ đầu đến cuối tôi chỉ thích một mình Thời Vi, cũng chỉ ở bên cô ấy."
Giọng điệu anh dứt khoát kiên định, không mang theo bất luận do dự và tình cảm gì.
Hình Tĩnh Bách cắn môi, chỉ cảm thấy từng đợt khó chịu, hốc mắt cô bất giác nhiễm chút nước mắt, Hình Tĩnh Bách gục đầu xuống, dùng tóc dài che mặt mình, dường như che đi vẻ chật vật của bản thân, cô nhỏ giọng nói: "Tôi đã biết, xin lỗi."
Nói, Hình Tĩnh Bách vội vàng đứng lên thu dọn sách chuyên ngành vào cặp, Mục Thần xoay người tiếp tục làm thí nghiệm, anh mặt mày hờ hững, biểu tình lãnh đạm, động tác làm thí nghiệm rất thuần thục, không hề bị cô làm ảnh hưởng, cũng không có ý an ủi cô.
Ý thức được điều này, Hình Tĩnh Bách hốc mắt càng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa không cầm được, chuyện Mục Thần thích mình, quả nhiên là cô ảo tưởng, một bên tình nguyện.
Không khí ở phòng thí nghiệm ngượng ngùng, mà không khí ngoài phòng thí nghiệm cũng không khá hơn là bao.
Ai cũng không phát hiện ra, đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm ——
Lộ Dịch Dương hốc mắt đỏ bừng.
-
Chỉ chớp mắt, tuần thi kết thúc, cũng có nghĩa nghỉ hè chính thức đến.
Kỳ thực tập của Thời Vi bắt đầu, cô dọn ra ký túc xá, chuyển đến nhà Mục Thần, ban ngày đến công ty ATY thực tập.
Ngày thực tập đầu tiên, Thời Vi cố ý trang điểm tỉ mỉ một chút, áo khoác đen giản dị, bên trong cô mặc một chiếc váy dài, thoạt nhìn trông rất chuyên nghiệp, cẩn thận nhìn, có thể phát hiện cô gợi cảm và quyến rũ, tây trang kết hợp váy dài, có chút cảm giác thiết kế cẩn thận, không quá nghiêm túc và cứng nhắc, lại hợp mốt, rất phù hợp với định vị và tư tưởng của công ty ATY.
Lúc Thời Vi đi vào cửa, bảo an công ty ATY nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, tâm trạng Thời Vi tốt nên hướng cậu ta mỉm cười, bảo an xuất phát từ nghiệp vụ thường ngày, vội vàng dời mắt.
Thời Vi cười cười, không để ý.
Cô đối với thực tập tràn ngập chờ mong, đây là cơ hội cô đã đợi rất lâu, cũng là cơ hội để cô chứng minh với ba mẹ Mục Thần, cô nhất định phải bắt lấy.
Thời Vi đến quầy lễ tân để đăng ký theo thủ tục, người của bộ phận nhân sự tiếp Thời Vi, phân cô đến bộ phận sản phẩm nước hoa, lãnh đạo trực tiếp của Thời Vi là Lisa, một người phụ nữ giống mèo đen.
Đúng, mèo đen, ấn tượng đầu tiên của Thời Vi đối với Lisa là như thế.
Lisa vóc dáng rất cao, phấn mắt có chút khoa trương, cô ta trang điểm tinh xảo, lúc gặp người khác cằm hếch cao, có chút kiêu ngạo, nhìn qua không dễ ở chung lắm.
Thời Vi chỉ coi cô ta như một người lãnh đạo nghiêm khắc, kể từ khi gặp, Lisa không thèm nhìn thẳng Thời Vi, Lisa dẫn cô đến văn phòng của bộ phận mình, dọc theo đường đi, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót vang trên mặt đất.
Gần đến văn phòng, Lisa đột nhiên dừng lại, mở miệng: "Cô là người mới vào từ tổng nghệ, đúng không? Xếp thứ ba, trong công ty còn nổi tiếng một thời gian."
