Cả bữa trưa ngày hôm đó ai cũng trầm lặng ngoài trừ Tử Linh và Thế Anh .
8h30´ tối:
Phòng anh:
Ngay lúc này đang có một bóng người cứ thập thò mãi trước bàn học của anh vân vê hộp quà nhỏ trong tay mà trong đầu cứ đấu tranh tư tưởng mãi.
-Cái này....tặng hay không?
Phải, là nó đấy!Thật ra lúc sáng nói không có cũng chỉ là nó gạt anh thôi. Con gái mà, thích thế đấy!
Bỗng nhiên ở dưới nhà vọng lên tiếng của Phong:
-Anh về phòng đây, hai người....
-Anh!Đừng nói linh tinh!
Tử linh ngại ngùng ôm tay Thế Anh.
Ách.....Tiêu rồi! Làm sao đây, cậu ấy sắp tới.....
Nó không kịp suy nghĩ nhiều mà tùy tiện để hộp quà trên bàn rồi lúng túng quay đi, toan bỏ ra khỏi phòng nhưng xui xẻo là nó ngay tức khắc đập đầu vào cửa.
-Aizzz! Mình quên là cửa vẫn đóng!
Không đủ thời gian để kêu đau, nó vội vàng vặn cửa chạy về phòng mà đóng rầm một cái.
Cuối cùng cũng được an toàn, nó lấy tay đặt lên nơi trái tim đang đập mạnh nhất. Khi nãy thực sự hoảng quá mà xuýt nữa tim nó nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Nó khẽ lầm bầm:
-Quà cuối cũng đã đưa, chuyện gì xảy ra nữa thì mai tính tiếp.
Thật, chưa có ai tặng quà sinh nhật khổ sở như nó!
NHƯNG.......Nó không biết rằng vừa nãy chiếc hộp của nó đã bị lăn xuống dưới gầm giường chỗ anh rồi. Ai mà biết được, tại giây phút cuối cùng mà, tùy tiện để đó còn hơn bị phát hiện như một kẻ lén lút làm chuyện mờ ám. Khổ nỗi là để sát mép bàn......xui xẻo.
Phong tới cửa phòng thì đã mở từ trước, anh khẽ nói thầm:
-mình.....không đóng cửa?
Anh là người nguyên tắc, đặc biệt là không thích bất cứ ai tùy tiện vào phòng khi chưa được đồng ý. Và cũng chính vì lí do ấy mà thói quen đóng cửa trước khi rời phòng đã thành nề nếp.
*Tít..tít*
Vừa chốt cửa anh vừa cầm chiếc điện thoại trong tay đi vào. Trên màn hình xuất hiện dòng chữ” bạn đã nhận một tin nhắn“.
“Nhớ đeo nó vào ngày mai nhé, em muốn thấy nó!”
Biết đó là Tố Vi gửi đến và vấn đề chính là món quà cô tặng-một chiếc đồng hồ khắc chữ VYP.Tâm trạng bỗng chốc trùng xuống:
-Thiên Ân.....xin lỗi!
Sáng hôm sau:
-Ơ? Trán cậu sao sưng u một cục to tướng thế kia?
Trước bàn ăn lớn, Thế Anh hết sức hồn nhiên bình luận về quả bóng tím nhỏ giữa trán nó mà không biết ai đó vì xấu hổ đến cả mặt cũng đầy vạch đen tức giận.
Nó và Tử Linh đang ăn thì sặc.Lấy tayche trán nó khẽ liếc khuôn mặt hơi có chút cười của Phong rồi lại quay sang lườm hai cái người đáng ghét cứ cười mãi không thôi:
-Hết-chuyện-để-nói-rồi-hả?*nghiến lợi*
-A! Không, thôi ăn đi!*Tử Linh và Thế Anh đồng thanh*
Lúc này nó chỉ muốn băm vằm hai người lắm điều nhiều chuyện trước mặt. Con gái ghét nhất là khi bị ai nói ra những cái mà họ không muốn nhắc đến mà phải không?
*Cũng chỉ tại cậu ấy!*
Chẳng bao giờ nó chịu nhận mình sai trong mấy chuyện này cả.Thì đúng, nếu không phải muốn tặng quà cho anh thì nó đâu thế này? Nếu anh không lên phòng đúng lúc thì nó cũng đâu vội vàng mà u đầu ?
Nhưng nói đi nói lại, ai bắt nó mập mờ tặng quà thế này đâu? Ai bắt nó vẽ chuyện, bày đặt đâu?Tất cả chỉ do nó đen đủi mới vớ lấy cho mình toàn những chuyện không đâu á!
-Dừng lại đi, đủ rồi. Không nhanh muộn học đấy?
Phong vừa lãnh đạm nói vừa cầm lấy chiếc cặp sau lưng tùy tiện đi trước.
Nó vội vàng ngoạm lấy chiếc bánh mì đang ăn dở rồi cũng khoác cặp chạy theo để lại cặp đôi vẫn bình thản ăn tiếp.
.
.
.
.
-Ưm....ờ ới!!! (Chờ với!)
Bước chân của Phong quá dài làm nó đuổi không kịp. Dù sao anh cũng cao hơn nó hẳn là một cái đầu mà.Người ngoài không còn tưởng nó bị điên nên mới trong bộ dạng thất thểu kia vừa chạy vừa nói không rõ ra tiếng.
Nhìn Phong từ từ dừng hẳn nó mới bắt đầu thở ra hơi nhưng mồm vẫn còn ngậm bánh mì, một tay kéo lấy tay anh mà nói:
-Đợi..cho đi cùng nữa!
Chợt tay anh rút ra khỏi lòng bàn tay nó rồi nói:
- đừng có ở đằng sau cứ réo mãi như vậy?
Đôi lông mày đang chuẩn bị nheo vào nhưng khi nó nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay anh thì nụ cười trên môi nó chợt nở ra:
-Ý, cái này....rất hợp đó! Có đẹp không?
*Quả nhiên nó rất hợp với cậu ý, hihi*
-không đẹp thì đeo làm gì?
Nó khẽ bĩu môi:
-Xí, đẹp thì nói đẹp! Có cần nói thế không?Dù sao....người ta cũng cất công đi chọn mà *Lí nhí*
-Gì?
-Không, à không có!
Nó gãi đầu e thẹn, Phong xoay người bước đi không quên thốt ra hai chữ:
-Phiền phức!
Chân phại toan bước lên nhưng bị hai chữ đó khiến nó phải dừng mọi hoạt động. Hai chữ này, đã lâu rồi Phong chưa nói ra trước mặt nó vậy sao đúng này lại...
-Cậu....nói ...ờ....tôi...cái...đó...
Vì nó bị dị ứng với hai chữ đó nên khi nghe chính miệng anh nói, lồng ngực nó khẽ co bóp thật mạnh tới khó thở.
-Sao?-Anh nhướn mày hỏi nó.
Cố nặn ra nụ cười của mình:
-Hôm nay....cậu không sao chứ?
-rất ổn,chỉ là....
Đang nói anh chợt giơ tay chỉ vào mặt đồng hồ mà lấp lửng nói tiếp:
-Sắp muộn giờ rồi.
Không do dự ,anh liền bước đi thật nhanh. Đôi môi nó hơi mấp máy:
-Chẳng phải cậu đã nói.....không thấy thôi phiền sao?
(ở
------------end chap 26--------