*Chap trước coi như mk đã hoàn thành giữa Tử Linh và Thế Anh rồi nha. Mấy chap sau này sẽ là 2 người chính nhé*
.
.
.
.
.
.
Bệnh viện:
Sau gần một ngày bất tỉnh, cuối cùng sức khỏe nó cũng có phần tiến triển tốt hơn. Mí mắt nặng nhọc dần dần mở to và chỉ cần nhúc nhích một chút thôi thì cơn đau ê ẩm đã bao trùm khắp cơ thể nhỏ nhắn này rồi.
-Đây...là...
Nó dần lấy lại ý thức nhớ lại chuyện hôm qua. Phải , nó đã bị thương rất nặng, là Hạ Lan Hồ gây ra và người cứu nó không ai khác chính là Phong-người mà nó nghĩ đáng lí ra sẽ bỏ mặc nó. Với nó, Phong sẽ cứu Tố Vi trước bởi dù sao, hai người họ cũng.....haizz, không nên nghĩ tới nó nữa, chắc lúc này, Phong đang ở bên cạnh Tố Vi.
Mải suy nghĩ vẩn vơ mà nó quên mất hình như tay mình hơi nặng và có chút ấm áp gì đó. Khi nhìn xuống thì hình ảnh của người này khiến nó hơi ngạc nhiên mà kêu lên:
-A!
Vừa dứt nó liền bặm môi một lát rồi thay vào đó là nụ cười hài lòng với việc đang diễn ra ngay lúc này. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn,da mặt thoáng chốc đã đỏ ửng. Vì sao nó lại thế? Bởi người đang tựa đầu rồi nắm lấy tay nó mà chìm vào giấc ngủ chính là Phong. Nó cứ nghĩ Phong sẽ mặc kệ nó chứ. Ôi, không biết phải diễn tả như thế nào khi người đầu tiên mà nó nhìn thấy khi tỉnh lại là cậu ấy. Làm sao đây, mặt nó chẳng biết vì sao mà càng ngày càng đỏ như gấc. Bỗng nhiên Phong chợt tỉnh giấc, nó lập tức nhắm nghiền. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nó khiến anh hơi khó hiểu:
-Sao mặt lại đỏ như vậy? Hay là bị sốt?
Anh từ từ đưa tay mình lên trán nó rồi trán mình:
-Không phải, vậy....gọi bác sĩ đã!
Nghe tới hai từ "bác sĩ" nó giật mình mở mắt:
-Đừng gọi...á...đau......
Vì nhất thời cử động mạnh nên đã chạm tới vết thương, nó nhăn mặt vì đau. Còn phong thì....
-Tỉnh rồi?
-Ừm.Mọi người........đâu hết rồi?
-Tử Linh và Thế Anh nói chiều nay có việc gì đó,Trì An mới đó đi rồi.
Anh từ từ trả lời mà không để ý còn một người nữa nó khó hỏi nhất là Tố Vi.
Nó cứ ậm ừ mãi không dứt khoát được.
-ờ...Tố...
Chưa để nó nói hết câu anh đã chen vào:
-Có đói không?
Có vẻ như Phong không muốn để nó nhắc tới Tố Vi thì phải. Nó khẽ cắn môi rồi mỉm cười:
-Đói, bụng đang đánh trống này!
Nhìn hành động này của nó khiến Phong không khỏi bật cười. Một tay xoa bụng, mặt thì nhăn lại, phồng má trợn mắt kêu đói. Đúng là Thiên Ân của ngày trước khi anh quen biết.
-Cậu.....cậu là đang cười với mình?
Nụ cười trên môi Phong liền dập tắt, thay vào đó là thái độ nghiêm trọng của Phong với nó.
-Đừng thắc mắc, từ nay về sau , tôi....... sẽ luôn cười với cậu.
-HẢ?
-Cháo dễ ăn, tôi sẽ mua cho cậu. Nằm im đến lúc tôi quay lại, nhớ đấy!
-Gì?
Nó vẫn hơi khó hiểu về cách ứng xử của Phong với mình. Nụ cười ấy, nụ cười đẹp nhất mà nó từng thấy từ anh.Có lẽ hôm nay sẽ là ngày vui và hạnh phúc nhất của nó.
Phong vừa ra khỏi cửa, nghĩ lại thái độ ngây ngô của nó thật khiến anh nhịn cười không được, cứ nghĩ tới là bật lên tiếng cười, cứ nghĩ tới là lại nghĩ nó ngốc quá,cứ nghĩ tới là lại khiến hình ảnh của nó càng in đậm hơn trong tâm trí anh .
*Cạch...*
Cánh cửa mở ra, nó vui mừng vì cứ ngỡ đó là Phong:
-P..h..on..g?Tố...Tố Vi? Là cậu à.Ừm, ngồi đi.
-Chắc cậu tưởng tôi là Phong sao? Có vẻ giữa cậu và anh ấy có gì lạ nhỉ?
Tố Vi nhướn mày nói với giọng châm biếm nhìn nó.
-Không...không có gì đâu. Cậu đừng hiểu lầm.
Nó e dè ấp úng xua tay để phủ định điều đó. Nghe nó nói vậy, lửa giận trong lòng cô càng dâng lên mà mất kiểm soát bước tới xiết chặt tay nó dơ cao.
-Đau...
-Cậu đừng tỏ ra là một cô gái ngây thơ, không biết gì hết. Tôi nói cho cậu biết, chuyện tình cảm đó của cậu không bao giờ có được đâu. Tôi sẽ giành lại nó. Cậu đừng có mơ!
Tố Vi càng ngày càng xiết chặt tay nó hơn khiến nó chỉ biết nhăn mày chịu đau, vì nó biết, dù sao nó cũng chỉ là người thứ ba , không có tư cách phản kháng lại. Mọi điều Tố Vi nói đều đúng. Khóe mắt nó đã cay cay, hốc mắt đỏ hoe, từng giọt pha lê bắt đầu rơi xuống.
-Xin lỗi....tớ thật sự xin lỗi.
Thấy nó như vậy, Tố Vi cũng không đành lòng, cánh tay đưa lên dần dần hạ xuống.
-Cậu, Thiên Ân, mình xin cậu, mình rất yêu Phong và Phong cũng yêu mình. Mình tin rằng tình cảm phong dành cho cậu không lớn bằng mình đâu. Vì vậy, nếu cậu rút lui, thì cả ba sẽ không bị tổn thương đâu.
-Ừm...mình cũng không có ý định tiến tới từ lâu rồi, không sao. Mình sẽ....bỏ cuộc.
Lúc này trong lòng Tố Vi cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, cô nói:
-Cảm ơn cậu đã hiểu.
Một lần nữa, niềm hivọng của nó bị vụt tắt. Cùng lúc đó, Phong bước vào. 6 đôi mắt nhìn nhau chứa nhiều điều muốn nói.
-----------End chap22----------