Khi nói chuyện giọng Lisa rất đều, không hề gợn sóng, thế cho nên Thời Vi không đoán được rốt cuộc cô ta có ý gì.
Là khích lệ sao? Không giống.
Thời Vi nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Lisa liếc cô một cái, nói thêm: "Có thể vào công ty ATY, không phải người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng? Hiện tại là lãnh đạo, chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, đừng quá coi trọng bản thân, cũng đừng tưởng rằng mình khác người thường.
Làm tốt việc mình nên làm."
Cái giọng điệu này......!Không giống như là có lòng tốt khuyên nhủ, mà giống một loại ác ý cao cao tại thượng hơn.
Như một thùng nước lạnh, dội lạnh thấu tim Thời Vi.
Vui sướng và chờ mong trước khi vào công ty của Thời Vi dần dần nguội lạnh, cô không thể phản bác, chỉ có thể thấp giọng nói: "Đã hiểu."
Có lẽ là do trước đó cô đã nghĩ quá tốt đẹp.
Thời Vi không biết Lisa chèn ép hay khuyên nhủ, nhưng cô biết, thực tập sinh không nhẹ nhàng như cô nghĩ.
Sau đó, thực sự xảy ra như Thời Vi tưởng tượng.
Chẳng những không thoải mái, còn đặc biệt mệt.
Công ty ATY yêu cầu đối với thực tập sinh rất cao, nói là thực tập sinh, nhưng làm việc không thua gì nhân viên chính thức.
Các đồng nghiệp của Thời Vi đều đã làm việc rất nhiều năm, bọn họ kiến thức và kinh nghiệm nhiều, Thời Vi thường không theo kịp tiết tấu của họ, bản thân chỉ có thể một mình tăng ca, hy vọng nhanh đuổi kịp tiến độ của bọn họ.
Thời Vi đã cố gắng hết sức để hoàn thành xuất sắc công việc được giao, vì biểu hiện nổi bật, Thời Vi không thể không bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm tư, có đôi khi thật sự gặp điều không hiểu, Thời Vi sẽ hỏi Lisa, Lisa tính tình lạnh nhạt, biểu hiện đối với vấn đề của Thời Vi thật sự có lệ, không quá nguyện ý giải đáp, đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy thái độ này của Lisa, cũng không thân thiết với Thời Vi.
Thời Vi vẫn luôn lẻ loi một mình, cô thường xuyên một mình tăng ca đến khuya, cô độc và tăng ca cô đều có thể chịu đựng, nhưng cô không thể chịu đựng chính là, cô không thấy cơ hội được chuyển lên chính thức.
Vì Lisa trước nay chưa từng khen cô, Thời Vi hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng coi như không thấy, Thời Vi không rõ là Lisa yêu cầu quá cao, mà mình không đạt được yêu cầu của cô ta, hay là nói, Lisa đang chèn ép mình.
Chỉ có thể hy vọng không phải vế sau, Thời Vi ngoài càng nỗ lực, không có lựa chọn khác.
Suốt một tháng, Thời Vi đều vượt qua như thế, đi sớm về trễ, sau khi về nhà mệt đến một câu cũng không muốn nói, ngã đầu liền ngủ.
Lúc trước còn lo lắng cùng Mục Thần hai người ở một phòng, trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc, dễ phát sinh gì đó, hiện tại xem ra, lo lắng đó đều dư thừa.
Thời gian cô và Mục Thần chung sống không nhiều lắm.
Ngẫu nhiên một lần ở WC công ty, Thời Vi nghe được người khác nghị luận, những người mới được chọn từ tổng nghệ vào thực tập, hai người đã vào phòng điều hương làm việc, còn Thời Vi vẫn đang làm những công việc lặt vặt ở văn phòng, là người giúp việc trong phòng thí nghiệm nước hoa.
Lúc ấy tim cô liền lạnh một nửa.
Cô tự hỏi bản thân không có nửa phần chậm trễ, không đến mức chênh lệch với họ lớn như vậy.
Xem ra Lisa đối với cô không tốt là sự thật, Lisa không muốn để Thời Vi vào phòng điều hương làm việc.
Đi làm sợ nhất đụng phải cẩu lãnh đạo, may mắn của Thời Vi cũng được, cô còn không thể nháo, không dám xé, cơ hội thực tập này cô đợi lâu như vậy, nào dám đánh mất.
Nếu vẫn luôn không cho cô vào phòng điều hương làm việc......
Không vào phòng điều hương, tư cách xưng là nhà điều hương cũng không có.
Nói không vội là giả, nhưng Thời Vi không còn cách nào, chỉ có thể như vậy.
Đêm nay, Thời Vi lại tăng ca đến 11 giờ tối mới về nhà.
Thời Vi mở cửa vào nhà, một thân mỏi mệt, cô hất giày, ngồi yên trên sô pha một lát, mới cảm thấy khôi phục chút sức lực.
Đèn phòng bếp đang bật, Thời Vi vừa rồi vào cửa liền phát hiện, nhưng hoàn toàn không có sức lực đi tắt đèn, nghỉ ngơi một lát, cô cảm thấy tốt hơn chút, lúc này mới đứng lên, đi đến cửa phòng bếp, Thời Vi vừa tính tắt đèn, lại ngoài ý muốn phát hiện ——
Mục Thần cũng ở phòng bếp.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp yên tĩnh trong phòng bếp, Mục Thần một tay chống mặt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bàn có một quyển sách chuyên môn.
Ánh đèn dọc theo mũi rơi xuống hầu kết anh, khiến cho da của anh có vẻ tái nhợt lạnh lẽo, lúc anh ngủ, khuôn mặt thanh tuấn mà an tĩnh.
Thời Vi đã lâu không cẩn thận nhìn anh như vậy, một tháng này cô thực tập rất bận, Mục Thần cũng bận ngoài dự đoán, giữa tháng anh vừa gửi SCI cấp cao nhất, Từ Trường Phong lại giao cho anh dẫn theo hai nghiên nhất, Mục Thần không giỏi giao tiếp, sinh viên mới không quá hiểu chuyện, không biết nhìn sắc mặt, Mục Thần ít nói mà tính tình kém, cho nên giao tiếp với bọn họ không suôn sẻ.
Một tháng này, bọn họ ở cùng dưới một mái nhà, thời gian chung sống lại ít đến đáng thương.
Thời Vi nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của anh, nhẹ nhàng ngồi đối diện Mục Thần, lẳng lặng mà ngắm anh.
Thật muốn vui vẻ ở bên cạnh Mục Thần.
Muốn nhanh chóng chuyển từ thực tập lên chính thức, muốn được cha mẹ anh chấp nhận, muốn hết thảy đều hạnh phúc mỹ mãn, muốn trở thành một đôi trai tài gái sắc cùng nhau toả sáng trong mắt người khác, mà không phải sưởi ấm trong bóng đêm, dựa vào hào quang của anh sống tạm.
Sao khi làm lại khó như vậy.
Dường như sự tình vĩnh viễn sẽ không thuận lợi như tưởng tượng của bản thân, vận mệnh không tạo ra chút sóng gió thì cảm thấy mình không xưng với vận mệnh.
Thời Vi đang nghĩ ngợi, Mục Thần phía đối diện đột nhiên tỉnh.
Lông mi anh khẽ nhúc nhích, từ từ mở mắt.
Thấy Thời Vi ngồi đối diện, khoé môi Mục Thần hơi nhếch, giọng nói còn mang theo khàn khàn vừa mới tỉnh: "Đã về sao không gọi tôi dậy?"
"Không nỡ."
Hai người im lặng một lúc, đều có chút chua xót.
Hiện tại Mục Thần thậm chí không thể bắt Thời Vi bên cạnh anh giống như hôm sinh nhật, anh quá hiểu Thời Vi, hiện tại Thời Vi cố gắng như vậy là vì cái gì, anh rất rõ ràng, cho nên anh không có tư cách nghiêm khắc.
Mục Thần trầm mặc đứng lên, từ tủ chén lấy ra đũa và chén, Thời Vi ngước mắt, nhìn về phía nồi mới phát hiện, trong nồi là canh lê tuyết.
Hai ngày nay cô hơi ho khan, giọng nói không tốt lắm, chỉ là buổi sáng vừa mới gặp Mục Thần nói vài câu, Mục Thần liền cẩn thận phát hiện ra, còn nấu canh lê tuyết, chờ cô đến bây giờ.
Thời Vi ngửi thấy mùi thơm ngọt đậm đà của canh lê tuyết, hốc mắt liền đỏ, trong công ty khó khăn như vậy cũng cảm thấy không sao, hiện tại nhìn thấy chén canh lê tuyết lại chịu không nổi.
Mục Thần đã múc đầy chén canh lê tuyết, anh cầm chén để lên bàn Thời Vi, thấp giọng nói: "Uống một chút, tốt cho cổ họng."
Thời Vi tiếp nhận, cô giấu đi cảm xúc trên mặt, cầm lấy muỗng, uống từng ngụm nhỏ, canh lê tuyết đã nguội, không biết anh ở đây đợi bao lâu.
Canh không ngọt lắm, dùng đường phèn nấu, bên trong có thịt lê tươi, cắn một miếng tươi mới nhiều nước, lúc uống trôi qua cổ họng, làm ẩm cổ họng, rất thoải mái.
Thời Vi uống hết sạch canh lê tuyết Mục Thần nấu, uống xong, cô muốn để Mục Thần đừng lo lắng cho cô, môi đỏ nhẹ cong, ra vẻ thoải má nói: "Đúng rồi, em tới công ty thực tập đã được một tháng, hẳn là rất nhanh lên chính thức, bầu không khí trong công ty khá tốt, tiền bối đều rất chiếu cố người mới."
Mục Thần chỉ nhìn cô.
Ánh mắt anh nói cho Thời Vi, anh không tin.
Thời Vi căng da đầu tiếp tục nói dối: "......!Qua khoảng thời gian này, tăng ca cũng sẽ giảm đi."
"Mệt thì đi ngủ." Mục Thần ngắt lời cô, anh giơ tay che đôi mắt cô lại, giống như không muốn nhìn vào ánh mắt gượng gạo của cô.
Toàn thân cô toả ra cảm giác mỏi mệt và vô lực, hoàn toàn trái ngược với những gì cô nói.
Mặc dù là nói dối thiện ý, anh cũng không muốn nghe.
Cảm xúc vừa rồi nhịn xuống vì canh lê tuyết, tựa hồ lại muốn lên men.
Chóp mũi Thời Vi hơi chua xót, trong giọng nói mang theo giọng mũi, cô đè nén: "Được, bây giờ em đi ngủ."
Cô muốn Mục Thần tin tưởng hơn vào tình cảm và tương lai của bọn họ, nhưng tựa hồ cô không lừa được Mục Thần.
Thời Vi cẩn thận che giấu suy nghĩ của mình, nhanh chóng xoay người rời đi, vào phòng ngủ của mình đóng cửa.
Mục Thần bắt đầu rửa chén, rửa một lúc, động tác của anh chậm lại.
Nhìn Thời Vi như vậy, anh càng khó chịu hơn cô.
Mục Thần đau lòng cho cô.
—— thật muốn bảo vệ cô vĩnh viễn dưới cánh chim của anh, vì cô giải quyết khó khăn, nhìn cô tùy ý cười.
Để cô vĩnh viễn không cần cố gắng mạnh mẽ và ưu sầu..